Lý Hạo vẫn nói: “Nhưng đạo là do người tu luyện, cho dù không tu luyện cũng có thể học được, có thể quan sát, có thể…”
“Không!”
Huyết Đế Tôn lại lần nữa lắc đầu: "Đạo của Chiến Thiên Đế, tồn tại cạm bẫy thật lớn!”
Một cái bẫy?
Lý Hạo nhìn hắn, Huyết Đế Tôn cười khẽ một tiếng: “Thời gian là cái bẫy lớn nhất! Một tu sĩ khống chế thời gian quá dễ dàng đắm chìm trong đó hoàn toàn, đạo của hắn rất mạnh, nhưng chính vì điều này mà càng thêm nguy hiểm! Ngươi cho rằng Chiến Thiên Đế tử vong, chỉ là đơn thuần không muốn sống sao?”
Lý Hạo ngẩn ra.
Huyết Đế Tôn giải thích: “Hắn đã từng xuyên qua quá khứ và tương lai, trải qua rất nhiều, nhìn thấy rất nhiều. Cuối cùng, hắn có thể không muốn đối mặt với tương lai mà chỉ muốn trốn tránh trong quá khứ. Chiến là một thiên tài, một người mạnh mẽ, một hạt giống tu đạo tốt…Nhưng hắn cũng là một kẻ hèn nhát, có thể hắn không sẵn lòng đối mặt với một số chuyện nên lựa chọn cách tự sụp đổ. Tất nhiên, cũng có khả năng là bởi vì quá khứ và tương lai hắn đã đi quá xa, bị đạo của chính mình dẫn dắt, bị mắc kẹt trong đó, chết trong đó..."
“Lần này ta đến gặp ngươi cũng vì mục đích này.”
Huyết Đế Tôn cảm khái một tiếng: "Đạo của hắn, rất tốt! Nhưng... Bởi vì điều này, quá tốt, tốt, làm cho mọi người không thể tự kiềm chế! Trước khi ta đến, Nhân Vương có nhắn ta chuyển lời cho ngươi một câu, nếu ngươi muốn chân chính vượt qua hắn, có lẽ phải buông xuống!”
Huyết Đế Tôn nhìn Lý Hạo, có chút thổn thức.
Bỏ nó xuống?
Làm thế nào có thể đơn giản như vậy!
Nếu là có thể dễ dàng buông xuống, Nhân Vương đã sớm nuốt thời gian, nhưng càng hiểu rõ, càng tu luyện, ngươi sẽ phát hiện, thiên hạ vạn đạo, thật sự không gì sánh bằng thời gian!
Làm sao có thể buông xuống?
Không có thời gian, Lý Hạo thống nhất thiên giới, có thể cạnh tranh với thất giai, cũng có thể là một tồn tại nghịch thiên.
Nhưng... Lý Hạo không còn thời gian, cho dù đi tới hôm nay, rất nhiều chuyện cũng không làm được.
Hắn không có biện pháp nghịch chuyển thời gian, không có biện pháp ngưng đọng vạn đạo, không có biện pháp chú tạo Thời Quang Trường Hà, không có biện pháp dẫn tới vô số Hỗn Độn lôi kiếp...
Mỗi một lần chiến đấu, kỳ thật đều có thời gian cống hiến.
Đôi khi rõ ràng, đôi khi nó không phải là quá rõ ràng.
Lý Hạo thì trầm ngâm không nói nhiều, cũng không nói ta sẽ từ bỏ, chỉ là có chút bối rối: “Năm đó ở thế giới Tân Võ, Chiến Thiên Đế hẳn là có thể đi ra, những người khác chưa chắc có thể, năm đó hẳn là Tân Võ cũng bị phong bế... Nhưng Tân Võ đã sớm là thế giới lục giai, vì sao vẫn luôn phong bế, ta thực sự có chút thắc mắc.”
Tân Võ, thế giới lục giai.
Lúc trước cũng là như thế.
Trong hoàn cảnh bình thường, thế giới cường đại như vậy cũng không phong bế lâu, có thể đã bước ra từ lâu, cuối cùng vì sao Nhân Vương lại là người đầu tiên bước ra?
"Nguyên nhân chính có thể là do Chiến Thiên Đế làm."
Huyết Đế Tôn cũng không ngại giải thích nghi hoặc cho hắn: "Kỳ thật Tân Võ vẫn luôn bị phong tỏa, trên thực tế, thẳng đến khi Phương Bình tiến vào thất giai, mang theo toàn bộ Tân Võ tiến vào thất giai mới phá vỡ phong tỏa, đi ra khỏi bóng tối vốn có!”
“Chiến có thể không muốn chúng ta ra ngoài… Có lẽ hắn đang muốn nói với chúng ta rằng Hỗn Độn rất đen tối… Trên thực tế, Hỗn Độn quả thực là hỗn loạn và đen tối, hắn có lẽ có lòng tốt... Thế nhưng, hắn phong tỏa thế giới, chưa chắc đã là mong muốn của chúng ta.”
Giờ phút này, hình như Huyết Đế Tôn đều đang thấm nhuần một ý niệm cho Lý Hạo, quyết định của Chiến chưa hẳn là đã đúng đắn.
Chiến Thiên Đế là người không thích phiền toái, không thích hỗn loạn.
Có lẽ hắn càng thích tự do hơn, thích đóng cửa lại tự tận hưởng hơn.
Bên ngoài lộn xộn, vậy thì phong tỏa thế giới.
Thời gian, có năng lực như vậy.
Huyết Đế Tôn tiếp tục nói: "Năm đó khi Phương Bình đi ra ngoài, ở gần Tân Võ có một Hắc Ám chi đạo làm cho người ta lạc lối, đây là mấu chốt khiến hắn đi lạc, về sau, theo Ngân Nguyệt trôi đi, Hắc Ám chi đạo này biến mất.”
"Không có gì ngoài ý muốn, có liên quan đến thời gian… Có lẽ, Hắc Ám chi đạo cuối cùng cũng không phải đến từ tứ phương vực, mà là ngoại vực!”
“Chiến Thiên Đế, có lẽ hy vọng Tân Võ trực tiếp đi ra tứ phương vực, thật sự đi ra ngoài, cũng không cần ở lại tứ phương vực, mà đặc thù lớn nhất ở tứ phương vực, là ở thế giới Thiên Phương, hai thứ này có lẽ có chút liên quan!”
“...”
Y kể cho Lý Hạo tất cả những gì bản thân y biết.
Còn những thứ khác, phân tích như thế nào, suy đoán như thế nào, đó là chuyện của Lý Hạo.
Tứ phương vực, thế giới Thiên Phương!
Lý Hạo khẽ gật đầu.
Huyết Đế Tôn lại nói: "Lôi Vực, cũng là một địa giới vây khốn tứ phương, bảo hộ tứ phương, lấy Thiên Phương làm hạch tâm… Nó nhất định có liên quan đến thế giới Thiên Phương! Thiên Phương Chi Chủ có lẽ vẫn còn sống, nhưng lại không chịu trở về, không ai biết hắn đang gặp nguy hiểm hay đang âm mưu gì đó, đối phương có thể không phải người tốt, đương nhiên đây chỉ là suy đoán mà thôi.”
Lý Hạo lại gật đầu.
Hắn biết ít thông tin hơn Tân Võ, nhưng hắn cũng đã phán đoán được điều gì đó, và Thiên Phương Chi Chủ chắc chắn vẫn còn sống.
Mà cả Thiên Phương... Có lẽ hoàn toàn trở lại!
Đúng vậy, trở lại hoàn toàn.
Tất cả mọi người!
Mọi thứ trong năng lượng biến mất của Thiên Phương đang chuẩn bị cho sự trở lại của nó, có lẽ, chẳng bao lâu nữa, tất cả những cường giả của thế giới này này sẽ trở về tứ phương vực từ một nơi tịch diệt nào đó.
Hai người đi lại trong Lôi Vực, nói chuyện thoải mái, chủ yếu là Huyết Đế Tôn nói chuyện, Lý Hạo nghe.
Ở cùng một chỗ với Huyết Đế Tôn, ngược lại không có áp lực quá lớn, đối phương cũng không làm cho người ta có cảm giác bá đạo, Nhân Vương mới là loại này.
Một người rất nhã nhặn, có chút cảm giác của đại ca hàng xóm.
Những gì y nói dù là cảnh cáo cũng không có tính răn đe như vậy, chỉ nói với hắn bằng giọng điệu rất bình tĩnh, rằng một số việc có thể phức tạp hơn và hắn nên suy nghĩ kỹ hơn trước khi đưa ra quyết định.
Nói xong cuối cùng, mọi người đến gần một cây lôi trụ, Huyết Đế Tôn lại nói: "Ngươi tốt nhất không nên hợp tác với Tân Võ, tuy rằng hiện tại thế cục tương đối phức tạp, tương đối gian nan, nhưng có thể tự mình đi, vậy cứ tự mình đi!”