Huyết Thần Tử!
Tâm trạng của ông không tệ, nếu ông phục dụng viên cấp Tam Dương này, có lẽ thương thế sẽ tốt hơn. Đương nhiên, nếu kiếm năng đủ nhiều, ông dứt khoát sử dụng kiếm năng khôi phục.
Viên Tam Dương này, Lý Hạo tiêu hóa không được, nếu hắn trung hoà kiếm năng tiêu hóa, có lẽ có thể cho hắn tiến thêm một bước trênn con đường Đấu Thiên.
Lần này, Hầu Tiêu Trần thật sự cho bảo vật tốt!
Ông cấp tốc mang theo Lý Hạo xuống lầu. Bây giờ, Lý Hạo cũng có chút kích động nhỏ, hắn biết viên cấp Nhật Diệu kia, hẳn là cho hắn.
Nói vậy, ta lại có thể mạnh lên?
Viên gia.
Lúc này Lý Hạo và Viên Thạc đều mở to hai mắt, nhìn hai viên đan dược trước mặt. Đúng vậy, thứ này được luyện chế thành bộ dạng đan dược.
Giờ khắc này, Viên Thạc cũng khó tránh khỏi hơi kích động: "Không nghĩ tới Hầu Tiêu Trần thật sự đưa tới bảo vật. Thứ này nhất định là hắn rút ra sau khi giết cường giả Hồng Nguyệt, Nguyên Thần Binh có thể rút ra... Không biết thạch đao có thể không."
Ông càng quan tâm điều này.
Nguyên bản, ông coi là chỉ có Lý Hạo có thể, cho nên dù ông có một vài tâm tư nhỏ như bắt người Hồng Nguyệt, cướp đoạt huyết ảnh, mấu chốt ở chỗ ông không nhìn thấy, sờ không được.
Làm sao rút ra?
Nhưng Hầu Tiêu Trần có thể, vì sao ông không thể?
Thạch đao không phải Nguyên Thần Binh?
Dù sao Viên Thạc cảm thấy xác suất rất lớn nó chính là Nguyên Thần Binh, vậy nhất định có chỗ đặc biệt, là có thể làm được việc rút ra.
Kể từ đó, tâm tư ông lại sống dậy.
Muốn làm!
Làm ai?
Hồng Nguyệt.
Trước đó ý định này của ông không phải quá nặng. Ông đánh không lại Ánh Hồng Nguyệt, chạy tới trả thù cũng không được, còn dễ bị để mắt tới.
Nhưng nếu như giết người của bọn chúng, có thể rút ra được sức mạnh Hồng Nguyệt không?
Đây chính là chí bảo của võ sư.
Viên Thạc vui vẻ không chỉ do lần này lấy được Huyết Thần Tử, mấu chốt ở chỗ cho người con cá không bằng dạy người câu cá, ông càng muốn đạt được biện pháp rút ra Hồng Nguyệt từ chỗ Hầu Tiêu Trần hơn.
Có phương pháp, ông có thể móc sạch Hồng Nguyệt bên kia, điều kiện tiên quyết là ông còn sống, không bị cường giả Hồng Nguyệt truy sát đến chết.
"Không được... Ta nhất định phải hỏi Hầu Tiêu Trần mới được!"
Viên Thạc bình thường rất ít khi hưng phấn, bây giờ lại hơi hưng phấn khó nhịn: "Chờ ta hỏi được, ngày nào ta hứng thú sẽ đi càn quét chút. Có lẽ chúng ta sẽ có thể phát đại tài, thứ này lại phối hợp thêm kiếm năng, ta cảm thấy ngươi rất nhanh sẽ tiến vào Đấu Thiên."
Lý Hạo cũng nhe răng trợn mắt.
Cười!
Không nhịn được mà cười.
"Lão sư, ta cảm thấy Huyết Thần Tử cấp Nhật Diệu này, hình như cũng chỉ kém hơn so với đại huyết ảnh lần trước kia một chút. Chẳng lẽ huyết ảnh lần trước không phải Tam Dương?"
"Đại khái không phải, Đoạn Thiên cũng chỉ là Tam Dương sơ kỳ, huyết ảnh hắn mang theo có thể là Nhật Diệu đỉnh phong."
Nhật Diệu đỉnh phong, Viên Thạc hấp thu hơn phân nửa lực lượng, gần một nửa cho Lý Hạo, Lý Hạo mượn cơ hội bước vào Phá Bách sơ kỳ.
Lần này, viên cấp Nhật Diệu này, ông chuẩn bị để Lý Hạo hút hết, Lý Hạo hoàn thành nội kình phóng ra ngoài từ thân thể sẽ không thành vấn đề lớn, về phần có thể phóng nội kình ra ngoài từ đầu không, vậy khó mà nói, hơi nguy hiểm.
Có điều hẳn cũng không kém là bao.
Chờ đến lúc đó, Lý Hạo lại cảm ngộ hình thức ban đầu của thế thì xem như Phá Bách viên mãn.
Đấu Thiên, vậy cần Lý Hạo càng thêm minh ngộ với thế, sau đó mới có thể thuận lợi bước vào.
Ông trải đường cho quan môn đệ tử của ông, xem tương lai xong, Viên Thạc càng phát giác bản thân ông có thể không có khả năng ở lâu tại nơi này. Ông nhất định phải đi, dẫn dắt tầm mắt mọi người rời khỏi Ngân Thành.
"Đêm nay đi di tích!"
Viên Thạc có quyết định, khẽ nói: "Nhất định phải tốc độ hơn đi, nếu lần này không cách nào mở ra, vậy thì chờ ta nghĩ biện pháp che giấu di tích, sau đó ngươi coi như di tích không tồn tại. Chờ chúng ta có đủ thực lực rồi lại đi thăm dò."
Di tích kia, ông chỉ nhìn thoáng qua, tuyệt đối không đơn giản.
Còn có cánh cửa kia, ông thử một cái, đánh một quyền lên, không nhúc nhích tí nào.
Nếu có kiếm của Lý Hạo và đao trên tay mình, lần này không cách nào mở ra, vậy chỉ có thể chờ đợi thời cơ.
"Ừm!"
Lý Hạo gật đầu, không chớp mắt, nhìn chằm chằm đan dược màu đỏ trước mặt, càng xem càng chờ mong.
Lần trước hắn hấp thu tiêu hóa không được, cho nên song tu với lão sư, lão sư hút đi rất nhiều. Lần này bản thân lão sư có cấp Tam Dương, hắn tự độc hưởng một mình, có lẽ hiệu quả sẽ tốt vượt xa tưởng.
Hai sư đồ, lúc này đều không nói chuyện gì.
Cả hai đều có suy nghĩ, nghĩ đến ích lợi của riêng phần mình.
Bọn họ đang đợi, chỉ chờ đêm nay đi di tích quan sát.
Hách Liên Xuyên đã đi, bây giờ Ngân Thành lại là thiên hạ của bọn họ, dù gây ra chút động tĩnh thì cũng có thể giải quyết.
...
Sắc trời dần đen lại.
Chờ đến hơn chín giờ tối, đã hoàn toàn đen.
Viên gia.
Lần này hai sư đồ không lái xe, đêm nay đi bộ qua.
Dưới bóng đêm, hai bóng dáng lao nhanh nhảy vọt như viên hầu, tốc độ cực nhanh, động tác cũng rất nhẹ nhàng, không phát ra thanh âm gì. Cả hai đều mặc áo đen, ở dưới bóng đêm di chuyển nhanh chóng.
Tuy thương thế Viên Thạc chưa lành, nhưng tốc độ cũng không phải Lý Hạo có thể so sánh.
Lý Hạo ngay từ đầu đã dùng Viên Thuật đuổi theo, nhưng chung quy cũng đuổi không kịp.
Chờ ra khỏi thành khu, Lý Hạo cũng không cần Viên Thuật, chân đạp mặt đất, một luồng thế nhàn nhạt tràn ra, mượn dùng lực trên mặt đất, tiện thể cảm ngộ chút Đại Địa Chi Thế.
Trước đó huyết khí dung hợp thế cũng là một lần tăng lên đối với Lý Hạo.
Cảm ngộ thế sâu hơn!
Giờ phút này, hắn chạy trên mặt đất, cảm thấy khoái cảm cước đạp thực địa, một đường phi nhanh, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Phía trước, Viên Thạc quay đầu nhìn thoáng qua, cũng tăng nhanh tốc độ, trên mặt lộ ra tươi cười.
Thật tốt!
Tiểu gia hỏa thế mà có cảm ngộ cực kỳ đặc biệt đối với thế, không kéo dài con đường của mình, đây không phải chuyện xấu, ngược lại là chuyện tốt để ông kiêu ngạo và vui mừng.
Chính hắn rất mạnh thì Viên Thạc cũng cảm thấy thế của bản thân rất lợi hại.
Cũng không đại biểu ông hy vọng Lý Hạo cùng đi trên con đường Ngũ Cầm Chi Thế như ông. Ông là người đứng đầu Ngũ Cầm Chi Thế, Lý Hạo rất khó vượt qua ông, đây không phải là thứ ông muốn nhìn thấy.
Ông bước nhanh hơn, Lý Hạo phía sau cũng đang không ngừng suy nghĩ.
Không đủ nhanh!
Cước đạp thực địa tốt, nhưng cảm giác còn chưa đủ nhanh, hơi chậm chút.
Trong Ngũ Cầm Thuật, Viên Thuật, Phi Điểu Thuật đều có thể gia tốc, nhưng Lý Hạo rất ít học Lộc Doanh Thuật.
Ngũ Cầm Thuật, hổ, gấu thiện công, vượn, chim thiện phòng.
Duy chỉ có hươu, không trên không dưới.
Không bay cao như chim, không có sự mạnh mẽ của viên hầu, không có lực lượng của hổ gấu.
Ngũ Cầm Tân Thư đã nói, Lộc Doanh Thuật chủ yếu nhẹ nhàng.
Nhẹ nhàng, có nhẹ nhàng như chim không?
Bây giờ, Lý Hạo suy nghĩ rất nhiều.
Hắn lại nghĩ tới việc lão sư nói, trong núi rừng, viên hầu mạnh mẽ.
Trên bầu trời, chim bay vô câu vô thúc.