"Thật cam lòng!"
Nhân Vương cũng líu lưỡi, lại cười một tiếng: "Cũng được, có chút tác phong của lão tử!"
Thật sao?
Sâm Lan Chi Chủ cười, cũng không nói gì, ba ngày nay, Tân Võ Nhân Vương hộ đạo cho hắn ta... Không thể không nói, Sâm Lan Chi Chủ đột nhiên cảm giác được Hỗn Độn Đế Tôn kỳ thật cũng không giống nhau hoàn toàn.
Nhân Vương có thể vì hành động xúc động của mình mà từ bỏ truy sát đại địch như Hồng Nguyệt Chi Chủ!
Khi mình không ở chiến trường, Ngân Nguyệt Vương có thể đưa chiến lợi phẩm lớn nhất cho một đám Sâm Lan Đế Tôn không cần phải để ý tới...
Thì ra không phải người nào cũng bị lợi ích che mù hai mắt.
"Bên Hồng Nguyệt..."
Sâm Lan Chi Chủ nhìn thoáng qua Nhân Vương, Nhân Vương cười lạnh: "Chạy trốn, đang tránh né khắp nơi, tước đoạt Hồng Nguyệt chi đạo của mình, hiện tại đã thành tán tu, ha ha... Như thế đều có thể chạy, không phải mạng hắn lớn mà là hai tên kia không xuất toàn lực, nghĩ lại thì nếu gia hỏa này mà còn sống thì sẽ chế ước Tân Võ, cũng tiện chế ước Sâm Lan ngươi!"
Hồng Nguyệt Chi Chủ hẳn phải chết!
Nhưng trong tình huống hẳn phải chết lại còn sống, vì sao có thể sống, hắn ta biết rõ!
Vân Tiêu cũng được, Quang Minh cũng tốt, kỳ thật đều không dùng toàn lực, cũng không tận tâm tận lực, một là lo lắng đối phương chó cùng rứt giậu, mặt khác... Tất nhiên là vì chế ước Tân Võ!
Một tên tán tu bát giai không bị ràng buộc, kỳ thật rất khó đối phó!
"Thế mà không chết..."
Sâm Lan Giới Chủ khẽ nhíu mày, thở dài một tiếng: "Thật có lỗi."
Nếu không phải vì chính mình, Nhân Vương rất mạnh, hoàn toàn có hi vọng chém giết vị đại địch kia.
"Có gì đâu chứ!"
Nhân Vương nghiền ngẫm: "Rất tốt! Không chết, có trò hay để chơi! Tên sao chổi như Hồng Nguyệt Chi Chủ, nếu không chết, tất nhiên không cam tâm từ bỏ làm bá chủ, hóa thành tán tu du đãng Hỗn Độn... Sớm muộn cũng sẽ triệu tập một nhóm người, vừa khéo ta còn sợ hắn chết, ta không tiện đối với người khác hạ thủ, hắn không chết, ta cũng muốn nhìn xem ai dám cấu kết với hắn... Cấu kết một tên thì chết một tên! Bằng không, Quang Minh, Vân Tiêu, Xích Dương, Long Vực, ta còn không biết kế tiếp phải đối phó ai, hiện tại... Quan sát rồi tính tiếp!"
Sâm Lan Chi Chủ khẽ nhúc nhích trong lòng.
Nhìn thoáng qua đối phương, không nói gì.
Giờ phút này chỉ cảm thấy những người này... Vừa tự tin vừa cuồng vọng, hiển nhiên, Nhân Vương cũng không e ngại, ngược lại cảm thấy chạy mới tốt.
Mà Nhân Vương bỗng nhiên nói: "Không biết Lão Lý Đầu lần này có thể tấn cấp hay không..."
Cho đến giờ phút này, vị Nhân Vương cực kỳ cường hãn này hình như mới hơi lo lắng.
Mang theo một vẻ bất an mà trước đó chưa bao giờ bộc lộ.
...
Mà giờ khắc này.
Khu vực Hồng Nguyệt.
Một cỗ kiếm ý lan tràn toàn bộ thiên địa.
Một cỗ kiếm ý cực kỳ cường hãn bộc phát ra, Kiếm Vực tung hoành thế giới, Kiếm Vực vô hạn khuếch trương!
Vực giống như biến thành thế giới.
Hoặc là nói, biến thành thế giới đại đạo, đang điên cuồng khuếch trương, thậm chí sinh ra đạo võng.
Giờ phút này, những người Lý Hạo đều đang quan sát.
Sắc mặt ai cũng ngưng trọng.
Kiếm Tôn sắp tấn cấp, thôn phệ một thế giới hoàn chỉnh, giờ phút này, y đang hoàn chỉnh vượt qua thất giai, y vốn chỉ thiếu một bước, lần này lấy một phương thế giới làm đại giá, cuối cùng đã vượt qua bước này!
Kiếm Vực của y dường như đã biến thành vũ trụ đại đạo.
Vạn kiếm tung hoành!
Bên trong Kiếm Vực, Kiếm Tôn cũng không căng thẳng, mà là rất thoải mái, giờ phút này, y bay lên không, cười một tiếng, cảm khái một tiếng: "Ngược lại là không ngờ cơ duyên sẽ rơi vào chỗ ngươi..."
Người được nói tới là Lý Hạo, trước lúc này, y không ngờ một người có thể công phá một phương thế giới thất giai.
Coi như công phá, cũng chưa chắc có thể hoàn chỉnh tước đoạt.
Nhưng đi theo Lý Hạo một khoảng thời gian, y đã đạt được mục tiêu, phải biết, dù là Tân Võ, cưỡng ép công phá một phương thế giới thất giai, có vẻ như tốc độ rất nhanh, nhưng trên thực tế đều phải mưu đồ thật lâu.
Vả lại rất nhiều người muốn, dù Kiếm Tôn và Nhân Vương thân thiết với nhau... Chính là bởi vì thân thiết nên mới không thể đoạt.
Tân Võ có quá nhiều người cần.
Ở đây cũng không cần để ý những thứ này.
Một mình y độc hưởng một phương thế giới!
Ầm!
Một cỗ kiếm ý hùng vĩ quét ngang Thiên Địa Hỗn Độn!
Mà giờ khắc này, Lý Hạo có thể thấy rõ ràng đạo võng, đạo võng Trường Sinh Kiếm chân chính, hoàn toàn không bị che chắn, hình thành như thế nào, sáng lập như thế nào, hắn nhìn rất rõ!
Không phải hắn mạnh đến mức đó, có thể dễ dàng nhìn thấu, mà là Kiếm Tôn... triển khai cấu tạo đạo võng cho hắn!
Kiếm Tôn cười ha hả, mặc cho Lý Hạo dò xét.
Đạo, không thể khinh truyền.
Nhưng có qua có lại, nếu Lý Hạo đã chia cho y một phương vũ trụ, y có thể tấn cấp, Lý Hạo cũng tu kiếm đạo, vậy thì cho hắn nhìn đạo của mình là được!
Có sao đâu?
Ánh mắt Lý Hạo không ngừng lấp lóe, đạo võng Kiếm Tôn không yếu.
Được cấu tạo từ khoảng chừng hơn 4000 đầu đại đạo đường vân, không bằng Thiên Phương Chi Chủ, thế nhưng... Kiếm Tôn mới vừa vào thất giai mà thôi, còn đang không ngừng hoàn thiện!
Lần này, hắn tận mắt nhìn thấy một vị Đế Tôn từ lục giai bước vào thất giai, không phải thông qua vũ trụ đại đạo, mà là thông qua đạo võng mình dựng, khác với Sâm Lan Chi Chủ.
Không phải Lý Hạo xem thường Sâm Lan Giới Chủ, nhưng bước vào thất giai không hề đơn giản.
Thế nhưng... Sâm Lan Giới Chủ tấn cấp thông qua vũ trụ đại đạo hoàn chỉnh, đã hoàn thành cấu tạo đạo võng, hắn ta không phải người đầu tiên cấu tạo, chỉ là người thừa kế, mà Kiếm Tôn xem như là người khai sáng!
Sau này, Kiếm Tôn có thể cấu tạo một vũ trụ đại đạo, sinh ra một phương thế giới, trở thành một phương đại thế giới!
Trở thành chủ nhân của thế giới mở giới!
Đây chính là điểm khác biệt.
Quan sát cường giả tấn cấp như vậy, đối với Lý Hạo mới là vụ thu hoạch vô cùng lớn.
Hắn mừng rỡ như điên!
Mà giờ khắc này, bên cạnh có Vụ Sơn, có Kiếm Tôn, hai vị thất giai cường giả ở đây, đều không cần lo lắng có chuyện gì bất ngờ xảy ra.
Mà niềm vui vẫn chưa kết thúc tại đây.
Vào thời khắc này, nơi xa, bên trong thế giới Nguyệt Minh.
Một bản thư tịch màu đen đằng không lên.
Bỗng nhiên, Đạo Vực hiển hiện, cũng là vạn đạo hiện ra, che khuất bầu trời.
Từng trang sách lật qua lật lại, một người lơ lửng lên không, nhìn thoáng qua Kiếm Tôn, cũng không để ý tới, trang sách lật qua lật lại, hắn ta khẽ cười một tiếng, nhìn về phía Lý Hạo: "Đơn giản hơn trong tưởng tượng của ta nhiều... Thất giai không gì hơn cái này! Đạo võng cấu tạo ngược lại rất thú vị, đạo võng của Trường Sinh Kiếm quá mức đơn sơ, không thú vị lắm, có hứng thú nhìn của ta không?"
Ánh mắt Lý Hạo sáng lên!
Lê Chử cười, cười có chút sâu xa: "Hôm nay ta tiến vào thất giai... Cũng đến thời điểm nên đi rồi, Ngân Nguyệt Vương, không phải ta châm ngòi, nhưng nên ít liên hệ với Tân Võ thôi! Nhất là Nhân Vương và Võ Vương... Nhân Vương kỳ thật còn được, Võ Vương chính là quân sư đầu cẩu thuần túy, mọi chuyện sẽ chỉ cân nhắc lợi ích cho Tân Võ, trời không hai chủ, đừng đi Tân Võ tự tìm phiền phức, tên tôn tử Võ Vương kia hận không thể khiến người trong thiên hạ đều phụ thuộc vào Tân Võ, đối với Tân Võ, hắn là Chí Tôn, đối với ta thì hắn chính là tên khốn kiếp..."
Bên kia, Trương An không nói một lời, gia gia không ở đây, không thể trêu vào vị này.
Hơn nữa, vị này... kỳ thật đã từng mắng ngay trước mặt gia gia.
Được rồi, ta không lên tiếng là quyết định sáng suốt.