"Lý Hạo... Lôi Đế..."
Gã lẩm bẩm một tiếng, những người này, lại muốn làm gì trong Lôi Vực?
Gây ra lôi đình bộc phát?
Gã từng đi qua ngoại vực,tiến vào Lôi Vực, nhưng chuyện này cũng không có bao nhiêu người biết, kỳ thực gã và ngoại vực cũng có một ít tiếp xúc, cũng không có hoàn toàn đóng cửa.
Gã biết, Lôi Vực bình thường sẽ không bạo động như thế.
Tại sao hôm nay lại như vậy?
Ai đang xúc động lôi trụ?
Lôi trụ...
Gac thầm nghĩ, đó là căn bản của Lôi Vực, có lẽ là một đạo võng do một đỉnh cấp tồn tại lưu lại, rất mạnh, lôi trụ rất có thể là tồn tại trong hệ thống đạo võng, gã cũng muốn tử cảm ngộ một chút, nhưng thật đáng tiếc, nếu đến gần sẽ có lôi kiếp.
Gã một mặt phải ứng đối với lôi kiếp, một mặt còn phải đi cảm ngộ, rất khó.
Gã dù sao cũng không phải Đế Tôn Lôi hệ.
"Lôi Vực, xuất hiện hơn trăm vạn năm trước, Thiên Phương Chi Chủ biến mất, hình như mới xuất hiện..."
Trong lòng gã nghĩ như vậy, lại nhìn về phía xa xa, không đi vào, tìm tòi hay làm gì cũng chẳng ích gì.
Bên cạnh gã hiện ra một người.
Phượng Viêm.
Lúc này, trong mắt nàng bừng bừng lửa giận, trong mắt có hận ý nhìn về phương xa.
"Hận sao?"
“Hận!”
Phượng Viêm giống như trưởng thành hẳn sau một ngày, thành thúc hơn, lúc trước trước mặt Hỏa Phượng nàng còn như một đứa trẻ, bây giờ lại thâm trầm hơn rất nhiều.
Lý Hạo!
Người đó đã giết chết mẹ nàng, giết vô số Đế Tôn của Hỏa Phượng giới, hủy diệt Hỏa Phượng nhất tộc, thế giới đã biến mất, những người Hỏa Phượng tộc kia rõ ràng đã chết!
"Hận là đúng, nhưng hận không thể thay đổi được gì cả."
Long Chủ khẽ nói: "Ngươi bước vào thất giai, nhưng chỉ vừa mới bước vào thất giai mà thôi, ngươi không bước vào thất giai thông qua Đạo Vực, chỉ cưỡng ép nuốt chửng lực lượng của thất giai, bước vào thất giai, ngươi cũng không thể so sánh được với những tán tu thất giai khác, tán tu thất giai nếu thông qua Đạo Vực, hình thành hệ thống của riêng ngươi, ngươi. . . Chỉ có thể được coi là thất giai dưới đại vũ trụ!"
"Ngươi là con của ta, ngươi biết không?"
Phượng Viêm im lặng một lúc lâu, gật đầu: "Ta biết."
Có thể trước đây ta không biết, nhưng sau này, khi mẹ a nhắc đi nhắc lại điều gì đó thì thực ra ta đã biết rồi.
Long Chủ mỉm cười: “Ta có rất nhiều con cái… nhưng cũng không nhiều lắm, chỉ có ngươi là tiến vào thất giai. . . Tuy rằng có một số trùng hợp, nhưng vẫn có một số trùng hợp là do mẹ ngươi cố gắng trnah thủ cho ngươi!"
"Ngươi muốn trở thành cường giả đỉnh cấp chân chính, như vậy tuyệt đối không đủ, thất giai…Vẫn là loại cưỡng ép tiến vào thất giai, cách Lý Hạo quá xa!"
"Hắn có thể dùng một kiếm giết chết Thông Bảo, ngươi. . . Cũng chỉ một kiếm là đã bị giết!"
Phượng Viêm Đế Tôn có chút im lặng.
"Ngươi đã ký kết hiệp ước đại đạo với hắn… Cho tới bây giờ, có lẽ ngươi là cường giả duy nhất có liên quan đến hắn, Lý Hạo có thể không quá quan tâm đến chuyện này, hắn cũng không quan tâm đến lôi kiếp thất giai, cho dù hắn có công kích ngươi, hắn cũng sẽ bị lôi kiếp thất giai tấn công, nhưng có đôi khi, sự thờ ơ như vậy có thể là một cơ hội!"
"Long Chủ. . . Ta…”
Long Chủ ngắt lời nàng, không cho nàng cơ hội nói, nhẹ giọng nói: "Ngươi là con của ta, ta muốn cho ngươi một cơ hội… Nhưng, ta không biết liệu ngươi có thể bắt lấy nó hay không!"
“Hy vọng ngươi có thể cho Lý Hạo một bất ngờ… Bởi vì Lý Hạo, qua một số sắp xếp của hắn, ta có thể cảm nhận được hắn là một tu sĩ rất cảnh giác và có kế hoạch, không phải là một nhân vật linh động quyết đoán như Nhân Vương."
Nhân Vương thích tùy cơ ứng biến, tính linh động mạnh hơn một chút.
Mặt khác, Ngân Nguyệt Vương thích bố trí trước một số, ví dụ như lẻn vào Long Vực trước và tập trung sắp xếp.
"Hắn biết ta, cho nên nếu ta muốn giết hắn, sẽ rất khó... Cho dù ta mạnh hơn hắn, cũng chưa chắc có thể bắt được hắn, giết hắn!"
Phượng Viêm Đế Tôn im lặng.
Long Chủ nói tiếp: "Trong mắt hắn, ngươi là tu sĩ Hỏa hệ, khi ký hiệp ước đại đạo, ngươi là người chủ đạo, hắn là người bị chủ đạo, cho nên ngươi thật sự có thể cảm nhận được hắn, hắn có thể không cảm nhận được ngươi…”
Long Chủ quay đầu nhìn Long giới, mỉm cười nói: "Ngươi nhìn xem!"
Phượng Viêm quay đầu nhìn Long giới, có chút khó hiểu.
Xem gì?
"Long giới rất lớn đúng không?"
Phượng Viêm gật đầu.
"Có mạnh không?"
"Ừ!"
Phượng Viêm lại gật đầu, có chút ghen tị, có chút khao khát: "Rất mạnh, rất mạnh!"
"Không, không mạnh."
Long Chủ mỉm cười: “Kỳ thực thế giới này không phải ta sáng tạo ra, ta chỉ cướp lấy nó từ Hỗn Độn nhất tộc, thật ra bản thân ta không giỏi xây dựng đại đạo vũ trụ, thật sự rất ít người có năng lực xây dựng đại đạo vũ trụ!"
"Mà đại giới hôm nay, chín mươi phần trăm bọn họ đã bị cướp đoạt từ trong tay Nhân tộc!"
"Phượng Viêm, ngươi nói. . . Nếu như ta giao Long Giới này cho ngươi, kế thừa địa vị Đạo Chủ, ngươi có chắc chắn bước vào bát giai không?"
Phượng Viêm sững sờ, cho rằng Long Chủ đang nói đùa, còn tưởng rằng Long Chủ đang thử thách chính mình, vội vàng nói: "Phượng Viêm không có ý như vậy!"
"Không, ta nghiêm túc."
Long Chủ nhìn Long giới: "Thật ra ta đã thấy thế giới, đối với Hỗn Độn nhất tộc chúng ta, ở giai đoạn sau mà nói, thật sự đã trở thành lực cản! Ta là Hỗn Độn nhất tộc, tự do, không có thế giới, không mất sức chiến đấu!"
"mà lại càng tự do hơn, linh động hơn!"
"Lần này, một lượng lớn cường giả Hỗn Độn tộc bị giết, cũng liên quan đến khả năng di chuyển. Nếu không có thế giới, mẹ ngươi và những người khác sẽ không bị động như vậy... Thanh Khâu và những người khác sẽ không chủ động từ bỏ một số cường giả vì lợi ích của thế giới."
"Còn ta. . . Đã đến lúc phải từ bỏ thế giới!"
Long Chủ thở dài đầy xúc động: "Ta đến thời điểm này, muốn tiến xa hơn và trở thành một cửu giai thực sự, trên thực tế… Cho dù Thiên Phương không có khả năng cho ta cơ hội như vậy, ta cũng muốn chiếm lấy Thiên Phương, trên thực tế, không phải là nuốt chửng Thiên Phương để tiến vào cửu giai, mà là để xác minh và so sánh một số thứ ta muốn, đồng thời giúp ta xây dựng Đạo Vực của riêng mình!"
Phượng Viêm không hiểu, Hỗn Độn nhất tộc, không có nhận thức rõ ràng như vậy về đạo.
Hơn nữa, nàng chỉ mới tấn lên đế tôn thất giai.