Quang Minh Chi Chủ thở dài một tiếng: "Mặc dù thiên phú của ngươi không kém, lại một lòng hướng đạo, kiến thức cũng không ít, nhưng so với bọn họ, ngươi còn thiếu một cái gì đó…Tinh thần phàm tục, tinh thần chợ búa! Từ nhỏ đến lớn ngươi đều lớn lên dưới sự che chở của ta, Thiên Phương, chính là nơi xa nhất ngươi từng đi, cho dù ở Thiên Phương, ngươi cũng có người che chở, cũng không ai dám động đến ngươi.”
"Tân Vũ cũng tốt, Ngân Nguyệt cũng tốt, đều là thế giới quật khởi trong phố phường, ngươi giao tiếp với những người này, cho dù ngươi tuổi không nhỏ hơn bọn họ, thậm chí còn lớn hơn…Nhưng ta không yên tâm về họ, cũng không yên tâm về ngươi! Chuyện ngươi nói cũng có chút tự nhiên, Vụ Sơn, Nhân Vương Tân Võ những người này, đều là nhân kiệt khó gặp, sẽ bị ngươi dễ dàng thuyết phục sao? Tất nhiên là có bọn họ tự mình mưu tính..."
Không hổ là cường giả lâu năm, nhìn vẫn rất rõ ràng.
Con trai của mình, hắn biết.
Đương nhiên y có tài, nhưng... Xét về kinh nghiệm lão đạo, còn chưa chắc so sánh được với Lý Hạo trẻ tuổi, hắn từ trong thế giới nhỏ bé từng chút một sinh ra, nhưng là con trai của hắn, cho dù là đi ra khỏi Quang Minh, kỳ thật cũng ở trong sự che chở của hắn.
Nói một cách đơn giản, tlòng dạ quá nông cạn!
Quang Minh Chi Chủ rất hoài nghi, nhi tử của hắn bị người khác lợi dụng.
Lúc này Không Tịch khẽ cau mày, trong lòng có chút khó chịu, có một số người ở ngoài lễ phép, tính tình rất tốt, nhưng khi đối mặt với cha mẹ lại luôn muốn chứng tỏ bản thân, luôn muốn nói mình đã trưởng thành.
Mà Không Tịch thực sự cũng không ngoại lệ.
Lúc này y có chút không vui, có chút khó chịu: Phụ thân, ta không còn là trẻ con nữa, ta trong trí nhớ của phụ thân, có thể vẫn là ta năm trăm năm trước! Nhưng ta đã lớn rồi, ta đã làm rất nhiều chuyện, ngươi thậm chí có thể không tưởng tượng được! Ta và Kiếm Tôn Tân Võ, Ngân Nguyệt Vương bọn họ liên thủ giết Tỉnh Thần, ta là một trong tam đại chủ lực, rất mấu chốt!”
"Ta giết chết đại lượng Đế Tôn ở Sâm Lan, một lần giết chết hai vị Đế Tôn lục giai, đều là dòng chính của Hồng Nguyệt!”
"Ta đã lục giai rồi, không chỉ như thế, ta đi lưỡng cực chi đạo chứ không phải chỉ một... Ta tự tin ta có thể dựa vào chính mình đi lên thất giai! Phụ thân, ta không phải ta của năm trăm năm trước nữa, không phải chỉ vì tranh một hơi, mà lựa chọn thoát ly Quang Minh, lang thang trong Hỗn Độn! Ta là Không Tịch, mà bây giờ, ta ở trong Hỗn Độn, cũng không phải hạng người vô danh! ”
“...”
Quang Minh Chi Chủ trầm mặc một hồi.
Giết Tỉnh Thần, giết lục giai...
Đã trưởng thành chưa?
Có lẽ vậy.
Ở trong mắt hắn, nhi tử của hắn còn quá trẻ tuổi, quá non nớt, nhưng đúng như lời nói của Không Tịch, hắn làm rất nhiều chuyện mình không dám nghĩ tới, hắn thành lưỡng cực Đế Tôn, hắn đã giết chết thất giai...
Quang Minh Chi Chủ im lặng một hồi: "Tất cả những gì ngươi nói hôm nay, tất cả những gì ngươi làm, là có người dạy ngươi sao?”
Không im lặng bất mãn: "Tại sao phải dạy? Ta đã một ngàn tuổi, không phải là một đứa trẻ!”
"Mới một ngàn tuổi..."
Quang Minh Chi Chủ cảm khái một tiếng, mới một ngàn, so với hài tử còn có hài tử hơn.
Quá nhỏ.
Giọng nói đó giống như đang nói, con ta như vừa mới rời khỏi tã lót vậy, nhưng đối với hắn, nó gần như giống nhau.
Hắn quá già rồi.
Không Tịch thật sự là nhịn không được: "Nhân Vương Tân Võ, khoảng 1200 tuổi, Ngân Nguyệt Vương hơn 20 tuổi... Phụ thân, ta 1.000 tuổi!”
"Ngươi không giống với bọn họ, bọn họ không có một người cha cường đại... Ngươi có!”
Không Tịch không muốn nói thêm điều này, có chút tức giận: "Vậy phụ thân có đáp ứng không?”
"Con trai ta nếu đã nói như vậy..."
Quang Minh Chi Chủ suy nghĩ một phen, thản nhiên nói: "Vậy ta cũng sẽ đáp ứng! Chỉ là... Nếu có người dám dựa vào đó tính kế cho nhi tử của ta, Quang Minh Thần Giới tự nhiên sẽ trả thù!”
Lời này, hiển nhiên không phải nói cho Không Tịch nghe.
Hình như biết bên cạnh Không Tịch có người, là nói cho Lý Hạo nghe.
Một bên, Lý Hạo nhún nhún vai.
Mối đe dọa này... Ta cũng không sợ.
Hơn nữa, liên hệ với Quang Minh Chi Chủ, cũng không phải là ý của hắn, là Không Tịch tự mình muốn nói.
Mà Không Tịch, rõ ràng y có chút xấu hổ trước mặt bạn bè, bên ngoài y là một vị Đế Tôn đỉnh cấp nhã nhặn nho nhã, đại đạo tinh thông, kết quả là y vừa liên lạc với cha mình, trong miệng hắn có vẻ như y chỉ là một đứa trẻ chưa biết gì.
Thật đáng xấu hổ!
Không Tịch thở ra một hơi: "Phụ thân, chờ ta thành thất giai, thậm chí bát giai… Khi đó, ngài nên hiểu, ta không phải là hài tử cái gì cũng không hiểu trong mắt ngài!”
“Có lẽ đi!”
Quang Minh Chi Chủ cười cười, phải không?
Cho dù ngươi thành cửu giai... Chẳng lẽ ngươi chính là cha ta?
Trò đùa!
Không phải hài tử, chẳng lẽ vẫn là tổ tông?
Không Tịch một hơi thật sâu, hiển nhiên đã hiểu, nghiến răng nghiến lợi: “Chính là vậy, ngoài ra, hãy cẩn thận một chút Nhân Vương Tân Võ, hắn chưa chắc sẽ ra tay với ngài, nhưng mà…Hắn cần chí dương khí! Chỉ có vậy..."
Y muốn cúp máy truyền tin.
Lời nói của lão phụ thân, làm cho y có chút mất mặt.
Quang Minh Chi Chủ cũng không nói gì, chỉ là lúc Không Tịch sắp cúp máy, nói một cái: "Sớm trở về, ở bên ngoài nhiều năm, lịch lãm tới lịch lãm lui, không tới bát giai, còn không bằng sớm trở về, thử tiếp quản Quang Minh, cho dù ta còn chưa chết sớm như vậy... Nó cũng tốt hơn so với bên ngoài.”
"Biết rồi!”
Không Tịch không muốn nói nhiều, nhanh chóng cúp máy.
Tiếp theo nhìn thoáng qua Lý Hạo, có chút ngượng ngùng: "Phụ thân của ta..."
"Bình thường, đứa nhỏ lớn đến đâu, cũng là đứa nhỏ! Làm cha mẹ, luôn cảm thấy con mình chưa trưởng thành..."
Lý Hạo bật cười, có chút đa cảm, vội vàng cười nói: “Trước kia ta cũng cảm giác được, khi ta lớn lên, cha mẹ sẽ coi ta như con nít… Lúc đó ta thật mệt mỏi!”
Sau đó... Không có cơ hội để mệt mỏi.
Quang Minh Chi Chủ, lúc trước biểu hiện ngược lại giống như một phụ thân, có chút không giống cường giả vô tình như trong tưởng tượng .
Lý Hạo nhịn không được cười nói: "Ngân Nguyệt chúng ta, năm xưa có một ít truyện nhỏ lưu truyền, dưới tình huống bình thường, Quang Minh đều là nhân vật phản diện, đều là hạng người vô tình... Kết quả là, đến với ngươi, thấy cha của ngươi cũng không tệ lắm.”