‘Chíttt!”
Tiếng gào thét bén nhọn, chấn động bốn phương, con chuột lớn gầm lên giận dữ vô biên: "Bản vương cuối cùng cũng biết, vì sao bọn họ cuồng vọng như vậy, thì ra là một vị Đế Tôn trung giai chống ở sau lưng…Được rồi!”
“Long Chủ đại nhân, các ngươi cũng dám khiêu khích..."
Vừa dứt lời, con chuột lớn đột nhiên bỏ chạy, cực kỳ tức giận: "Ngươi chờ, nhường một phương này cho ngươi thì như thế nào... Xem ngươi có thể kiêu ngạo được bao lâu!"
Phản ứng đột ngột của đối phương khiến Hồng Nguyệt Chi Chủ ngẩn ra.
Gã ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, vừa vặn cảm giác được một ít khí tức hình như có chút quen thuộc, cho nên tới gần nhìn một chút... Kết quả, gã ta không nói gì, nhưng con chuột nhỏ này lại đột nhiên phát điên!
Vừa nghe ý tứ này... Là chịu thiệt trên người hai Bán Đế kia, xem ra, lầm tưởng mình là người sau lưng hai Bán Đế này.
Hồng Nguyệt Chi Chủ cười một tiếng.
Gã ta ngược lại không sợ cái gì, chỉ là... Dù sao đối với Hỗn Độn Thú, mà Hỗn Độn Thú của Long Vực, tương đối đoàn kết rất nhiều, trêu chọc một người, chính là trêu chọc toàn bộ. Tên Long Chủ kia, cũng không phải người có tâm nhãn lớn.
Chuyện không liên quan đến mình, gã ta cũng không muốn vì chuyện nhỏ như vậy mà tạo thành hiểu lầm gì.
Hiện tại chỉ có một mình gã ta, nếu bị cường giả Long Vực vây công... Có lẽ gã ta sẽ phải chịu tổn thất lớn.
"Chuột nhỏ!"
Giờ khắc này, trong nháy mắt gã ta giáng lâm đến trước mặt Triệu thự trưởng, trái tim Triệu thự trưởng đều sắp nhảy ra, nhiều năm ẩn nhẫn ở Ngân Nguyệt, khiến ông không khỏi sợ chết khiếp, lúc này hắn vẫn còn run rẩy: "Ngươi là ai? Ngươi dám giết ta... Ta là chư hầu của Long Chủ..."
Dứt lời, khí tức Hỗn Độn tràn ra toàn thân, ông giương nanh múa vuốt, phô trương thanh thế: "Ta đem thế giới nhường cho các ngươi, ta không cần nữa... Đoạt một phương thế giới, Long Chủ còn chưa chắc để ý, ngươi dám giết ta, giết một Đế Tôn Hỗn Độn, liên minh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Sau một khắc, không đợi Hồng Nguyệt Chi Chủ mở miệng, ông lại bén nhọn kêu lên: "Ngươi là người của Lôi Đình Giới Chủ bên kia Lôi Vực? Ngươi không thể giết ta, giết ta, liên minh trả giá đắt, cũng sẽ cường công Lôi Vực..."
Hồng Nguyệt Chi Chủ khẽ nhíu mày: "Câm miệng đi!”
Uy áp cường đại trong nháy mắt áp chế đối phương, mà Triệu thự trưởng cũng sợ tới mức xanh mặt, giờ phút này ông chỉ có vẻ ngoài, không dám ra tay, một khi ra tay, làm vậy sẽ trực tiếp bị lộ.
Đối phương cũng không thể xâm nhập điều tra, một khi đánh vỡ một tầng khí tức Hỗn Độn nông cạn bề ngoài của ông... Nền tảng của ông sẽ bị đưa ra ánh sáng.
Có thể nói, giờ phút này ông hoàn toàn là hổ giấy.
Đừng nói đối phương là bát giai, chính là tứ giai, phàm là dám động đến ông một chút, đánh ông một cái, ông cũng sẽ bị phơi bày!
Hồng Nguyệt Chi Chủ không có hứng thú lải nhải quá nhiều với tiểu nhân vật này, nhíu mày nói: "Ta là Hồng Nguyệt! Đi ngang qua đây, ngươi đang chạy cái gì vậy?”
Triệu thự trưởng kinh hãi: "Hồng Nguyệt Đế Tôn..."
Ông hình như rất là rung động, sau một khắc, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, phảng phất đang nói, Hồng Nguyệt xâm lấn Long Vực ta.
Hồng Nguyệt Đế Tôn đã nhìn ra.
Im lặng đến cực hạn!
Ta xâm lấn Long Vực, cũng không tới phiên ngươi một Đế Tôn nhất giai đến phát hiện.
Nếu như đối phương không phải là Hỗn Độn Thú, gã ta đã sớm đánh chết tên này rồi, đương nhiên đây là Long Vực...
Đè xuống sự khó chịu trong lòng, gã ta thản nhiên nói: "bản tọa không có hứng thú quản chuyện của các ngươi, trong giới của ngươi, hai Bán Đế kia, cũng không liên quan đến bản tọa, bản tọa còn chưa có hứng thú, mưu cầu thế giới nhất giai của ngươi!”
Triệu thự trưởng điên cuồng gật đầu, mặt mày tặc chuột... Tại thời điểm này, bản thân nó đã biến thành một con chuột, càng hèn mọn: "Biết biết, hiểu lầm nhỏ, đại nhân cần chút huyết thực sao?"
“....”
Trong mắt Hồng Nguyệt Đế Tôn tràn ra sát khí, tuy nói gã ta cũng không quan tâm những người này, nhưng bản tọa chính là Nhân tộc, muốn tiến vào hiến máu thực trước mặt ta?
Triệu thự trưởng hình như bị dọa sợ, thân thể rung động, vội vàng nói: "Không phải, không phải... Ý ta là..."
Dứt lời, sợ tới mức có chút thân thể khó chịu, bỗng nhiên, một cỗ mùi hôi hiện lên.
Thông Thiên Chi Pháp
Hồng Nguyệt: "..."
Đến cấp độ Đế Tôn, vậy mà... Lại có thể... Có kẻ còn đánh rắm?
Hồng Nguyệt Đế Tôn đều khiếp sợ!
Mẹ nó!
Thật là hôi thối, vẫn còn hôi thối.
Điều này ... Bị hù đến nỗi mất kiểm soát bài tiết rồi?
Có cần phải như vậy không?
Đế Tôn !
Gã ta đều... Buồn nôn hỏng.
Đường đường là Đế Tôn bát giai, đã sớm qua giai đoạn này vô số năm tháng, giờ khắc này, lại có Đế Tôn ở trước mặt gã ta bị dọa không tự chủ được.
Trong lúc nhất thời, gã ta đều sợ dọa chết con chuột nhỏ nhút nhát này.
Thoáng cái, gã ta không còn chút hứng thú nào, chỉ có chán ghét và khinh thường, thản nhiên nói: "Không cần, ngươi tự mình giữ lại đi!”
Dứt lời, gã ta trống rỗng biến mất.
Triệu thự trưởng còn đang đánh rắm... Mùi hôi thối càng ngày càng nặng, Hỗn Độn gần đó dường như bốc mùi, Hồng Nguyệt Đế Tôn đi xa, khẽ lắc đầu, Đế Tôn đều có thể bị dọa không tự chủ được…Tất cả đều giống nhau.
Những Hỗn Độn Thú này cũng là hàng hóa mềm sợ cứng.
Gã ta lười xoắn xuýt mấy chuyện này nữa.
Về phần lúc trước cảm giác được, một tia dục vọng lực yếu ớt kia, bị gã ta vứt ở một bên, có lẽ là tu sĩ trong giới này cũng có dục vọng chi đạo, có lẽ là dục vọng của tiểu chuột kia nồng đậm, có lẽ là...
Tóm lại, theo một cái rắm của Triệu thự trưởng, vị này không quá nguyện ý ở lại.
Nhàm chán!
Gã ta di chuyển từng bước, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt biến mất, vượt qua Hỗn Độn, đi thẳng đến khu vực Thiên Phương.
Mà Triệu thự trưởng, thật cẩn thận trở lại phụ cận giới môn.
Cũng không dám nhúc nhích, cứ như vậy chờ, giống như còn có chút sợ hãi, rắm thối cũng thỉnh thoảng toát ra một cái...
Vị lão chính khách này, rất rõ ràng, những tên gia hỏa cao cao tại thượng này, rốt cuộc quan tâm cái gì.
Uy hiếp, đe dọa...
Mấy thứ này, đối phương chưa chắc đã quan tâm.
Thế nhưng, làm ô uế bọn họ... Bọn họ sẽ để ý, một cái rắm thối, tuyệt đối sẽ làm cho bát giai phất tay áo mà đi, đương nhiên, vô duyên vô cớ thả một cái, đối phương thật sự sẽ đánh chết ngươi.
Bị gã ta dọa sợ, mất đi khống chế, vậy không có biện pháp, đối phương chỉ có thể tránh được một ít, miễn cho bị vấy bẩn.