Là Đế Tôn thất giai, những việc vặt vãnh này đương nhiên không cần tự mình làm, để Hồi Long làm là được.
Hồi Long Đế Tôn thầm mắng một tiếng, ta tốt xấu gì cũng là Đế Tôn lục giai, thật sự là không nể mặt.
Nói đi cũng phải nói lại, khu vực Hồi Long Quan, hiện tại còn có Đế Tôn khác?
Tại sao ta không biết?
Tốt xấu gì cũng là chủ nhân trên danh nghĩa Hồi Long Quan, chẳng qua là bị Vụ Sơn đuổi đi một đoạn thời gian, tiến vào từ nam giới môn sao?
Lúc này có Tôn Đế dám đi tới nơi này. . . Nếu không nhắc tới thất giai, dưới thất giai, quả thực là táo bạo và thiếu kiên nhẫn.
Một khi bộc phát chiến đấu, dưới thất giai, đều là bia đỡ đạn.
Mắng thì mắng, Hồi Long vẫn nhanh chóng truyền âm: "Được, hiểu rồi, ta sẽ đi ngay!”
Thâm Hải không trả lời ông ta.
Giờ phút này, cũng không có tâm tư trả lời tên này.
...
Hồi Long Đế Tôn nhìn thoáng qua mấy người bên cạnh, truyền âm nói: "“Đi, đi xem xem ai đã ra khỏi Hồi Long Quan… Cách xa này một chút, đợi lát nữa đám người đi xa, chúng ta lại đuổi theo.”
Rất tốt!
Khoảng cách vòng tròn thất giai quá gần, kỳ thật vẫn có áp lực, nếu không phải Đế Tôn Thâm Hải ở phía trước, ông ta cũng không muốn tới gần bên này, uy áp thất giai kia, làm cho ông ta cảm thấy không thoải mái lắm.
Mà giờ phút này, cũng không chỉ có một mình ông ta thấy như thế, mấy bên khác, cũng nhận được một ít mệnh lệnh.
Có Đế Tôn đi ra khỏi Hồi Long Quan.
Nhìn hơi thở... Có thể là một vị Đế Tôn trung giai, đương nhiên, Lý Hạo cũng làm một chút che lấp, không quá rõ ràng, nhưng mà đối với thất giai mà nói, vẫn có thể biết được có phải là cao giai hay không.
...
Tốc độ của Lý Hạo không nhanh, hắn còn nghĩ, liệu có Đế Tôn cao giai ra tay ngăn cản hay không, sự thật chứng minh, giai đoạn hiện tại, Đế Tôn cao giai cũng không dễ dàng ra tay, để tránh dẫn đến hiểu lầm, bộc phát chiến đấu, trở thành ngòi nổ.
Mãi cho đến khi rời khỏi vòng tròn thất giai, Lý Hạo mới cảm giác được, mấy bên phía trước đều có Đế Tôn tới gần.
Thậm chí, còn cảm giác được khí tức của Hồi Long Đế Tôn.
Thật trùng hợp!
Lý Hạo tiếp tục đi về phía trước, đi một hồi, hư không dao động một chút, mấy vị Đế Tôn đến nơi này, có người nhìn về phía Lý Hạo, trên người Lý Hạo có một cỗ kiếm ý yếu ớt, nhưng tướng mạo này, nhìn cũng không thấy gì, không có giá trị quá lớn.
Đế Tôn chặn đường kia, vừa định mở miệng, khẽ nhíu mày.
Trong nháy mắt.
Mấy người Hồi Long đến.
Hồi Long cũng nhìn thoáng qua Đế Tôn xuất hiện xung quanh mình, có người lộ mặt, có người không, nhưng lén lút quan sát, ông ta hơi nhướng mày cười nói: “Mọi người, dù sao đây cũng là lãnh thổ Hồi Long Quan của ta... Hiện tại, tình hình bên trong Hồi Long Quan không rõ, vị đạo hữu này đã ra khỏi Hồi Long Quan đi ra, ta muốn nói chuyện với vị đạo hữu này vài câu... Đây cũng là ý tứ của Đại nhân Thâm Hải!”
Ông ta cũng không có hứng thú phát sinh xung đột với những người này, ném ra thân phận đại đạo vũ trụ bát giai, trực tiếp áp chế là được.
Dứt lời, nhìn về phía Lý Hạo, cười cười: "Vị đạo hữu này, ta là Hồi Long! Đạo hữu vừa mới ra khỏi Hồi Long Quan, nhưng ta lại sơ suất, không chào đón ngươi từ xa, mà bây giờ, khu vực Hồi Long có chút phức tạp... Đạo hữu có tiện trò chuyện vài câu không?”
Vừa nói vừa quan sát vẻ ngoài của Lý Hạo, trong lòng cảm thấy có chút khó hiểu.
Người này... Ta đã thấy hắn bao giờ chưa?
Không phải vấn đề ngoại hình, mà là trên người có một cỗ khí tức quen thuộc yếu ớt.
Dù sao ông ta cũng đã gặp Lý Hạo, Đế Tôn lục giai, cho dù Lý Hạo thay đổi một chút, cũng không đến mức thay đổi căn nguyên, đối với ông ta mà nói, gặp mặt, tuy rằng liếc mắt một cái không nhận ra, nhưng vẫn cảm thấy mình đã gặp qua người này.
Đương nhiên, ông ta sống thật lâu, gặp qua một ít Đế Tôn cũng bình thường.
Lý Hạo nhìn ông ta, thở ra một hơi, gật đầu: "Được rồi! Ta cũng cảm nhận được uy áp từ Hồi Long Quan bên này, cho nên nghĩ đến việc rời đi càng sớm càng tốt. Ta từng nghe nói đến cái tên Hồi Long Quan, mấy năm trước, thực ra ta đã gặp được đạo hữu, nhưng... Đạo hữu là lực lượng lục giai, chỉ sợ đã quên mất.”
“Hèn gì ta thấy đạo hữu có chút quen thuộc!”
Hồi Long Đế Tôn lại thuận gậy bò lên trên, nhất thời nở nụ cười, cũng không tính là khách sáo, đúng là có chút quen thuộc.
Nếu đối phương nguyện ý nói chuyện một chút, vậy là tốt nhất rồi.
Ông ta vốn là hạng người ăn nói khéo léo, giờ phút này, cũng tươi cười nghênh đón người khác, không trở mặt, đó là tốt nhất.
Chắp tay hướng về tứ phía: “Vị đạo hữu này tự mình đồng ý... Nếu các đạo hữu có điều gì muốn biết, sau khi ta cùng đạo hữu này nói chuyện xong, các ngươi có thể mời vị đạo hữu này trò chuyện lại là được..."
Bốn phía, có người không lên tiếng, cũng có người có chút bất mãn.
Nhưng mà Hồi Long dù sao cũng là Đế Tôn lục giai, sau lưng còn có Vân Tiêu, cũng không có ai trực tiếp lên tiếng ngăn trở.
Chỉ là có vài giọng nói của Đế Tôn vang lên trong tai Lý Hạo mà thôi.
Bọn họ đều khách khí, chẳng qua là mời Lý Hạo đến nói chuyện, dù sao hắn cũng chỉ là Đế Tôn đi ra từ khu vực Hồi Long, cũng không phải người của Vụ Sơn, đối phương cũng chưa chắc biết cái gì, một vị Đế Tôn giai, cũng không cần phải nháo quá khó chịu.
Mà Lý Hạo, cũng nhất nhất truyền âm hồi âm.
Mà Lý Hạo cũng thông qua truyền âm trả lời từng cái một.
Hắn bay lên trời, hướng thẳng về phía Hồi Long Đế Tôn, Hồi Long luôn cảm thấy mình hẳn là nhìn thấy Lý Hạo, lúc này cũng lộ ra nụ cười: “Dám hỏi ngươi gọi ta là gì? Ta và ngươi có thể đã gặp nhau... Nhưng mà đạo hữu cũng biết, trong Hỗn Độn, làm quen có thể sẽ có chút bất tiện..."
“Hiểu!”
Lý Hạo cười nói: "Gọi ta là Diệt Long là được!”
“...”