Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 2627 - Chương 2627: Kỹ Thuật Đào Hang 5

Chương 2627: Kỹ thuật đào hang 5 Chương 2627: Kỹ thuật đào hang 5

Lý Hạo nhìn cái lỗ nhỏ xuất hiện trong hư không, nhìn một hồi, bỗng nhiên mở miệng: "Tiền bối, ta có thể tiến vào trong đó cảm ngộ một chút được hay không?”

"Đương nhiên!"

Kiếm Tôn cười ha hả, nhìn không ra vị này là kiếm khách bá đạo vô song, vô cùng sắc bén trước đó.

Không Tịch có chút xấu hổ, cũng mở miệng: "Vậy ta. . ."

"Tiến vào là được!"

Kiếm Tôn mở miệng: "Vốn là tạo hang ổ, không tiến vào, chẳng lẽ ở bên ngoài chờ? Chỉ là hiện tại còn chưa xây xong..."

Chính vì chưa xây xong cho nên bọn hắn mới muốn đi vào tự mình quan sát.

Lý Hạo và Không Tịch cái gì cũng không nói, trực tiếp tiến vào hang động không tính là quá lớn, không phải quá hoàn chỉnh, trong Hỗn Độn xuất hiện hang động, chuyện này đối với hai người mà nói, đều là lần đầu tiên gặp phải, lần đầu tiên trải qua.

Trong nháy mắt tiến vào, phảng phất như thay đổi không gian.

Có một cảm giác bước vào tiểu thế giới... Thế nhưng, lại có sự khác biệt rất lớn.

Cương phong thổi qua, Hỗn Độn chi khí tràn lan, không gian bất ổn, rung chuyển cắt chém. . .

Nếu dưới Đế Tôn mà tiến vào nơi đây thì nhất định phải chết không thể nghi ngờ!

Mà Kiếm Tôn thấy hai người tiến vào thì cũng nhanh chóng đi theo, y phong bế cửa hang lại, sau đó hang động lập tức biến mất trong Hỗn Đỗn.

Trừ phi Đế Tôn đỉnh cấp tự mình dò xét, nếu không trong Hỗn Đỗn rộng lớn này, đi đâu tìm được?

Kiếm Tôn phong bế cửa hang, tiếp tục củng cố toàn bộ động nhỏ, một bên thi triển đại đạo chi lực, một bên nói: "Trong Hỗn Độn, có thể thành lập thêm một ít hang động như vậy, làm không tốt thì ngày nào đó có thể dùng tới.”

"Đương nhiên là hao tâm tốn sức nhưng không sao, mỗi một lần thành lập, thật ra đều là một lần chải chuốt đại đạo!”

“Những hang động trước kia ta xây đều bị sụp đổ không ít, nhưng càng về sau thì có cái tồn tại cho đến bây giờ, một khi gặp phải cường địch trong Hỗn Đỗn…Ngươi muốn tránh cũng không tránh được, trốn cũng không trốn được, nhưng lúc này gặp được nơi phòng thủ an toàn vậy thì sảng khoái rồi!”

Kiếm Tôn cười ha hả, mà bên phía Lý Hạo vẫn đang yên lặng cảm ngộ.

Không gian hang động chưa vững chắc, hoàn toàn không có cảm giác ổn định như tiểu thế giới, Lý Hạo suy tư một hồi mới mở miệng nói: "Không gian này, có thể di chuyển không?”

Kiếm Tôn gật đầu: "Thật ra toàn bộ Hỗn Đỗn đều đang động, nhưng tốc độ rất chậm, cho nên yên tâm, chỉ cần không phải ngàn vạn năm, thì gần như ngươi không thể phát hiện được.”

"Vậy tốc độ dòng chảy thời gian giống nhau sao?"

Kiếm Tôn gật đầu: "Giống nhau, không có ngăn cách Hỗn Độn, đây không phải là tiểu thế giới, chỉ là một cái động, không làm được như tiểu thế giới, có thể hoàn toàn phong bế! Hoàn toàn phong bế sẽ xuất hiện một số thời gian không phù hợp! Trước kia có thần thoại nói, trên trời một ngày, nhân gian một năm... Kỳ thật là hai loại không gian khác nhau, năng lượng bất đồng, xen kẽ, hình thành một khoảng cách thời gian!”

Lý Hạo có chút cảm ngộ, nhìn về phía Kiếm Tôn: "Tiền bối có cảm ngộ với thời gian?”

Kiếm Tôn cười: "Không tính là có, chỉ là một chút ý nghĩ cơ bản."

Lý Hạo không hỏi nữa.

Mà Không Tịch lại vô cùng hiếu kỳ, thậm chí không kịp chờ đợi: “Tiền bối, vậy bây giờ thế giới này…không đúng, hang động này là đang trong trạng thái tịch diệt sao?”

"Không phải."

Kiếm Tôn lắc đầu: "Đây là sinh động, không phải tịch diệt, chỉ là không có sinh mệnh mà thôi! Hỗn Độn chỉnh thể đều là sinh động, giàu sức sống, nếu không làm sao sinh ra thế giới? Đừng nhìn yên tĩnh, ngươi chỉ là trạng thái lúc đầu, Hỗn Độn không phải Hỗn Đỗn tịch diệt, mà là một không gian lớn sinh động!”

Kiếm Tôn đối với đạo cảm ngộ, vẫn là cực kỳ rõ ràng.

Trong lòng Lý Hạo không ngừng thán phục, cũng có chút cảm xúc, khó trách, khó trách Ngân Nguyệt có thể sinh ra đại đạo vũ trụ.

Nếu Kiếm Tôn vẫn ở lại Ngân Nguyệt thì có lẽ…đã trở thành Đế Tôn thất giai!

Lúc này hắn và Không Tịch đều cảm thấy chuyến đi lần này đều không uổng công, dù trước đó giết chết Đế Tôn thất gia, cướp đoạt năng lượng lại không được chia, thì hai người cũng không thấy bản thân bị thua thiệt.

Lý Hạo không nói gì nữa, hắn chỉ im lặng, cả người dung nhập vào trong hang động nho nhỏ.

Nếu Kiếm Tôn đã cho bọn hắn đi vào thì cũng không ngăn cản bọn hắn cảm ngộ, giờ phút này Lý Hạo cũng muốn xem xét thử, hang động này khác trường hà mình chế tạo như thế nào.

Đều là đạo củng cố!

Chính mình hình thành trường hà, nhưng vì sao không thể trở thành loại tiểu không gian ẩn tàng trong Hỗn Độn?

Không Tịch cũng như thế, hai người đều trầm mặc lại, lâm vào bên trong cảm ngộ suy nghĩ.

Kiếm Tôn tiếp tục làm công việc của mình, cũng không để ý bọn hắn.

Đào hang, là một việc cần kỹ thuật.

Hai tiểu tử kia còn chưa hiểu những thứ này, nhưng hai người đều có tiềm lực. Đào hàng trong Hỗn Đỗn không phải việc mà ai cũng có thể làm, có mấy Đế Tôn thất giai chưa chắc làm nỗi, bởi vì những tên kia chưa hẳn có cảm ngộ cực kỳ thâm hậu đối với đại đạo.

Một người đào hang, rất mệt mỏi.

Từ sau khi chạy trốn thì việc đào hàng đều là y đi làm, mà hai tiểu gia hỏa ngốc này…nếu như học xong thì có thể coi như sức lao động mà sử dụng, không cần tự mình đào hang nữa.

Cứ như vậy, duy trì khoảng ba ngày.

Lý Hạo mở mắt, Sinh Tử, Tịch Diệt Phục Tô luân chuyển trong mắt, lại nhìn hang động nho nhỏ này, có vẻ không giống với lúc trước.

Dệt đạo!

Trong đạo kỳ cũng có loại cảm giác này.

Cái gọi là đào hang, cái gọi là căn cơ, thất ra đều là một loại thủ đoạn dệt đạo, trong Hỗn Độn, dệt ra một chiếc lồng, sau đó đem chiếc lồng này khảm vào trong Hỗn Độn!

Đây chính là hang động trong Hỗn Độn!

Trong mắt hắn hiện ra bản chất của hang động, từng con đường hình thành một cái vực, mà cái vực này đang chống đỡ cho hang động.

Hắn yên lặng quan sát, việc này hình như có chút khác biệt so với sắp xếp đạo kỳ.

Lý Hạo không có lên tiếng.

Đợi đến khi Không Tịch cũng mở mắt ra, lúc này hắn mới nhìn về phía Kiếm Tôn đã làm việc xong, Kiếm Tôn đang khoanh chân ngồi thiền, khôi phục năng lượng, Lý Hạo mở miệng nói: "Tiền bối..."

"Hô tiền bối quá xa lạ, ngươi là hậu duệ của Lý gia Kiếm thành sao? Vậy thì gọi tổ tông, nếu không, có thể gọi ta là lão Lý!”

". . ."

Lý Hạo có chút cổ quái, một lúc lâu sau mới nói: "Không biết có phải hay không, Ngân Nguyệt từ sau khi tiền bối rời đi, đã trôi qua mười vạn năm! Mười vạn năm quá dài, ta không rõ có phải là hậu duệ Lý gia hay không, nhưng lúc trước, ngược lại là tự cho mình là hậu duệ của Lý gia.”

"Ồ!"

Kiếm Tôn gật gật đầu, cũng không hỏi thêm gì, mà chỉ cười nói: "Vậy gọi Lý lão đầu, Lý đại thúc, Lý đại gia đều được, tùy ngươi vậy!"

Thật ra Lý Hạo còn muốn nói, Lý gia…đã bị diệt!

Nhưng nhìn Kiếm Tôn thì lại không biết nên thuật lại như thế nào.

Hắn suy nghĩ một chút, mấy vị Kiếm Thụ kia còn đang ở trong trường hà của mình, vừa định nói thì Kiếm Tôn lại mở miệng: "Chuyện cũ sau hãy nói, bây giờ nói chuyện chính sự.”

Bình Luận (0)
Comment