Lý Hạo cùng Không Tịch, ngơ ngác bị người kéo đi.
Bên ngoài đại thế giới Thiên Phương.
Một đám người ngơ ngác nhìn, thậm chí không thể hoàn hồn lại.
Ngay lúc Vụ Sơn giao chiến với hai vị Đế Tôn thất giai, trên thực tế Vụ Sơn tuy mạnh, nhưng đối mặt với hai vị thất giai, cuộc giao tranh giữa ba vị thất giai cũng chỉ là chút vui thú, nói muốn giết đối phương thì đó là nói giỡn.
Nếu một chọi hai có thể giết chết Đế Tôn thất gai, vậy Vụ Sơn hắn cũng không phải là Vụ Sơn mà là Vân Tiêu Chi Chủ.
Với tư cách là thất giai đỉnh cấp, hai Hồng Nguyệt thất giai kia nếu có thể giết chết hắn ở nơi này… Không nói có thể hay không, mà chỉ hỏi có dám hay không, khoảng cách từ Vân Tiêu tới nơi đây gần hơn là từ Hồng Nguyệt.
Giết Vụ Sơn còn không phải là muốn đối nghịch với Vân Tiêu?
Bọn họ cùng Vân Tiêu trên thực tế vẫn âm thầm có một ít hợp tác, điểm này, cũng là nguyên nhân bọn họ nghi hoặc, vì sao Vụ Sơn xuất thủ đối phó bọn họ.
Kết quả. . .
Ba người thật sự lấy giao đấu làm thú vui.
Những người khác cũng chỉ đến xem náo nhiệt, khá lắm, cứ như vậy thình lình một chút, nếu không phải Vụ Sơn cảm nhận được một tia nguy cơ, trong nháy mắt lui tránh, thì một đao kia chưa hẳn hướng về phía Hồng Nguyệt Cơ Hoặc mà là hướng về phía hắn.
Trong khoảnh khắc hắn tránh đi, có thể cảm nhận được một đao kia đến từ một cường giả thất giai đỉnh cấp, đường đường chính chính giết qua Thế Giới Chi Chủ thất giải, bổ tới.
Nghe nói Tân Võ Nhân Vương hung tàn, lỗ mãng. . .
Nhưng thời điểm đánh lén lại âm hiểm vô song, trước khi xuất thủ không hề tạo ra chút động tĩnh, một chút khí tức nào, cứ như vậy một đao hết toàn lực, bổ ra!
Không mang theo do dự.
Thậm chí không nghĩ tới, nếu tam đại thất giai liên thủ giết mình thì sẽ như thế nào, hoặc là thất giai nào đó ở xung quanh đây ra tay…
Đối phương gần như không cân nhắc đến điểm này!
Hoặc là hết lòng tin tưởng giết một người, còn lại tuyệt đối không dám động đậy, ai dám ra mặt liền giết!
Liều chết tác chiến, ai dám mạo hiểm?
Mà sự thật đúng như Nhân Vương nghĩ.
Sau một đao trực tiếp đánh chết một vị thất giai, Nhân Vương cũng có chút ngoài ý muốn, thật yếu, cứ như vậy bị đánh chết, rác rưởi!
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều ngây dại.
Cơ Hoặc bị một đao đánh chết!
Mà vị thất giai còn lại cũng đang điên cuồng chạy trốn, sắc mặt Hồng Vũ trắng bệch, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, trốn!
Đào tẩu!
Tân Võ Nhân Vương!
Hắn nghĩ chuyện Cơ Hoặc bị giết như vậy, chắc chắn Hồng Nguyệt Chi Chủ sẽ xuất hiện, trực tiếp thuận gió giáng lâm xuống…Dù sao Nhân Vương ở đây, cũng thiếu vài phần bị động phòng thủ phiền toái.
Thế nhưng. . . Không có.
Hồng Nguyệt Chi Chủ thế mà chưa từng xuất hiện.
Cứ như vậy tùy ý Cơ Hoặc bị giết!
Giờ phút này hắn còn chưa kịp bình bĩnh, cũng không có tâm tư đi suy nghĩ thứ gì, nếu biết, thì vì sao vị kia không tới.
Hai mặt thụ địch!
Bên này chết một tôn thất giai, bên kia cũng đã chết một tôn thất giai, bên này có Nhân Vương, bên kia còn phiền toái hơn, Tân Võ Chí Tôn mang theo Thương Đế tới, một khi Hồng Nguyệt Chi Chủ giáng xuống beeo nào, rời khỏi Hồng Nguyệt bản thổ, thì đều là phiền phức ngập trời!
Hơn nữa trong nháy mắt chết đi hai vị thất giai, đại đạo vũ trụ chấn động. Lúc này, Hồng Nguyệt Chi Chủ còn phải vội vàng trấn áp đại đạo vũ trụ, còn phải trấn an dân tâm, còn phải nhanh chóng an bài những chuyện khác, bao gồm cả phòng thủ Hồng Nguyệt bản đổ…Thật sự là không thể rời đi.
Rất nhanh, Hồng Nguyệt Chi Chủ liền nghĩ đây là âm mưu của Tân Võ.
Thứ bọn hắn muốn chính là mình rời khỏi Hồng Nguyệt.
Một khi Hồng Nguyệt không có mình, không người có thể trấn áp thì rất có thể xảy ra chuyện lớn, Tân Võ Dương Thần còn không chưa hìn thấy, một đám Đế Tôn đỉnh cấp cũng không xuất hiện, có lẽ…mục tiêu của Tân Võ không phải Hồng Nguyệt bản thổ!
Trong đại thế giới, thế giới bát giai, Đế Tôn bát giai, đại đạo vũ trụ bát giai, gã trấn áp Hồng Nguyệt, nếu tới một vị bát giai cũng vô dụng, mà đến hai vị bát giai thì muốn công phá Hồng Nguyệt cũng là một vấn đề.
Nhưng...Một khi mình đi rồi, có lẽ một vị thất giai cũng có thể công phá Hồng Nguyệt!
Hồng Nguyệt thất giai, ngoại trừ ba vị ở hai bên kia, thì thật ra vẫn còn có một vị.
Hồng Nguyệt có tổng cộng năm vị Đế Tôn đỉnh cấp.
Nhưng một vị khác còn đang tuần tra xung quanh Hồng Nguyệt, không thể dễ dàng điều trở về, nói là tuần tra, cũng là uy hiếp, uy hiếp bốn phía di chuyển đến mấy nhà đại thế giới, giờ khắc này, Hồng Nguyệt Chi Chủ cảm nhận được một ít bất an cùng chấn động.
Không thể điều động vị thất giai tuần tra kia trở về, nếu không... Sẽ làm cho mấy đại thế giới bốn phía, cảm nhận được Hồng Nguyệt đang bất an cùng vô lực.
Vốn là đồng minh... Nhưng một khi làm cho người ta cảm thấy Hồng Nguyệt vô lực, có lẽ... sẽ trở thành châu chấu!
Những đại thế giới chi chủ này đến Hồng Nguyệt là xin tị nạn, nhưng một khi phát hiện Hồng Nguyệt suy yếu... Đại thế giới bát giai, ai mà không động tâm?
So với Tân Vũ còn khiến người ta chú ý hơn!
Không có thực lực trấn áp bọn họ, bọn họ có thể ngoan ngoãn nghe lời sao?
Kể từ đó, Hồng Nguyệt Chi Chủ liền tiến thoái lưỡng nan, thậm chí có chút cảm giác nổ tung, vì sao bỗng nhiên lại như thế?
Tại sao có thể như vậy!
Nhân vương làm sao có thể đi thiên phương, cho dù đi, thì hai vị thất giai theo lý thuyết sẽ không bị thuấn sát, nhưng sự thật chính là như thế, gã không biết Vụ Sơn ra tay trước, hấp dẫn lực chú ý của hai vị thất giai, song phương giao thủ, chính lúc này mới cho Nhân Vương cơ hội!
Bên ngoài Thiên phương.
Nhân Vương một đao đánh chết một vị, cười ha ha, nhưng thực tế cũng là thở phào nhẹ nhõm.
Thuấn sát một vị thất giai. . . Nói thật, không có đơn giản như vậy.
Tuyệt không dễ dàng!
Thật ra trong lúc vừa rồi, hắn đã hao hết lực lượng, vì để không lộ sơ hở, hắn lại ưa thích mạo hiểm, quen thử thách cho nên cũng không mượn lực của Thương Đế, hắn mơ hồ biết bên kia đang mưu đồ cái gì.
Do đó nếu vừa rồi Hồng Nguyệt chi chủ thất sự giáng lâm…vậy hắn nhất định phải chết!
Thế nhưng, không có.
Kể từ đó, hắn càng lúc càng phô trương, trường bào võ đạo bay múa, cười ha ha, đồ hèn nhát!
Không mạo hiểm thì làm sao thắng?
Gia hỏa này, lá gan quá nhỏ.