Vừa mới dàn xếp tốt cho những người khác, hắn lại cảm giác được Huyết Đế Tôn đến.
Lúc này Lôi Chủ cũng cảm ứng được, có chút cảnh giác, Lý Hạo không có chờ đợi đối phương đi vào Lôi giới, dù sao Lôi giới là lãnh địa của Lôi Chủ.
Một vị Đế Tôn thất giai tiến vào bên trong, nếu công phá giới vực vẫn rất nguy hiểm.
Cho dù Lôi Đế vừa mới thăng cấp bát giai cũng không được.
Huống chi... Khả năng không chỉ có một mình Huyết Đế Tôn.
"Nhị Miêu tiền bối, đi thôi, chúng ta ra ngoài gặp hắn."
Nhị Miêu gầm gừ vài tiếng, nhưng không biết phải nói gì, cũng không nói rõ với Lý Hạo, rất nhanh, một người một mèo, bay lên trời, bay ra ngoài.
Lôi Đế và mấy người Không Tịch thấy thế, suy nghĩ một chút cũng lần lượt đuổi theo.
Tuy rằng cường giả của Tân Võ cũng có quan hệ mật thiết với Ngân Nguyệt, nhưng giờ phút này cũng không thể không đề phòng.
Dù sao bọn họ cũng vừa mới giết một đống cường giả Long Vực, vẫn có chút nguy hiểm.
...
Trong Lôi Vực.
Lôi đình nổi lên bốn phía.
Huyết Đế Tôn cầm trong tay huyết kiếm, chém đứt lôi đình, phía sau Vụ Sơn Đế đưa tay ra chộp lấy không ít lôi đình, lúc này hắn cũng có chút chật vật.
"Nghe nói đây vẫn là thời kỳ bình thản… Đều khó chơi như thế, nếu như là thời kỳ bạo động, bát giai đều có nguy cơ ngã xuống.”
Vụ Sơn Đế Tôn nói vài câu, lại thấy được một lôi trụ, nhanh chóng né tránh.
Ở Lôi Vực, lôi kiếp ở gần lôi trụ càng mạnh, sau khi tiến vào, hắn chịu nhiều tổn thất, cuối cùng thu được một ít kinh nghiệm, nhanh chóng tránh khỏi lôi trụ.
Lại liếc nhìn Huyết Hoàng đang dẫn đường lần nữa... hắn không khỏi xúc động mà thở dài, Tân Võ có thể mạnh mẽ đều có lý do cả.
Huyết Đế Tôn không quá nổi tiếng trong Hỗn Độn.
Nhưng khi hắn theo đối phương ra ngoài, y hành động rất bình tĩnh, không hề hoảng sợ khi xảy ra chuyện, so với Nhân Vương, hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ở Tân Võ có quá ít người khiến hắn yên tâm, con lo lắng lại gặp phải một Nhân Vương khác….. Có vẻ như nó không tệ đến thế.
Nếu là Nhân Vương, có lẽ đã sớm xử lý lôi kiếp.
Đang nói, Huyết Đế Tôn bỗng nhiên mở miệng: "Bọn họ tới rồi.”
Vụ Sơn Đế Tôn cũng cảm giác được, nhưng hắn có chút kinh ngạc, hắn nhìn thoáng qua Huyết Đế Tôn, lực cảm giác cũng không kém, mình tốt xấu gì cũng là bát giai, vị này vừa tiến vào thất giai, vậy mà cũng có thể cảm giác được.
“Bát giai?”
Hắn bỗng nhiên ngẩn ra, có chút kinh dị: "Hình như là... Vị Lôi Chủ Long Vực kia?”
Hắn không phải quá quen thuộc với vị này, nhưng nghe nói, lúc này Lý Hạo liên thủ với đối phương, giết chết vô số cường giả, xem ra như vậy... Đối phương có thể yên lặng cắn nuốt không ít thế giới, cũng bước vào bát giai.
Tương đương với hắn, đều là loại mới vào.
Nhưng mà đối phương ngồi ôm Lôi Giới, hắn ngược lại không có giới vực, so sánh với nhau, hắn có lẽ thậm chí còn kém hơn một chút.
Nhưng mà Lôi Giới cũng chỉ vừa mới tấn cấp, cho dù đối phương có mạnh hơn một chút thì cũng chỉ mạnh bằng hắn, nếu ổn định một thời gian, rất có thể mình cũng sẽ không bằng tên này.
Lôi Đế, bát giai.
Vụ Sơn thầm nghĩ, có vẻ bên này cũng không yếu.
Trong chớp mắt, nhiều bóng người xuất hiện.
Lý Hạo còn chưa tới, đã cười lớn nói: "Thì ra là Vụ Sơn tiền bối, chúc mừng tiền bối đã tiến vào bát giai! ”
Hắn vừa dứt lời, mọi người lập tức xuất hiện, hắn cũng nhìn thấy Huyết Đế Tôn của Tân Võ, Vương Kim Dương.
Y vẫn trông giống như vị Huyết Đế Tôn của Tân Võ trong trường hà kia, vẫn là một bộ dáng, để mái tóc húi cua, lưng đeo trường cung, tiểu huyết đao bên hông hiện giờ được xách vào trong tay.
Điều mà Lý Hạo nhớ nhất chính là lúc đối phương chém Ngân Nguyệt thành tám mảnh chỉ bằng một chiêu!
Mà trong trí nhớ của hắn, đối phương lúc trước kỳ thật còn từng nói với hư không một câu... Thế giới có thể sinh ra ý thức, nhưng y hy vọng thế giới Ngân Nguyệt sẽ không sinh ra ý thức...
Năm đó, có lẽ hắn không quá hiểu.
Mà bây giờ, hắn cũng đã có chút hiểu biết.
Có lẽ, đối phương nói không nhất định là ý thức thiên địa của Ngân Nguyệt, có lẽ… Đó là thời gian?
Ai biết được.
“Ngân Nguyệt Lý Hạo, gặp qua Vương tiền bối!”
Lý Hạo chắp tay, dẫn đầu chào hỏi một tiếng.
Đối diện, Huyết Đế Tôn liếc nhìn Lý Hạo, nhìn hắn từ trên xuống dưới, khẽ gật đầu, nở nụ cười nhàn nhạt: "Ta đã nghe nói đến tên của ngươi đã lâu! Tân Võ Vương Kim Dương, có lễ!”
Y cũng ôm quyền, khách sáo nói một câu.
Tiếp theo, y nhanh chóng nhìn về phía Nhị Miêu, Nhị Miêu cũng mở to hai mắt nhìn y, giống như có chút tò mò.
Huyết Đế Tôn nở nụ cười: Nhị Miêu.”
"Meo meo meo."
Nhị Miêu kêu to một tiếng, không biết có phải là chào hỏi hay không.
“Chúc mừng!”
Nhị Miêu vẫy đuôi, chúc mừng cái gì?
Trên người người này nó ngửi thấy mùi hương quen thuộc nào đó, có chút gì đó giống ở bên ngoài, có lẽ là mùi hương giáo thư để lại, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.
Người ta nói Tân Võ Vương Kim Dương, là thân chuyển thế của giáo thư, xem ra có chút đạo lý, nhưng cũng không có đạo lý.
Nhị Miêu cũng không nói nhiều đến chuyện này, mà hỏi: "Thư Hương đâu?”
Thư Hương, thư đồng của Chiến Thiên Đế.
Trong hư ảo không gian, sinh linh duy nhất, sinh linh chân chính.
Khoảnh khắc Chiến Thiên Đế cắt đứt quá khứ, để lại không gian hư ảo của quá khứ, đối phương không ngừng theo đuổi... cho đến khi thân thể quá khứ của Chiến Thiên Đế hoàn toàn biến mất, còn bên kia rời khỏi không gian hư ảo dưới sự sắp đặt của Chiến Thiên Đế.
Cũng là sinh linh sống quen thuộc nhất của Nhị Miêu, theo đúng nghĩa đen.
Huyết Đế Tôn nhẹ giọng nói: "Ở Tân Võ.”
"Tại sao hắn không đến?"
Nhị Miêu nhìn hắn, Huyết Đế Tôn giải thích: "Xích Dương bị công phá, dương khí của hắn không đủ, lúc trước đang hấp thu lực lượng dương khí, còn đang bế quan.”
"Ồ!"
Nhị Miêu không nói nữa, nó không quen biết vị này nhiều nên cũng không có gì nhiều để nói.