Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 2979 - Chương 2979 - Các Hiển Thần Thông! 3

Chương 2979 - Các hiển thần thông! 3
Chương 2979 - Các hiển thần thông! 3

"Đáng chết, là Nhân tộc..."

Hỗn Độn Thú ngũ giai vừa hô ra tiếng thì bên trên cái đầu to lớn vô cùng của nó ngay lập tức hiện ra một con chó màu đen, đen kịt không gì sánh được, thân thể vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn.

Móng vuốt vô cùng sắc bén, trong nháy mắt phóng ra, nhất thứ cửu điệt!

Thế giới đại thế áp chế, chín thế chồng nhau!

Răng rắc!

Nhục thân Hỗn Độn Thú kiên cố không gì sánh được, nhất là đầu, đầu càng kiên cố đến cực hạn, nhưng giờ khắc này, dưới móng vuốt của Hắc Báo, đầu của tôn Hỗn Độn Thú ngũ giai này lại trong nháy mắt như đậu hũ, bị vuốt xuyên thủng!

Óc cũng bị nổ bắn tung tóe, trong đầu lập tức hiện ra đạo ngấn, tựa như ngôi sao Hỗn Độn, đó là vết tích đại đạo của đối phương.

Đạo ngấn vừa hiện ra, một cái miệng lớn đột nhiên xuất hiện.

Răng rắc!

Răng sắc bén, giống như còn kẹp lấy lực lượng chồng chất, một tiếng vang ‘răng rắc’ thật lớn, một đầu Hỗn Độn chi đạo thô to bỗng nhiên đứt đoạn, toàn bộ đạo ngấn trong nháy mắt vỡ nát, Hỗn Độn Đế Tôn ngũ giai thậm chí còn chưa kịp kêu thảm một tiếng, đã bị Hắc Báo ngũ giai tập sát tại chỗ!

Ám sát!

Hắc Báo không am hiểu cường công, nó biết rất nhiều, nó biết lôi đình, biết bơi, biết thôn phệ...

Nhưng ai cũng đã quên, bao gồm cả Lý Hạo, thứ Hắc Báo am hiểu chân chính là ẩn nấp.

Từ khi vừa mới bắt đầu,= đến bây giờ.

Nó vẫn luôn là vương giả trong hắc ám, ẩn thân ở bất kỳ địa phương nào, bất luận kì thời khắc nào đều có thể sẽ giết ra, cho người ta một kích trí mạng, nhục thân của nó không tính cường hãn, hoàn toàn không cách nào địch nổi cường giả đỉnh cấp khi đấu chính diện.

Nhưng trong bóng tối... Nó giống như trời sinh đã có thể che giấu mình, để cho người ta không nhìn thấy mình!

Giờ khắc này, Lý Hạo nghiêng đầu nhìn lại, nhìn về phía Hắc Báo, nao nao.

Cho đến giờ phút này... Lý Hạo hình như nghĩ tới điều gì đó, nhìn Hắc Báo, lâm vào trầm tư, Hắc Báo, giống như... Cũng không phải quá am hiểu cường công, mà là am hiểu... ngay cả mình cũng quên mất, đều coi thường ẩn giấu!

Trước đó, mình hình như cũng không quá để ý.

Giống như cảm thấy là chuyện đương nhiên!

Hắc Báo xuất hiện tại bất kỳ địa phương nào, bất kỳ thời cơ nào, đi tập kích giết chết một người đều rất bình thường, nhưng điểm này... Dường như mới là điểm bất thường nhất.

Lý Hạo liếc mắt nhìn chằm chằm Hắc Báo, không lên tiếng.

Nhưng khi so sánh với Thương Đế, với Nhị Miêu, Thiên Cẩu, thậm chí những đời thứ hai thứ ba của Lực Phúc Hải... Hắc Báo hình như cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một con chó con cực kì bình thường.

Lây dính một chút huyết mạch của Giảo... Nhưng Giảo kỳ thật cũng không tính là gì khi ở trong Hỗn Độn.

Hắc Báo đã vượt qua Giảo của Tân Võ.

Nhưng nó vẫn bình thường như vậy, bình thường đến mức tất cả mọi người cảm thấy, nếu không có Lý Hạo, đừng nói ngũ giai, Hắc Báo cũng khó đến với cấp độ Hợp Đạo.

Giờ khắc này, Hắc Báo lại dường như không quá bình thường.

Một trảo đánh lén, giết chết một tôn Đế Tôn ngũ giai.

Những người khác thấy... Chỉ là đánh lén mà thôi.

Nhưng theo Lý Hạo... Ngươi ngũ giai, ngươi có thể đánh lén một vị ngũ giai sao?

Bình thường, bản thân cũng là một loại đạo đúng chứ?

Đến Đế Tôn ngũ giai, Thế Giới Chi Chủ vẫn bình thường như thế, tựa như một con Hắc Cẩu nhỏ nhoi trong phàm tục, đây mới là chuyện bất thường nhất, mà Hắc Báo bình thường để cho mình nhìn đã quen, thậm chí quên mất loại đạo bình thường này.

Thật thú vị!

Có lẽ, chính Hắc Báo cũng không để ý, có lẽ Hắc Báo cũng cảm thấy, cảm thấy từ sâu trong nội tâm, nó chỉ là một con chó con, chó con lang thang, sau khi gặp Lý Hạo mới có một cái ổ nhỏ không bị dãi gió dầm mưa.

Nó chính là bình thường như vậy, bình thường đến mức nói là hậu duệ của Giảo, nó cảm thấy là đang dát vàng trên mặt mình, hậu đại cách 100. 000 năm?

Phía trên Giảo còn có Thiên Cẩu cách 100. 000 năm!

Ở giữa, truyền thừa mấy trăm hơn ngàn, thậm chí hơn vạn đời... Đây cũng là hậu duệ sao?

Tính là cái rắm gì!

Mình dát vàng cho mình, lúc trước Tân Võ cường đại, dính vào Tân Võ một chút thôi.

Trên thực tế, nó chính là một con tiểu hắc cẩu bình thường.

Mà Lý Hạo hy vọng lớn nhất là... Con chó nhỏ này có thể hung mãnh như báo săn, cũng chỉ là như vậy thôi.

Răng rắc!

Ầm!

Tiếng bạo liệt vang vọng đất trời, sau khi vị Đế Tôn ngũ giai này biến mất, những cự thú Hỗn Độn bốn phía dường như giờ phút này mới thanh tỉnh lại, Long Vực tập quyền, có lợi có hại, tai hại lớn nhất giờ phút này hiện ra.

Thói quen lang thang Hỗn Độn của Hỗn Độn Thú bọn họ, bởi vì nhiều năm an nhàn nên đã mất đi sự đề phòng, thậm chí quên mất bọn chúng cũng sẽ chết.

Ở đây quá an toàn.

An toàn đến mức trừ Long Chủ, dù là Đế Tôn thất giai tới, bọn chúng đều không e ngại như vậy, ngươi không dám giết ta, bởi vì... Đây là địa bàn của Long Chủ.

"Nhân tộc!"

"Địch tập kích!"

"..."

Đến giờ khắc này mới có Hỗn Độn Thú gầm thét, điên cuồng gào thét, chấn động thiên địa, nhưng bốn phía sớm đã bị mấy người Lý Hạo che lấp.

Hai đầu Đại Đạo Trường Hà trực tiếp đè ép thiên địa, để những Đế Tôn này không thể trốn đi đâu được!

Mà giữa thiên địa dường như hiện ra một vầng minh nguyệt.

Thanh âm Nữ Vương vang vọng bốn phương tám hướng, vang vọng chư giới tứ phương.

"Ta chính là Thiên Thần Lăng Nguyệt của Nhân tộc! Cảm niệm thương sinh sống không tốt, Nhân tộc lưu lạc, sơn hà luân hãm, cha mẹ người thân, con cái thân hữu biến thành huyết thực của thú loại... Hôm nay, tru ma thú, giương nhân uy, giải cứu Nhân tộc, kẻ tin ta, nhập thần quốc, không ức hiếp, không thống khổ, không ốm đau, không tra tấn, thân nhân đoàn tụ, toàn gia sung sướng..."

Ngữ điệu mê hoặc, vang vọng chư thiên!

Giờ khắc này, mấy chục tiểu giới phụ cận, vô số Nhân tộc ngửa đầu nhìn trời, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, tràn đầy rung động, tràn đầy kinh ngạc, tràn đầy... mờ mịt xen lẫn một chút cuồng nhiệt!

Bình Luận (0)
Comment