Lý Hạo không hề để ý, hắn đằng không bay lên, Lâm Hồng Ngọc cũng vội đuổi theo, Nhị Miêu thấy thế thì vốn định đuổi theo, nhưng sau khi suy tính một chút lại không có đi theo.
Thật lãng mạn!
Nhị Miêu thầm nghĩ, không biết thế nào, đột nhiên cảm giác được thật lãng mạn... Mang theo vị hôn thê, cùng nhau tháo gỡ đạo võng, chuyện này cực kì phù hợp với tính cách của tu sĩ nào đó.
Hơn nữa, còn là loại tu sĩ đa tài đa nghệ... Ví dụ như Tân Võ Nhân Vương, hắn ta có thể nghĩ đến chuyện mang theo lão bà đi tháo gỡ đại đạo chi võng sao?
Hắn ta sẽ dùng một đao bổ thế giới ra!
Một tên mãng phu!
Nhị Miêu thầm nghĩ, lại nghĩ tới Đại Miêu... Đại Miêu chỉ biết ở một bên gào thét, ăn thế giới, hoàn toàn sẽ không để ý đạo võng là cái gì... Đại Miêu cũng là mãng miêu!
...
Trong hư không, Lý Hạo cẩn thận từng li từng tí, dọc theo ký ức trước đó nhìn thấy để bày biện ra một vòng lực lượng Hỏa hành, tìm được đầu nguồn đại đạo Hỏa hành, sau đó bắt đầu cẩn thận từng li từng tí tách ra.
Đại đạo... ‘Răng rắc’ một tiếng, thật sự tách ra.
Giờ phút này, đạo võng có chút rung chuyển.
Lý Hạo lại vui vẻ, quả là thế, hắn vừa rút đại đạo Hỏa hành, vừa căn dặn: "Ta sẽ tháo gỡ đạo Hỏa hành, ta mở ra một đầu đạo, nàng nhận lấy một đầu đạo, nhất định phải cẩn thận một chút, nếu không, tháo sai một bước, gãy mất một sợi thì sẽ rối loạn..."
Lâm Hồng Ngọc cũng vừa vui vẻ vừa căng thẳng: "Ta... Ta sợ ta không làm được..."
"Phải được, không được, bên này không tháo được nữa, vậy còn có một thế giới trung đẳng, có thể tháo được!"
Lý Hạo cẩn thận từng li từng tí tước đoạt Hỏa hành chi đạo, mà Lâm Hồng Ngọc nhắm mắt theo đuôi, cẩn thận từng li từng tí lấy ra một chút đạo lực yếu ớt, tước đoạt mở ra đại đạo bị bóc xuống, tước đoạt mở một đầu đại đạo, đại đạo rơi vào trong tay... Lại có một chút cảm ngộ đạo tắc yếu ớt tràn vào trong lòng.
Hai người phối hợp như vậy, Lý Hạo cũng có thu hoạch không nhỏ...
Cứ như vậy, liên tiếp tháo hơn mười đầu, Lý Hạo mừng rỡ như điên.
Mà Lâm Hồng Ngọc sơ sẩy một chút, bỗng nhiên lực chếch đi một chút, sau một khắc, toàn bộ đạo võng bỗng nhiên sụp đổ!
Ầm ầm!
Đạo võng lập tức bị phá hủy, từng đầu đại đạo trong nháy mắt bị chôn vùi, vẻ mặt Lâm Hồng Ngọc đại biến, Lý Hạo nhìn thoáng qua, lại cười: "Chớ ngẩn ra đó, nhìn pháo hoa kìa... Xem hết đi, tiện cảm ngộ hủy diệt một chút!"
"Ta..."
Lâm Hồng Ngọc muốn nói gì đó, Lý Hạo lại cười ha hả, chăm chú nhìn đạo võng phá hủy, hơi xúc động: "Thật đẹp! Đạo mẫn diệt, thì ra là thế... Hủy diệt mỹ cảm! Mặt khác, trước khi nàng tháo đạo võng còn có chút không quen tay, điều này cho thấy nàng khống chế rất yếu lực đạo, đương nhiên, nàng chủ yếu tu sinh tử, nhưng mặt khác có thể cảm ngộ thích hợp một chút."
Lâm Hồng Ngọc khẽ gật đầu, giờ phút này, nhìn thoáng qua mặt bên của Lý Hạo... Đột nhiên cảm giác được rất bình yên.
Giữa bọn họ kỳ thật cũng không giao lưu quá nhiều.
Lần này cũng chỉ cùng nhau cảm ngộ thế giới phá diệt, cảm thụ một chút sinh tử, cảm thụ sự hình thành và phá diệt của đạo võng, Lý Hạo từ đầu tới cuối cũng không nói bất luận lời dỗ ngon dỗ ngọt gì.
Nhưng giờ khắc này, nàng như cảm nhận được vị ngọt trong lòng.
Tu đạo sĩ, trong lúc tu đạo, vì sao cảm thấy... Dù chỉ là tháo gỡ đại đạo nhưng lại lãng mạn như vậy, tươi đẹp như vậy?
Lâm Hồng Ngọc yên lặng nhìn Lý Hạo, lại nhìn đạo võng bị hủy diệt.
Ta lãng phí rất nhiều cơ hội, thậm chí lãng phí đạo võng của một thế giới, Lý Hạo... Cũng không bất mãn một câu, chỉ có hững hờ an ủi, lại khiến người ta thỏa mãn như vậy.
Trong lúc nhất thời, nàng có chút ngây dại.
Ai nói đại đạo vô tình?
Đạo, hữu tình.
Tu đạo sĩ, tu đạo mà sinh, tu đạo mà chết, cái gọi là tình cảm, chẳng phải sẽ hiện ra trong đạo sao?
Từng suy nghĩ không ngừng hiển hiện.
Thì ra... Đây cũng là đạo sinh tử...
Giờ khắc này, trên thân nàng mơ hồ hiện ra một vòng khí sinh tử, vờn quanh thân thể, cũng không dựng thành cầu nối sinh tử như Lý Hạo, nhưng trong trường hà của Lý Hạo, một Ngôi Sao Sinh Tử lại lặng yên to lớn thêm.
Vô thức hấp thu đại lượng lực lượng đại đạo, bỗng nhiên, khí tức biến đổi, tự nhiên như vậy, khí tức nhị giai thế mà hiển hiện như vậy!
Sinh tử trong một ý niệm!
Lâm Hồng Ngọc bây giờ chỉ yên lặng nhìn Lý Hạo, một ý niệm của ta chính là sinh tử, sinh tử của ta, đạo sinh tử, thế giới sinh tử... Ngày đó, nếu gặp được Lý Hạo, ta không chọn quy hàng, mà chọn luôn đối nghịch với hắn thì sao?
Có lẽ... Đó chính là sinh tử trong một ý niệm!
Khóe miệng lộ ra ý cười.
Sinh Tử chi đạo, ai nói nhất định phải là điểm kết thúc và bắt đầu của sinh mệnh?
Không ai cảm ngộ đạo pháp giống ai.
Lâm Hồng Ngọc cảm ngộ sinh tử, Lý Hạo kỳ thật không hiểu, nhưng hắn phát hiện khí tức trên thân Lâm Hồng Ngọc thế mà trong chớp mắt bước vào nhị giai.
Nhị giai, không tính là gì.
Thế nhưng không hề hấp thu năng lượng, trực tiếp bước vào nhị giai, điều này cho thấy, về mặt cảm ngộ đạo pháp, đối phương đã tiến bộ không ít.
Lấy đạo pháp thúc đẩy cảnh giới tăng lên, điều này kỳ thật cũng được rất nhiều Đế Tôn tha thiết ước mơ.
"Chúc mừng!"
Lý Hạo quay đầu, lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Nhị giai là được rồi.
Những Đế Tôn đi ra từ Ngân Nguyệt, bây giờ ai cũng có tiến bộ, bọn Hắc Báo đều bước vào tam giai... Đương nhiên, đó cũng là kết quả của tự thân chính quả, Lâm Hồng Ngọc thì không phải Thế Giới Chi Chủ, cũng không phải Đại Đạo Chi Chủ, có thể nhanh chóng bước vào nhị giai, đích xác rất tốt.