Chí Tôn nhìn hắn ta hồi lâu rồi thở dài: “Làm một kẻ phản diện như ngươi không dễ dàng gì, ngươi không bao giờ cảm thấy mình rất quá đáng sao?”
Nhân Vương cười nhạo: "Ai là nhân vật phản diện? Ai là người đàng hoàng? Hỗn Độn Vạn Giới hỗn loạn không chịu nổi, ngươi giết ta, ta giết ngươi, ngươi ăn ta, ta ăn ngươi... Ai nói ai là người tốt? Ai dám nói mình là người tốt? Lão Trương, đừng tạt nước bẩn vào ta!”
"Ngươi muốn lấy lực lượng đại đạo của người ta, còn ngông cuồng như thế… Vậy mà còn không phải nhân vật phản diện?”
“Hừ,vực Xích Dương của hắn lên bát giai như thế nào? Không phải cũng là xâm chiếm giới vừa và nhỏ xung quanh, tích lũy mà thành…Xương trắng ngập tay, ta cũng chỉ trừ hại cho dân mà thôi!”
"Ngươi... Nói vậy cũng có lý!”
Chí Tôn cười một tiếng, lại khẽ thở dài một tiếng: "Ngươi nói xem, người của Thiên Phương rốt cuộc đã đi đâu?”
“Không biết, nhưng vẫn còn sống!”
Nhân Vương nhìn về một phương hướng, lúc này hắn ta dường như đã xác định được phương hướng, nhẹ giọng nói: “Lúc đó ta bước vào Hỗn Độn, trong nháy mắt lạc lối, không có trước có sau, không có trái phải, không trên dưới. Xuống dưới, không có ánh sáng, chỉ có một con đường tối tăm…Ta càng muốn biết hơn, tại sao... con đường đó lại gần thế giới Tân Võ của ta?”
Phương hướng trong Hỗn Độn rất khó phân biệt.
Nhưng mà đối với Đế Tôn mà nói, kỳ thật cũng không có chỗ huyền diệu quá lớn, vẫn có thể thấy rõ bốn phía.
Nhưng ngày xưa, sau khi chém chết Thiên Đế, Nhân Vương đã là cấp độ lục giai đỉnh phong, vừa bước ra khỏi Tân Võ thôi đã trực tiếp lạc lối, trong nháy mắt mấy chục năm đã trôi qua, giống như thời gian trên thế giới như đông cứng lại, khi hắn ta quay lại thì thời gian đã trôi qua.
Bên ngoài Tân Võ, phảng phất không phải Hỗn Độn... Như thể, cũng là Hỗn Độn!
Chỉ là Hỗn Độn này, phảng phất lại không phải Hỗn Độn mà mọi người nhìn thấy.
Vậy, giống như là một thông đạo tối tăm không biết đi đâu.
Ngay bên ngoài Tân Võ!
Ngay sau khi Tân Võ phá giới, trong nháy mắt Tân Võ giết ra thông đạo.
Cho đến một ngày con đường này biến mất.
Tân Võ đã thực sự đi ra khỏi Hỗn Độn.
Nó biến mất khi nào?
Sau khi Ngân Nguyệt được sinh ra!
Có vẻ như sự ra đời của Ngân Nguyệt cũng đã lấy đi con đường đen tối bao trùm vùng lân cận Tân Võ.
“Chiến Thiên Đế, năm xưa rốt cuộc đã làm cái gì?”
Lúc này, Chí Tôn cũng nhẹ nhàng nói: “Hắn muốn nói với chúng ta cái gì? Hắn muốn chỉ đạo chúng ta cái gì? Phương pháp phân loại của hắn, từ kỹ năng chiến đấu có thể dùng đến vạn đạo, dệt khí huyết, dệt vạn đạo, khí huyết là đạo, vạn đạo là đạo, nhất pháp thông, vạn pháp thông...Hắn thật sự là một nhân vật khó đoán.”
Nhân Vương khẽ gật đầu: "Chịu giới hạn của thế giới, nếu không, hắn hẳn là có thể dễ dàng bước vào thất giai!”
Nói đến đây, hắn ta khẽ nhướng mày: "Ngân Nguyệt Vương Lý Hạo kia, kế thừa một ít... Không biết là Chiến thứ hai, hay là... Lão Vương thứ hai!”
"Ngươi đã gặp hắn rồi, ngươi thấy thế nào?"
Chí tôn hỏi một câu.
"Thấy thế nào?"
Nhân Vương nhìn ông ấy một cái, cười nói: “Mở mắt ra nhìn chứ chẳng lẽ nhắm mắt nhìn hắn?”
Chí Tôn bật cười: “Năm đó tại sao…Ngươi không ở lại?”
“Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu tính sự nghiệp được.”
Nhân Vương cười lạnh nói: “Vạn vật đều có quy luật, vạn vật đều tự do, vạn vật linh hồn và vạn giới… Hắn đang nói rằng mọi người đều có quyền sinh tồn, mọi người đều nên tu đạo mà không cần tranh đấu… Đây chỉ là ảo tưởng thôi, có người sẽ có đấu tranh, có người sẽ có tư tưởng, hắn là ngươi theo chủ nghĩa lý tưởng, ta thì không như thế, ta theo chủ nghĩ hiện thực.”
Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu tính sự nghiệp được, chính là câu này.
Chí Tôn mỉm cười: “Nhưng ta biết, Ngân Nguyệt Vương hôm nay rất mạnh, thực lực ngũ giai của hắn có thể không yếu hơn ngươi trước khi rời khỏi thế giới. Hơn nữa, người kia cũng chỉ mới hai mươi tuổi… Đương nhiên, Lúc đó ngươi tầm như vậy."
Nhưng Nhân Vương lại lắc đầu: "Đừng quan tâm những thứ này, ta càng quan tâm... Hắn sẽ trở thành lão Vương thứ hai, Chiến thứ hai, hay là... Đệ nhất Lý Hạo!"
Chí Tôn hơi đăm chiêu một chút: “Ngươi đã gặp hắn rồi, ngươi đoán thế nào?”
“Trước mắt xem ra…Còn chưa đánh vỡ được hạn chế của thời gian!”
Nói tới đây Nhân Vương lại trầm mặc một lúc: “Khó lắm! Năm đó ta cũng từng thấy một lần, ta muốn…Nếu là ta, có lẽ ta cũng không muốn đánh vỡ, dục vọng của Hồng Nguyệt làm gì xem như Dục Vọng chi đạo chứ? Thời gian mới là dục vọng, lão Trương ngươi có thấy không? Nếu ngươi thấy được…Vậy ngươi…Có bỏ được không?”
Chí Tôn trầm mặc một lát rồi cũng khó khăn nói: “Ta không thấy được, không biết phải lựa chọn ra sao, có lẽ…Ta sẽ lựa chọn làm Chiến thứ hai, mạnh mẽ hơn Chiến không có gì không tốt cả.”
“Ha ha!”
Nhân Vương cười lạnh: “Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám cầm ta cũng dám giết! Trực tiếp làm thịt ngươi!”
“...”
Chí Tôn trợn mắt xem thường, chỉ khi ở trước mặt người này, ông ấy mới không kiềm chế được, muốn làm gì thì làm, có chút không nói nên lời: "Làm thịt ta? Ta không cầm được?"
“Không phải…Ta sợ ngươi sa vào thời gian! Dục vọng trong lòng ngươi quá mạnh, Nếu đưa cho ngươi, Tân Võ trường tồn, ngươi sẽ tự nguyện trầm mê trong đó…Trở thành Chiến thứ hai, đây không phải điều mà ta mong muốn!”
Hắn ta vỗ vỗ bả vai Chí Tôn, cảm khái một tiếng: "Lão Trương, đạo này, không thích hợp với người của Tân Võ! Tân Võ nhất định sẽ tranh đoạt! Nhưng đạo của Chiến không tranh không giành, ta rất khó thoát khỏi đó..."
Chí tôn nhẹ nhàng run bả vai một chút, chấn động bàn tay to của đối phương đi, tiểu tử này, không có chút quy củ.
Không hề kính già yêu trẻ một chút nào!
"Ý của ngươi là, Ngân Nguyệt Vương Lý Hạo, cũng không đi ra khỏi những gì Chiến để lại?"
“Khó!”
Nhân Vương mở miệng, thở dài một tiếng: "Thật sự quá khó khăn, không phải ta khinh thường hắn, thật sự khó như lên trời, muốn phá vỡ điểm này, phá vỡ ảnh hưởng của Chiến, bước đầu tiên... Từ bỏ!”
"Từ bỏ?"
“Đúng vậy!”
Nhân Vương gật đầu, cực kỳ khó khăn nói: "Từ bỏ…Hình thức ban đầu của Chiến!”
Chí tôn chấn động!
Liếc nhìn Nhân Vương, Nhân Vương nhún vai gật đầu: “Vậy thôi, thời gian rất mạnh, quá mạnh, uy lực đến mức nếu lấy được, ngươi có sẵn sàng từ bỏ không? Nếu từ bỏ, ngươi còn có thể tụ tập được không? Lúc đó, ta . . . . Ta cảm thấy mình khó có thể cưỡng lại sự cám dỗ này, nên ta chỉ đơn giản là không nhìn vào nó, phớt lờ nó và để nó trôi qua trong Tân Võ. . . . . . Để nó đi!"