Thời khắc này, Lý Hạo còn không biết, Thực Thiết Đế Tôn vốn đang chuẩn bị tìm mình, nửa đường đã bị người nào đó chặn lại.
Đương nhiên, coi như biết, hắn cũng cảm thấy cũng không quan trọng.
Còn tránh thêm phiền phức!
Hắn kỳ thật không thích gây phiền phức... Phiền phức luôn thích tìm tới mình mà thôi, đều là do Tân Võ gây hoạ, hắn theo sau cõng nồi mà thôi, nhìn Hồng Nguyệt là biết.
Đương nhiên, đó là do mình gây hoạ khi đánh Long Vực... Nhưng Tân Võ vẫn được, không cho mình cõng nồi.
Lý Hạo cảm thấy Nhân Vương quá phách lối, quá dã man... Còn mình là một con người thành thật, từ trước đến nay không quá thích gây chuyện.
Thời khắc này, Lý Hạo cũng không có tâm tư nghĩ đến Yêu tộc.
Đối với người không quá quen, từ trước đến nay hắn không có kiên nhẫn và sự đồng tình quá nhiều.
Sâm Lan cũng được, Không Tịch cũng được, Lôi Chủ cũng được... Đều xem như người có văn hóa, không thích gây sự, đối với việc gây sự, Lý Hạo vẫn không quá ưa thích, có lẽ Nhân Vương ưa thích hơn.
Đương nhiên, về phần Vụ Sơn thoát ly Vân Tiêu, Lôi Chủ muốn đánh Long Chủ, Không Tịch cái gì cũng dám làm... Việc này không hề xung đột với sự nhã nhặn.
Lý Hạo cảm thấy như vậy.
Hắn vẫn cảm thấy người bên cạnh mình đều là người có văn hóa, bao gồm Nhị Miêu, nó còn thân thiện hơn Đại Miêu, Hắc Báo còn nghe lời hơn Thiên Cẩu, hai vị Đạo Chủ cũng không thích tính toán như Chí Tôn...
Vừa so sánh, Lý Hạo phát hiện, một nhóm người bên mình thật sự là những người thành thật hiếm có trong Hỗn Độn, người có văn hóa, ai cũng có tri thức và hiểu lễ nghĩa.
Sở dĩ giờ phút này sinh ra ý nghĩ, so sánh như vậy, cũng không phải không có nguyên nhân.
Bên trong Lôi giới.
Lý Hạo nhìn về phương xa, dường như cảm nhận được cái gì đó, giờ phút này, không tự giác nghĩ đến một người, hắn vẫn luôn nhìn phương xa, cho đến khi Không Tịch gọi một tiếng, Lý Hạo mới nhẹ giọng thở dài một tiếng: "Ngoại vực có thể sẽ không thái bình."
Không Tịch hưng phấn: "Ngươi muốn làm đại sự gì à?"
"..."
Lý Hạo rất bất đắc dĩ, có liên quan gì tới ta?
Ta từ trước tới giờ không phải là người gây chuyện.
Ta từ trước đến nay đều là thiện chí giúp người, Không Tịch huynh, phải chăng huynh có chút hiểu lầm với ta?
"Không có liên quan gì tới ta!"
Lý Hạo im lặng: "Ta hình như cảm giác được khí tức yếu ớt của Nhân Vương..."
"Làm sao có thể?"
Không Tịch không tin.
Không tin hai chuyện, thứ nhất, không tin ngươi có thể cảm nhận được Nhân Vương, thứ hai là không tin Nhân Vương giờ phút này sẽ xuất hiện ở ngoại vực.
Người ta còn đang ở thế giới Quang Minh, trấn thủ Quang Minh thật tốt đó.
Thật sự là một người tốt!
Lý Hạo thở dài một tiếng, nhìn thoáng qua thế giới Đại Ly cách đó không xa, sau khi giới này bị hắn phong bế, thế giới lục giai, Lôi giới to lớn vô cùng, lại rộng lớn không có người ở, một phương thế giới này trực tiếp đặt vào Lôi giới.
Giờ phút này, Tinh Môn kia có chút lóe lên một cái.
Tinh Môn do nhóm người Nhân Vương chế tạo.
Bây giờ, ai cũng rời đi tứ phương vực, theo lý mà nói thì đã cách rất xa, không có động tĩnh gì mới đúng, cho dù dao động rất yếu ớt, thế nhưng là... Vì sao cảm giác, có chút giống dáng vẻ khi Nhân Vương xuất hiện?
Trước đó, Nhân Vương nhích lại gần mình, kỳ thật Tinh Môn cũng từng rung động, nhưng cực kỳ yếu ớt, cũng khó có thể cảm giác.
Đến cấp độ bây giờ, Lý Hạo ngược lại là có thể cảm giác được một chút.
Không phải Nhân Vương đi ra đây rồi đó chứ?
Nếu Nhân Vương đi ra... vậy chứng tỏ một số phỏng đoán của mình trước đó đã thành sự thật, Tân Võ có thể sắp rời khỏi tứ phương vực, mà thế giới Quang Minh có thể sẽ bị từ bỏ.
Nhân Vương cũng có khả năng sau khi tấn cấp nội thế giới của mình sẽ lựa chọn thoát ly...
Đương nhiên, sẽ như chính mình suy nghĩ hay không, trước mắt còn không cách nào xác định.
Lý Hạo chẳng qua cảm thấy... Gặp được một vị cực kỳ thích gây sự là chuyện rất khó chịu... Cũng đừng để cho ta gặp được Nhân Vương, coi như gặp, cũng đừng làm cho người khác biết ta và Nhân Vương là cùng một bọn... Ta và Nhân Vương hiện tại đã tách ra, cũng không phải là đồng bọn.
Thầm nghĩ những chuyện này, ngoài miệng lại nói: "Được rồi, không nói những chuyện này nữa, ta sắp đi xa... Ngươi vẫn lưu tại đây, tiếp tục giao lưu với mọi người một phen, hay là đi cùng với ta?"
"Đương nhiên là đi chung rồi!"
Không Tịch nở nụ cười: "Nơi đây, ta cảm thấy lưu lại một mình Lôi Chủ trấn thủ là được, hắn là Đế Tôn bát giai, lại có thế giới bản thổ và vũ trụ đại đạo, chỉ cần không làm loạn, bát giai bình thường đến công, cũng vô pháp công phá... Bỏ ra cái giá không nhỏ mới được, cho nên, những người khác, ta cảm thấy đi cùng sẽ an toàn hơn một chút."
Lý Hạo cảm khái: "Ta muốn đi ngộ đạo, không phải đi đánh nhau giết người đoạt giới."
"Có khác gì đâu."
Thái độ của Không Tịch hoàn toàn khác với trước kia, y giờ phút này, cảm thấy những gì Lý Hạo nói đều là lời xã giao.
"Ai vui lòng giao lưu đại đạo với ngươi? Không vui... Vậy cũng chỉ có thể đánh! Đương nhiên, võ sư Ngân Nguyệt các ngươi từ trước đến nay theo chính nghĩa, nhưng cường giả Hỗn Độn đều phách lối không gì sánh được, một Đế Tôn lục giai như ngươi tới cửa muốn luận bàn đại đạo, chính là khiêu khích, khiêu khích, người ta khẳng định sẽ đối phó ngươi... Vậy thì có lý do chính đáng rồi!"
"..."
Không phản bác được!
Lý Hạo cười khổ.
Làm sao lại thế?
Trao đổi một chút...
"Yên tâm đi, ta hiểu ngươi, chúng ta cũng là vì chính nghĩa, thủ hộ chính nghĩa!"
Không Tịch giờ phút này đã hiểu rõ chiêu bài cũ của Lý Hạo, vội nói: "Không phải nghe nói một phần hoang đảo buôn bán nô lệ sao? Đây chính là chà đạp tôn nghiêm của tu sĩ, chúng ta tùy tiện tìm hoang đảo đánh một trận, hoang đảo tất nhiên đều có cường giả tọa trấn, phía sau chỉ sợ cũng không thể thiếu bóng dáng của một số đại thế giới, đánh con thì cha tới, đánh tới đánh lui... ngoại vực Hỗn Độn sẽ đều thành địch nhân rồi!"