Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 325 - Chương 325: Chiến Thư

Chương 325: Chiến Thư Chương 325: Chiến Thư

"Có xe đến rồi!"

Bên ngoài Hoành Đoạn hạp cốc, cách đại hạp cốc thẳng tắp không đến năm mươi dặm. Con đường nơi đây đã tổn hại không chịu nổi, trước kia có thể trực tiếp đi ngang qua đại lộ Hoành Đoạn hạp cốc đến cuối cùng, Hoành Đoạn Thiên Kiều xa hơn đã sớm bị người nổ nát.

Cầu vượt năm đó xây dựng để vượt qua Hoành Đoạn hạp cốc, thứ hao phí là cái giá to lớn, tại hơn mười năm trước đã bị người phá hủy, chia cắt nam bắc Ngân Nguyệt.

Năm đó khi Hoành Đoạn Thiên Kiều vẫn còn, nam bắc Ngân Nguyệt thông nhau, thành phương nam và thành phương bắc bù đắp nhau, thương nghiệp phồn vinh.

Bây giờ nam bắc phân trị, dẫn đến toàn bộ Ngân Nguyệt đều hơi tiêu điều.

Phía Ngân Nguyệt đã mấy lần muốn trùng kiến Hoành Đoạn Thiên Kiều nhưng cuối cùng đều là vô tật chấm dứt. Đến hôm nay, càng ngày càng ít có người đề cập việc xây lại Hoành Đoạn Thiên Kiều.

Giờ phút này, phía cuối đường có người nhìn chằm chằm xe bên kia, nói nhỏ một câu.

"Cướp không?"

"Ngươi tìm đường chết! Không thấy đó là xe Tuần Kiểm Ti hả?"

"Tuần Kiểm Ti thì thế nào... Tuần Kiểm Ti cũng không quản được nơi này!"

Sau tảng đá có mấy người nói nhỏ.

Tuần Kiểm Ti, uy danh hiển hách.

Nhưng mà đó là trong thành, ở ngoài thành thì Tuần Kiểm Ti thế nào?

Những năm này, siêu năng quật khởi, Tuần Kiểm Ti sớm đã không còn uy phong lúc trước, Tuần Dạ Nhân cũng gần như thế. Dù là Tuần Dạ Nhân, lúc tại dã ngoại hoang vu thì cũng phải cẩn thận.

Mấy võ sư và Tinh Quang Sư nói nhỏ. Đầu năm nay, người dám cướp bóc ở nơi hoang dã đều không phải người bình thường.

Có vài võ sư và Tinh Quang Sư thực lực yếu nhưng lại không muốn bị trói buộc nên đã thông đồng cướp bóc.

Nếu may mắn, nói không chừng có thể đoạt chút đồ tốt.

Đương nhiên, nếu xui xẻo gặp phải cường giả, vậy sẽ nhận thua, tự nhận không may, muốn chém giết, muốn róc thịt gì cũng chỉ có thể tùy ý.

Mấy người còn đang nói, sau một khắc, ngay tại lúc họ nói chuyện thì bỗng cảm giác bốn phía không có tiếng động.

Nhìn lại, sắc mặt trong nháy mắt hoàn toàn trắng bệch, vừa muốn chạy trốn thì một cây gậy trực tiếp rơi xuống, trong nháy mắt đã đập đầu họ chia năm xẻ bảy!

Có ba người đi ra từ sau tảng đá.

Hai nam một nữ, đều rất trẻ.

Mà dưới mặt đất có bảy, tám bộ thi thể nằm.

Có người bị cây gậy trực tiếp đánh chết, có người bị bóp nát yết hầu.

Tôn Mặc Huyền đi ở trước nhất, nhìn về phía chiếc xe nơi xa kia, nói khẽ: "Là bọn chúng hả?"

"Đúng rồi!"

Nữ nhân nói khẽ.

Trảm Thập trẻ tuổi nhất thì cau mày, nói: "Sao sư phụ không trực tiếp tới chém Viên Thạc, còn muốn chúng ta hạ chiến thư?"

Đúng vậy, chiến thư.

Tôn Nhất Phi không trực tiếp tới, thậm chí không có ý ẩn nấp.

Ông ta để cho đệ tử của mình phải đi qua con đường, chờ Viên Thạc.

Ông ta muốn quang minh chính đại hạ chiến thư!

Tôn Mặc Huyền nói khẽ: "Đây là thói quan trong lĩnh vực võ sư. Tiểu sư đệ, ngươi phải nhớ kỹ, năm đó sư phụ ước chiến Viên lão ma rồi thua trận tại Hoành Đoạn Thiên Kiều. Sư phụ có tâm ma..."

"Tâm ma?"

"Tâm ma không phải thứ ngươi tưởng tượng, hoặc nói là khúc mắc. Sư phụ bại bởi Viên Thạc, đi xa tha hương, tấn cấp siêu năng, trở thành cường giả Tam Dương, nhưng vẫn đeo trên lưng danh kẻ thất bại trên con đường Võ Đạo như cũ! Ngài muốn tìm về thể diện... Chỉ có quang minh chính đại khiêu chiến Viên lão ma, chiến thắng ông ta thì mới có thể rửa sạch sỉ nhục ngày xưa!"

"Thế nhưng..."

Tiểu sư đệ cấp Trảm Thập hơi không hiểu, có cần phải thế không?

Việc này khác với phong cách khu vực Trung Bộ.

Tại Trung Bộ, thực lực vi vương, thắng là được, đâu cần gì chiến thư, đánh lén cũng được, ám sát cũng được, người chết thì không có tư cách nói chuyện.

Sư phụ mạnh hơn Viên Thạc, trực tiếp tới, dùng một gậy đánh chết ông ta, ai dám nói sư phụ không bằng người?

"Đây là quy củ của Ngân Nguyệt Võ Lâm!"

Tôn Mặc Huyền nhấn mạnh lần nữa, nói khẽ: "Đợi lát nữa, khách khí chút."

"Ừm?"

Phía sau, một nam một nữ đều hơi kỳ quái, khách khí chút?

Tôn Mặc Huyền làm đại sư huynh trên đường Võ Đạo của bọn họ, không thể không dặn dò: "Đây là Viên Thạc, Viên lão ma... Ra tay vô tình, người năm đó giết phân nửa Ngân Nguyệt Võ Lâm! Chúng ta đến ước chiến chứ không phải đi tìm cái chết. Nếu ông ta cảm thấy cấp bậc lễ nghĩa của chúng ta không đủ, giết chúng ta thì coi như sư phụ có giết ông ta, chúng ta cũng sẽ chết vô ích!"

Hai người hút khí, cũng đúng.

Đây chính là lão ma đầu!

Người giết người vô số.

Ba người đều không nói tiếp, bắt đầu đợi.

Ô tô phía trước dần dừng lại, con đường thực sự quá xóc nảy, còn không bằng đi bộ.

Một lát sau, bốn người một chó cùng nhau xuống xe.

...

Lưu Long phía trước, Viên Thạc phía sau.

Lưu Long đi một hồi, nhìn về phía nơi xa, khẽ nhíu mày: "Có mùi máu tanh!"

Vừa tới gần Hoành Đoạn hạp cốc đã nghe được mùi máu tươi.

Nơi đây rất hiếm có người ở, chẳng lẽ là do những Siêu Năng Giả kia chiến đấu bạo phát?

Viên Thạc không nói gì, chỉ nhìn về phía bên kia chút, tiếp tục tiến lên.

Mà Lý Hạo cũng nhìn lướt qua, không thấy được chùm sáng, biết chắc không có Siêu Năng Giả, cho nên cũng không nói gì. Cho dù có người thì nếu không phải người bình thường cũng là võ sư.

Vương Minh ngược lại gan lớn, cười ha hả, nói: "Sợ cái gì, với thực lực này của chúng ta, một Tam Dương đến cũng phải chết!"

Một Đấu Thiên chém Tam Dương, một Đấu Thiên, một Nhật Diệu và cả hai Phá Bách, thực lực này đặt tại đâu cũng có thể không chút kiêng kỵ.

Đương nhiên, nếu ở Trung Bộ thì khó mà nói, cường giả quá nhiều.

Mấy người đều không nói chuyện, một đường tiến lên, tốc độ không chậm.

Nơi đây cách Hoành Đoạn hạp cốc còn mấy chục dặm đường, không tính quá xa với võ sư.

Sáng sớm xuất phát đến bây giờ, sắc trời cũng sắp tối.

Mấy người vẫn hi vọng có thể đến địa điểm cố định trước buổi tối, bắt đầu hạ trại, miễn có vấn đề xảy ra trong đêm.

Lại đi một đoạn, bọn họ thấy được một tảng đá lớn phía trước.

Có ba người đứng cạnh tảng đá.

Cách ăn mặc có vẻ hơi khác biệt so với cách ăn mặc thường dùng ở Ngân Nguyệt.

Trang phục võ sư nhưng có cảm giác hơi xa hoa hơn, có thể thấy chất liệu kia có cảm giác xa xỉ hơn so với Ngân Nguyệt. Ánh mắt tốt, thậm chí có thể nhìn thấy kim tuyến khảm viền vàng.

Bọn họ đều không sợ hãi.

Ba người trẻ tuổi!

Thật ra bọn Lý Hạo đã mơ hồ đoán được thân phận đối phương, vì ba người này, từng người đều đeo một cây trường côn trên lưng.

Tề Mi Côn Vương!

Đương nhiên, có thể ba người trước mắt không phải, cũng có thể là đệ tử trong môn phái của đối phương.

Lý Hạo không đợi Viên Thạc nói chuyện, chạy vội lên, tốc độ cực nhanh.

"Lý Hạo ở Ngân Thành! Môn nhân Ngũ Cầm Vương, xin hỏi mấy sư huynh, sư tỷ có chuyện gì không?"

Lý Hạo!

Tôn Mặc Huyền hơi khó chịu ôm quyền, gã cũng không biết lễ nghi đúng hay không, mặc kệ nó, gần đúng là được.

"Tôn Mặc Huyền ở Nam Đẩu Hành Tỉnh, đại đệ tử môn phái Tề Mi Côn Vương! Phụng sư mệnh, đến đây đưa một phong chiến thư! Sư phụ ta, ngày mai ước chiến Ngũ Cầm Vương tại Hoành Đoạn Thiên Kiều!"

Dứt lời, một phong thư bay về phía Lý Hạo.

Xen lẫn nội kình!

Nội kình mạnh mẽ nhưng trang sách yếu ớt lại không bị tổn hại.

Bình Luận (0)
Comment