Lý Hạo lại nói: "Còn có một chuyện, tam đại thế giới gần Hồng Nguyệt!"
Lý Hạo có chút ngưng trọng: "Lần này, Đế Tôn của tam đại thế giới đã rục rịch, Hồng Nguyệt Chi Chủ hẳn là cũng đã nhận ra, tiếp theo, đối phương nhất định sẽ có động tác, một là liên minh sâu sắc với nhau, hau là sẽ phải xuống tay với bọn họ, hoặc là trục xuất đi!"
"Trục xuất rời đi là tốt nhất, sợ là sợ liên minh vững chắc, Lý đại thúc cũng phải chú ý một chút."
Kiếm Tôn gật đầu, cũng hơi có vẻ ngưng trọng: "Cũng đúng, tam đại thế giới còn có bốn vị thất giai! Cách Hồng Nguyệt đều rất gần, vẫn phải chú ý."
Lần này, Hồng Nguyệt Chi Chủ đã rất lo lắng, lo lắng những người này thật sự lớn mật đến tiến công thế giới Hồng Nguyệt.
Vậy kế tiếp, không giải trừ uy hiếp của tam đại thế giới, sức hấp dẫn của Thiên Phương có lớn hơn nữa thì đối phương cũng chưa chắc sẽ rời đi.
Cùng lúc đó, Kiếm Tôn vẫn lo lắng một chút: "Các ngươi đi Thiên Phương còn phải mất khoảng thời gian nhất định, Sâm Lan dung hợp, bên trong quá trình dung hợp này... Sâm Lan Giới Chủ sẽ thay đổi tâm tính hay không? Hồng Nguyệt đạo là Dục Vọng chi đạo, đối phương dung nhập Hồng Nguyệt, tất nhiên cần trải qua mọi thứ, chịu đựng tẩy lễ, rất dễ bị ảnh hưởng."
Lý Hạo lắc đầu: "Khó mà nói, nhưng những gì lần này đối phương làm đã đủ để nhận được tín nhiệm của chúng ta! Chỉ dựa vào việc cử động hôm nay tùy cơ ứng biến, xuất thủ với bát giai đã đủ để chúng ta có niềm tín nhiệm nhất định về Sâm Lan Giới Chủ."
Thích hợp tín nhiệm khẳng định phải có, không thể hoài nghi mọi chuyện.
Chỉ dựa vào cảnh tượng hôm nay, Lý Hạo nguyện ý tin tưởng đối phương sẽ không bị ảnh hưởng.
Bằng hữu, đều là phải kết mới có.
Một chút tín nhiệm đều không có, vậy sao có thể kết giao bằng hữu?
Du tẩu Hỗn Độn, không thể nào ai cũng là địch nhân, cũng không thể ai cũng là bằng hữu, Hỗn Độn rất lớn, mãi không muốn kết giao bằng hữu là không được, nhìn xem hiện tại đi, không có vị bằng hữu như Không Tịch hỗ trợ thì cũng sẽ không có tiền vốn cho Lý Hạo tính kế thế giới bát giai.
Giống như thế, cách Sâm Lan Giới Chủ ứng phó lần này cũng khiến Lý Hạo cảm thấy vẫn có thể thích hợp kết giao bằng hữu.
Không chỉ những người này, ở thế giới Thiên Phương, Vụ Sơn đến từ thế giới Vân Tiêu, muốn thoát khỏi Vân Tiêu cũng có thể kết giao bằng hữu.
Lý Hạo cảm thấy người giang hồ rời nhà đi ra ngoài, kết giao nhiều bằng hữu đáng tin cậy vẫn rất hữu dụng.
Người Tân Võ dường như không quá ưa thích kết giao bằng hữu trong Hỗn Độn, đó là vì Tân Võ có lực lượng, Ngân Nguyệt không có, muốn đặt chân Hỗn Độn, tất nhiên phải có nhiều bằng hữu, ít địch nhân.
Hắn không nói thêm gì nữa, cũng không kéo dài thời gian.
Lần này, kế hoạch chỉ được tiến hành đến một nửa mà thôi, có thể vớt lợi ích lớn nhất hay không còn phải xem sau này, nếu kế hoạch thuận lợi, đó mới là thời điểm thu hoạch, hiện tại... Kỳ thật vẫn chưa thu hoạch được gì.
Không chỉ không thu hoạch, còn tiêu xài hết cả vốn liếng.
Hắn cũng được, Không Tịch cũng được, Kiếm Tôn cũng tốt... Hiện tại ai cũng nghèo rớt mồng tơi, nếu có Quang Minh Chi Nguyên, Không Tịch cũng sẽ không ăn đóa hoa nhỏ kia.
"Việc này không nên chậm trễ! Không Tịch huynh, chúng ta trực tiếp xuất phát!"
Lý Hạo quay đầu nhìn về phía những người khác: "Các vị sau này đi theo Kiếm Tôn tiền bối, cẩn thận một chút, mọi chuyện đều nghe theo Kiếm Tôn chỉ huy!"
Hắn quay đầu lại nhìn Kiếm Tôn: "Lý đại thúc, những người này phải làm phiền ngài rồi!"
Kiếm Tôn có chút bất đắc dĩ, gật đầu.
Kỳ thật y không quá muốn dẫn theo bọn họ.
Mặc dù không ít người, nhưng thực lực không quá mạnh, mang theo bên người ngược lại không tiện, y thích mang theo mấy tên gia hỏa như Lý Hạo, những người có thể bộc phát chiến lực cường đại ở thời khắc mấu chốt, còn thông minh, thường sẽ mang đến niềm vui rất lớn.
Đáng tiếc... Trong Hỗn Độn, dù sao người như vậy rất ít.
Trên thực tế, bọn Càn Vô Lượng cũng không tính yếu, đều là Đế Tôn tam giai, còn là Đại Đạo Chi Chủ, trong mắt tán tu cũng là tồn tại đỉnh cấp.
Lý Hạo không còn nói thêm gì, trực tiếp đi ra hang động với Không Tịch.
Dò xét xung quanh một phen, hai người nhanh chóng rời đi.
...
Trong Hỗn Độn.
Không Tịch quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng trước đó, truyền âm nói: "Tân Võ và Hồng Nguyệt là kẻ địch, nói thật, Kiếm Tôn chưa hẳn không thể liên hệ với Tân Võ, nếu có thể liên hệ với Tân Võ, khả năng không đơn giản chỉ là vơ vét, còn có hi vọng cực lớn phối hợp với kế hoạch của chúng ta, phá huỷ hang ổ Hồng Nguyệt trong một lần!"
Y muốn nói, vì sao Lý Hạo không đề cập tới điểm này.
Là không nghĩ tới, hay là... Cố ý không đề cập?
Kiếm Tôn, trước đó đã thể hiện ra một chút tiếc nuối, ngược lại có ý nhắc nhở.
Nhưng Lý Hạo cũng không tiếp lời.
"Vậy chúng ta có thể nhận được cái gì?"
Lý Hạo hỏi ngược một câu.
Không Tịch nao nao.
Lý Hạo tiếp tục nói: "Không Tịch huynh, Hồng Nguyệt bây giờ là đại địch của ta, đương nhiên... Hiện tại cũng là của ngươi! Tác phong Tân Võ bá đạo, chúng ta chỉ là tứ giai, lục giai, ta nguyện ý dựa vào Tân Võ, nhưng dù sao chúng ta vẫn là cá thể độc lập!"
"Bây giờ Hỗn Độn hỗn loạn, Hồng Nguyệt ngược lại là cơ sở vô cùng lớn để chúng ta mạnh lên... bóc lột Hồng Nguyệt từng chút một, cắt chém Hồng Nguyệt, khối thịt heo này đủ cho chúng ta ăn rất lâu!"
"Nhưng nếu thật sự bị Tân Võ xử lý thì còn có cơ hội của ta và ngươi sao? Kỳ thật quan trọng nhất ở chỗ... Hồng Nguyệt hiện tại không phải là đối thủ của Tân Võ!"
Lý Hạo lại giải thích một câu: "Nếu như Hồng Nguyệt còn có thể tạo thành tử vong uy hiếp với Tân Võ, hủy diệt uy hiếp, vậy trước tiên đương nhiên phải kêu Tân Võ trực tiếp tiêu diệt! Thế nhưng trong một lần duy nhất chém giết ba vị Đế Tôn thất giai đã khiến thực lực Hồng Nguyệt đại tổn... Đã từ chủ động xâm lấn biến thành ưu tiên phòng thủ, vậy lúc này hà cớ gì lại để cho Tân Võ đối phó?"
Không Tịch trầm mặc một hồi, một lát sau mới nói: "Thế nhưng ngươi và ta đều không thể đối phó được với bát giai, đừng nói bát giai, thất giai cũng không được!"
Chúng ta không có cách nào một hơi ăn đứt Hồng Nguyệt.