Thời gian trôi qua, rất nhiều thứ đã biến mất trong năm tháng.
Có lẽ chỉ có thời gian có thể trở lại mọi thứ như cũ.
Cho nên, có lẽ Chiến Thiên Đế chưa hẳn từng đi ra khỏi thế giới Tân Võ, nhưng đối phương biết rất nhiều, có lẽ chính là bởi vì vậy, y đang không ngừng quay lại quá khứ, tìm kiếm chân tướng của quá khứ.
Ý nghĩ như vậy lóe lên một chút rồi biến mất.
Sau một khắc, trong đầu Lý Hạo hiện ra một cảnh tượng... Chỉ trong nháy mắt, ý chí của hắn giống như vỡ nát, cả người lập tức mơ hồ, trong chớp nhoáng này, hắn đã nhìn thấy cái gì?
Hắn nhìn thấy... Vô số đạo lít nha lít nhít, phức tạp đến mức khiến hắn suýt chút đã sụp đổ!
Trong nháy mắt đó, giống như có vô số đạo tắc dung hợp lại với nhau, lít nha lít nhít, như là sợi tóc, nhiều đến không thể đếm, hắn hoàn toàn không có thời gian nhìn rõ ràng, cũng không có năng lực xem rõ ràng... Chỉ trong nháy mắt, ý chí của hắn đã vỡ nát.
Giờ khắc này, trường hà rung chuyển, thế giới rung chuyển.
Trên thân Lý Hạo lập tức hiện ra một cỗ lực lượng hạo kiếp!
Như thể có Hỗn Độn Lôi Đình sắp giáng xuống.
Lần sử dụng lực lượng thời gian này dường như đã phá vỡ sự che đậy của Thâu Thiên Hoán Nhật Chi Pháp, trong lúc mơ hồ như thể có lôi đình sắp giáng xuống.
Thất khiếu của Lý Hạo chảy máu!
Chủ quan rồi!
Hoặc là nói, hắn đã xem thường Thế Giới Chi Nguyên, lập tức quay lại đến thứ khó lường, dù chỉ là nhìn một chút, hắn đã bị thương nặng, liên lụy Thâu Thiên Hoán Nhật Chi Pháp cũng bị đánh vỡ.
Lý Hạo lập tức thanh tỉnh, sắc mặt hơi khó coi.
Giờ phút này, nếu lôi đình giáng xuống... Thân phận của mình sẽ bị bại lộ.
Chính mình chỉ là muốn nhìn một chút, kết quả, nào biết được sẽ thấy cảnh tượng khiến mình không cách nào tưởng tượng... Ngàn vạn đại đạo, ngàn vạn đại đạo dung hợp chân chính, tạo thành Thế Giới Chi Nguyên.
Hắn thậm chí còn chưa kịp thấy rõ đến cùng có đại đạo nào, ý chí của mình giống như đã không cách nào ngăn cản, trực tiếp vỡ nát.
Chỉ là quay lại, cũng không phải là mượn lực, cũng không phải du đãng qua đó, chỉ là nhìn thử một chút mà thôi...
Hắn nhanh chóng vận chuyển Thâu Thiên Hoán Nhật Chi Pháp!
Hy vọng có thể che đậy lôi kiếp lần này.
Nếu không, một khi thật sự xuất hiện lôi kiếp, mình sẽ gặp phiền phức lớn.
"Nhìn rõ rồi chứ?"
Nhị Miêu bên cạnh ngược lại giống như đã sớm đoán trước: "Không phải thứ gì cũng có thể nhìn loạn, quay lại lung tung, Hỗn Độn rất phức tạp... Ngươi quay lại lung tung, lần sau, hay là ngươi thử quay lại tồn tại của Hỗn Độn xem sao?"
Muốn chết thì thử đi!
Giáo huấn Lý Hạo cũng là một trong những mục đích của Nhị Miêu.
Thời gian rất tốt, nhưng không thể làm loạn.
Lý Hạo thì hay rồi, lá gan cũng lớn, tâm cũng rất mảnh... Nhưng có đôi khi cũng sẽ lỗ mãng, ví dụ như hiện tại, mình cũng đã nói lai lịch thứ này phức tạp, Hỗn Độn ban cho, thậm chí có lẽ ngược dòng tìm hiểu đến thời đại Hỗn Độn sinh ra.
Ngươi cũng dám quay lại?
Thật sự tên ngốc lớn mật!
Không tin lão Miêu nói thì ăn thiệt thòi ở trước mắt.
Nhị Miêu thầm nhủ một tiếng trong lòng, thấy vẻ mặt Lý Hạo ngưng trọng, không ngừng vận chuyển một loại đạo tắc đặc thù, hi vọng che đậy liên hệ với Hỗn Độn, tách ra kết nối với Hỗn Độn, từ đó tránh khỏi lôi kiếp.
Nhị Miêu cũng không nói gì, bỗng nhiên, lần này không hề tung bay, mà là rơi xuống đất, bốn chân ngắn nhỏ nhảy nhót một cái, nhảy vào bên trong Thế Giới Chi Nguyên, hé miệng, một ngụm nuốt vào!
Rầm rầm!
Giống như dòng sông bị thôn phệ, một cỗ năng lượng tinh thuần không gì sánh được tràn vào trong miệng Nhị Miêu.
Thân thể Nhị Miêu hình như lại mập thêm một chút.
Một hơi ăn xong Thế Giới Chi Nguyên, nhếch miệng, vểnh sợi râu lên, sau một khắc, bên trong mắt mèo lộ ra ý cười, bỗng nhiên, sợi râu giống như đâm vào hư không, Lý Hạo đang cố gắng che đậy mình, bỗng nhiên cảm nhận được cái gì đó.
Như thể một sợi dây yếu ớt nào đó trong hư không... Bị thứ gì đó đâm gãy phát ra tiếng ‘răng rắc’! Cảm giác hạo kiếp trong nháy mắt biến mất.. ria Nhị Miêu... Bỗng nhiên đứt gãy một sợi, biến thành tro bụi, râu ria lúc đầu đối xứng hai bên, bỗng nhiên thiếu mất một cái, có vẻ hơi buồn cười.
"Tiền bối... Chuyện này..."
Nhị Miêu lười biếng nhìn hắn: "Tách liên hệ ra là được rồi, cũng không phải giúp ngươi độ kiếp! Nhưng lần tiếp theo, nếu còn trêu chọc đến lôi kiếp Hỗn Độn thì sẽ tích lũy, giống như gia hoả kia đã nói... Sớm muộn gì cũng đánh chết ngươi!"
Ai kêu ngươi làm loạn mỗi ngày!
Lý Hạo lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng chấn động, Nhị Miêu... Lại có thể che đậy liên hệ với Hỗn Độn, vì sao trước kia không triển lộ?
Hay là nói... có quan hệ với Thế Giới Chi Nguyên?
Lý Hạo quay đầu nhìn thoáng qua, giờ phút này, sắc mặt hắn biến hóa, bỗng nhiên nhìn bốn phía, toàn bộ thế giới dường như đã lập tức tịch diệt hoàn toàn... Không, không phải tịch diệt, giờ khắc này, Lý Hạo bỗng nhiên hiểu sự khác nhau giữa tịch diệt và tử vong!
Thế giới, đã chết!
Sắc mặt Lý Hạo thay đổi, đây là thế giới chết!
Toàn bộ thế giới dường như không khác với trước đó quá nhiều, thế nhưng... Hắn cảm nhận được, thế giới như thể đã tử vong, giờ khắc này, một cỗ khí tức tử vong,bắt đầu tràn ngập trong toàn bộ thế giới.
Thế Giới Chi Nguyên bị Nhị Miêu ăn, thế giới này từ trạng thái tịch diệt, có thể khôi phục bất cứ lúc nào, lập tức đã chết vĩnh viễn!
Thế giới này không còn hy vọng.
Có thể làm nhà kho, có thể để làm nơi dung thân, nhưng thế giới này so với thế giới ban đầu... Cũng đã không thể sinh ra sinh mệnh, đã mất đi năng lực sinh ra sinh mệnh.
Thế giới tử vong!
Nếu như nói trước đó thế giới chỉ là tịch diệt, giờ khắc này chính là tử vong, bản thân thế giới không có biến hóa quá lớn, vẫn như ban đầu, nhưng giờ phút này, Lý Hạo yên lặng cảm giác... sơn thủy vốn như thể đều có linh hồn, giờ phút này, bỗng nhiên chỉ còn vẻ trống rỗng!
Thật giống như... Từ hiệu quả 3D biến thành bản vẽ phẳng, chênh lệch về cảm giác không lớn, trên thực tế vẫn có chênh lệch.
Trong lòng khẽ động, bỗng nhiên, Lý Hạo vung tay lên.
Lâm Hồng Ngọc đang bế quan bỗng nhiên hiện lên ở đây, hơi nghi hoặc một chút, mở to mắt nhìn về phía Lý Hạo, Lý Hạo lại nhìn nàng, mở miệng: "Cảm nhận một chút!"
Lâm Hồng Ngọc không hề hỏi gì, yên lặng cảm giác một phen.
Thời gian dần qua, trên mặt nàng lộ ra vẻ nghi ngờ.
Hồi lâu, nàng chậm rãi nói: "Kỳ quái... Đây là... Thế giới sao?"