Trong một khoảng khắc, một thanh trường đao quét ngang hư không!
Một đao trảm phá thiên địa!
Nhân Vương một tiếng kêu to: "Cút!"
Giờ khắc này, hắn ta từ bỏ Hồng Nguyệt Chi Chủ, Hồng Nguyệt Chi Chủ xoay người bỏ chạy, hoàn toàn không dây dưa với hắn ta, mang theo lực lượng lôi kiếp nhanh chóng trốn chạy vào nơi sâu trong vũ trụ, Nhân Vương không hề đuổi theo, chỉ là hừ lạnh một tiếng: "Cút đi! Hồng Nguyệt thất phu kia chính là bát giai, nếu đã độ kiếp trọng thương... Đó mới là cơ hội cho các ngươi, đối với các ngươi, thất giai muốn tấn cấp, bát giai mới là cơ duyên! Sâm Lan, lão tử sẽ bảo vệ!"
Hắn ta chém ra một đao, đối diện, Kỳ Thủy Đế Tôn còn muốn thử xem... Ầm!
Sau một đao này, Kỳ Thủy Đế Tôn thổ huyết không ngừng, hãi nhiên thất sắc, quay đầu liền chạy!
Các Đế Tôn khác trong bóng tối đều kinh hãi!
Quá mạnh!
Sau một khắc thì đồng loạt trốn chạy, có người đuổi theo Hồng Nguyệt Chi Chủ, có người ẩn vào bóng tối, giờ phút này, Quang Minh Chi Chủ ra hiệu cho Diệu Dương, Diệu Dương Đế Tôn trong nháy mắt biến mất, đi thẳng đến chỗ Hồng Nguyệt Chi Chủ.
Bên kia, Thâm Hải Đế Tôn cũng nhận được mệnh lệnh, nhìn chằm chằm Hồng Nguyệt Chi Chủ!
Nếu Tân Võ Nhân Vương đã từ bỏ, lựa chọn lưu thủ, bảo hộ Sâm Lan... Đó chính là cơ hội cho bọn họ, hai vị bát giai chi chủ trong nháy mắt có chung suy nghĩ, trước tiên giải quyết hai vị thất giai trước mắt, suy nghĩ tiếp biện pháp đối phó Hồng Nguyệt Chi Chủ, thiếu một đại địch cũng không tệ!
Sâm Lan Đế Tôn có chút bất ngờ, nhìn thoáng qua Tân Võ Nhân Vương.
"Nhân Vương... Sao lại làm như vậy chứ!"
Nhân Vương cười lạnh: "Một đám giá áo túi cơm mà thôi, có gì phải sợ? Ngươi độ kiếp là được, lôi kiếp bát giai rất mạnh, nhưng... Chỉ cần vượt qua một phần, nếu còn có phần dư, ta sẽ dùng đao phá hủy!"
Người khác không cách nào thay mặt để độ lôi kiếp Hỗn Độn.
Nhưng Tân Võ Nhân Vương giống như có năng lực như thế... Hắn ta cũng là Đế Tôn hiếm thấy vượt qua lôi kiếp Hỗn Độn trong Hỗn Độn.
Sâm Lan Chi Chủ nghe vậy thì cũng không nói thêm gì.
Tân Võ Nhân Vương... Hôm nay, hắn ta ngược lại đã hiểu rõ hơn một chút, Hồng Nguyệt Chi Chủ là đại địch của hắn ta, giờ phút này, nếu có thể chém giết vị đại địch này thì không biết bớt đi bao nhiêu phiền phức đối với Tân Võ.
Nhưng Nhân Vương, vì một người không quen biết, cuối cùng lựa chọn từ bỏ.
Bởi vì hắn ta là Nhân Vương!
Không phải Nhân Vương của tất cả mọi người, chỉ là Nhân Vương của người Tân Võ, mà khi hắn ta quật khởi đến nay đã được xem là một người có ân tất báo, có thù tất báo, báo thù sẽ không để đêm dài lắm mộng, báo ân cũng sẽ không để đêm dài lắm mộng!
Nhân Vương cầm trường đao trong tay, đứng lặng hư không, không nói một lời, chỉ là một đao giết ra, trực tiếp phá vỡ đạo ngấn của Thiên Lan còn đang giãy dụa!
Một tiếng ầm vang!
Vị Đế Tôn thất giai này, Thế Giới Chi Chủ, đến cuối cùng, ngay cả câu phàn nàn cũng không kịp lưu lại, bởi vì hắn ta không biết nên phàn nàn với ai.
Đại đạo minh ước lừa bọn hắn quá thảm!
Nhưng trước đây, bọn họ vẫn còn vui mừng cơ mà.
Nghĩ đến việc sau khi ký kết minh ước, mọi người chính là đồng bọn, Hồng Nguyệt Chi Chủ cũng không dám chiếm đoạt bọn họ, ai ngờ... lại xảy ra biến cố như vậy.
Nhân Vương một đao chém giết đối phương, sau đó không còn hành động gì nữa, chỉ yên lặng nhìn hai nơi sát vách.
Hai vị bát giai này, giết hai vị thất giai đang độ kiếp không khó.
Nhưng hai vị này đều không xuất toàn lực.
Có lẽ là đề phòng đối phương, có lẽ là lo tiêu hao quá lớn, lề mề một hồi, mới đưa hai vị Đại Đạo Chi Chủ còn đang không cam lòng chém giết tại chỗ, lúc Nguyệt Minh Chi Chủ sắp chết vẫn cực kì không cam lòng: "Quang Minh... Ngươi là tên vô liêm sỉ!"
Đáng hận!
Lần trước không chết ở trong tay Nhân Vương, lần này cũng bị Quang Minh Chi Chủ chém giết.
Vẻ mặt Quang Minh Chi Chủ hờ hững.
Ở trong mắt Không Tịch, ông ta là người phụ thân tốt, ở trong mắt Quang Minh Thần Giới, ông ta là quân chủ tốt, ở trong mắt Diệu Dương, ông ta là huynh trưởng tốt...
Thế nhưng, giờ phút này, ở trong mắt Nguyệt Minh, ông ta chính là ma.
Có thù sao?
Không có!
Thế nhưng... Đối với ông ta, nếu thấy được cơ hội, thấy được cơ hội để chính mình lớn mạnh, mình không lớn mạnh thì người khác sẽ chiếm tiện nghi, dù bây giờ không phải là đối đầu, về sau cũng thế.
Đã như vậy... Giết là được!
Không có gì là đúng hay sai.
Như chính là lời Lý Hạo nói, bên trong thoại bản, vì sao quang minh thường thường đều là kết cục của kẻ xấu, vốn cũng không phải là người tốt, trong Hỗn Độn, có mấy ai là người tốt đâu?
Bốn vị thất giai đi theo Hồng Nguyệt Chi Chủ, giờ phút này, ba vị đã bị giết tại chỗ.
Trong vòng một ngày mất đi ba vị đại thế giới chi chủ.
Mà Nhân Vương lại bất động như núi, cũng không nhặt được lợi ích gì, chỉ hờ hững nhìn hai vị Đế Tôn bát giai phía xa, hai vị này thu thập tàn cuộc, quét sạch đối phương lực lượng đại đạo lưu lại, cũng không xuất hiện vũ trụ đại đạo.
Hiển nhiên, vũ trụ đại đạo để lại ở thế giới bên kia.
Quang Minh Chi Chủ nhìn thoáng qua Nhân Vương, khẽ cười: "Nhân Vương, có hứng thú... Cùng đi đối phó vị kia hay không? Lôi kiếp bát giai chưa hẳn có thể giết chết hắn, một vị Đế Tôn bát giai, chiến lực còn cực mạnh, ngươi ta ba người liên thủ, cũng có thể diệt trừ một vị đại địch!"
Có thể giết ngược lại là có thể giết, mấu chốt là sợ tình hình thay đổi.
Đến lúc đó, đừng cho Nhân Vương nhặt được lợi ích gì.
Gia hỏa này nói là thất giai, trên thực tế, thật sự không hề yếu hơn bát giai, gia hỏa này có thể đạt đến thất giai, dưới tình huống bình thường, thất giai đỉnh phong cũng sẽ không làm được chuyện giết chết người cùng giai, Vụ Sơn đã được xem là Đế Tôn cực kỳ mạnh mẽ, nhưng cũng làm không được chuyện này.
"Cút, không có hứng thú!"
Nhân Vương cũng không khách khí, hai tên này đoạt chiến lợi phẩm của hắn ta, hắn ta rất khó chịu, hắn ta thù rất dai.
Giờ phút này, trong lòng hắn ta đã sớm xem hai tên này là địch nhân rồi!
Đương nhiên sẽ không khách khí gì cả!
Ánh mắt Vân Tiêu Chi Chủ khẽ nhúc nhích, nhìn hắn ta một cái, khẽ cười một tiếng: "Nếu Nhân Vương không hứng thú... Vậy thì thôi!"
Nói rồi trực tiếp biến mất.
Quang Minh Chi Chủ cũng không tức giận, đến cấp độ này, ai cũng biết Nhân Vương miệng thối, bị chửi một câu tính là gì?
Cười một tiếng, Quang Minh Chi Chủ cũng lập tức biến mất.
Bốn phía, một số Đế Tôn đang ẩn núp cũng tự mình biến mất, lao tới các phương, có người đi tìm Đạo Nguyên, có người đi truy sát Hồng Nguyệt Đế Tôn, lúc đến thì đối phương là người mạnh nhất, mang theo bốn vị thất giai, giờ phút này lại là người thê thảm nhất!
Trong lòng Nhân Vương thầm mắng một tiếng, nhìn thoáng qua Sâm Lan Chi Chủ còn đang gian nan độ kiếp, không ai quấy rầy, độ kiếp ngược lại dễ dàng hơn một chút, chỉ là... Mẹ nhà hắn, gia hỏa này độ kiếp, ta thế mà chỉ có thể canh giữ ở nơi này, thật thê lương!