Lý Hạo muốn chờ tới một khắc này.
Hắn sâu hiểm khó dò, chỉ đứng thẳng bất động, Kiếp Nạn Chi Chủ đối diện giờ phút này ngược lại có chút kiêng kị, khẽ nhíu mày, vị tu sĩ thời gian đời thứ hai… vì sao vẫn mãi bất động?
"Lý Hạo, nếu ngươi đầu hàng ta, có lẽ, lần này ta sẽ bỏ qua cho ngươi… chỉ cần ngươi và ta ký kết đại đạo hiệp nghị… lấy sự trừng phạt là lôi kiếp Hỗn Độn… ta có lẽ có thể bỏ qua cho ngươi!"
Lý Hạo không vội, hắn ta cũng không vội.
Đúng như suy nghĩ của Lý Hạo, hắn giờ phút này còn đang hội tụ linh tính, không thể không nói, linh tính của Hỗn Độn trăm vạn năm sau quá mức yếu ớt, nhưng tốt xấu vẫn còn một chút, đây cũng là niềm an ủi duy nhất.
Hắn ta cần chờ linh tính hội tụ đến mức độ đỉnh phong, khi đó mới có đủ thực lực đối phó với một số biến cố ở phía sau.
Những người ở trước mắt cũng chỉ là con tôm nhỏ mà thôi.
"Đại đạo hiệp nghị?"
Lý Hạo bật cười: "Tiền bối còn dám ký kết đại đạo hiệp nghị với ta sao? Ta đã trải nghiệm không ít lôi kiếp Hỗn Độn, tiền bối cảm thấy còn có thể làm gì ta sao?"
Kiếp Nạn Chi Chủ nhướng mày, khẽ cười: "Lôi kiếp mà ngươi trải nghiệm cũng chỉ là vô tự, cũng chỉ là tràn lan ở trong Hỗn Độn, có lẽ… ngươi cảm thấy không gì hơn cái này, nhưng ngươi vẫn không rõ, Hỗn Độn mà khi đó ta còn tồn tại, lôi kiếp có thứ tự, lôi kiếp Hỗn Độn chân chính cường đại hơn những gì ngươi tưởng tượng rất nhiều!”
"Những chuyện này, ngươi có thể hiểu chứ?"
Kiếp Nạn Chi Chủ nở nụ cười, ngươi nghe hiểu không?
Lôi kiếp hiện tại chỉ là lôi kiếp tán loạn khắp nơi thôi, ngươi thật sự nghĩ lôi kiếp Hỗn Độn đơn giản như thế sao?
Chỉ khi ta tồn tại, khi ta hội tụ linh tính, khi Đại Đạo Chi Linh hiển hiện, lôi kiếp này mới thật sự là lôi kiếp vô địch, phía dưới cửu giai, bất luận kẻ nào đều sẽ bị đánh chết!
Dù đã đến cửu giai, một số kẻ nhỏ yếu, dù không bị đánh chết thì cũng sẽ bị trọng thương.
Lý Hạo quá xem thường lôi kiếp Hỗn Độn!
Hắn ta nhìn về phía bên Thiên Phương: "Mấy vị bằng hữu của ngươi chỉ sợ không cách nào trợ giúp gì cho ngươi, Thiên Phương rất mạnh, hắn là người mạnh nhất trong số cửu giai, giờ phút này chỉ vì còn đang ở trong thời kỳ dưỡng bệnh, nếu không, dù chỉ là phân thân, cũng đủ để đánh giết bất luận kẻ nào! Hắn cường đại hơn những gì các ngươi tưởng tượng đấy!"
"Ta biết."
Lý Hạo gật đầu.
Những người khác hiện tại cũng sắp buồn bực đến chết rồi, lúc này, hai người này đều rất cổ quái, Lý Hạo không phản kích, Kiếp Nạn Chi Chủ lúc này còn có tâm tư nói chuyện phiếm với Lý Hạo.
Hai người này rốt cuộc là đến nói chuyện phiếm, hay là đến chém giết?
Nói chuyện phiếm vài câu, phụ cận Lôi Vực hình như chấn động một cái, Kiếp Nạn Chi Chủ nhìn lại bên đó, khẽ cười, cũng không thèm để ý, hắn ta cảm nhận được có người đến.
Thế nhưng là…
Muộn rồi!
Giờ khắc này, bốn phía, lực lượng đại đạo rung động, như thể sống lại, vô số lực lượng Hỗn Độn điên cuồng hiện lên phía bên này.
Linh tính hiện lên.
Hư không sinh lôi.
Linh tính, tại thời khắc này đạt đến tình trạng sinh động nhất, hắn ta bật cười: "Ngươi đang chờ người cứu ngươi sao? Là Hỗn Thiên? Có lẽ có chút liên quan đến trật tự … đáng tiếc hắn đã đến chậm!"
Nếu sớm đến, ta còn chưa khôi phục lại đỉnh phong, có lẽ, hắn ta có thể chống đỡ ta.
Nhưng bây giờ, đã muộn rồi!
Nơi xa, Hỗn Thiên cũng lập tức nhíu mày, trong chốc lát cảm nhận được linh tính sinh động mãnh liệt, hắn ta lập tức muốn mắng người, Lý Hạo, ngươi cái tên ngớ ngẩn này, dù ngươi quấy nhiễu một hồi, hắn ta cũng chưa chắc có thể khôi phục lại giai đoạn đỉnh phong nhanh như vậy.
Nếu ngươi phán đoán ta đang ở gần đây, ít nhiều cũng nêb ngăn cản một chút, tên khốn kiếp nhà ngươi…
Hỗn Thiên giờ phút này cũng muốn mắng chửi người!
Mẹ kiếp!
Lần này thật sự không ổn, Lý Hạo này không phải đã ký hiệp nghị gì đó với cửu giai chứ, nếu là như vậy, ta có lẽ bị lừa rồi, nếu Lý Hạo còn bắt tay với cửu giai quấy đảo, vậy bên mình cũng bị hố to rồi!
Không tốt!
Nghĩ đến chuyện này, sắc mặt hắn ta biến đổi.
Mà giờ khắc này, Lý Hạo bật cười, thời cơ đã đến, hắn đã chờ đợi lâu như thế, đối phương giờ phút này đang ở trong trạng thái mạnh nhất, mà đây cũng là thời khắc quan trọng nhất để đánh bại đối phương.
Linh tính?
Ta cũng có, ngươi biết không?
Trong chốc lát, gió nổi mây phun.
Kiếp Nạn Chi Chủ còn đang nhìn Hỗn Thiên, nghĩ nên giết chết Hỗn Thiên trước, lại từ từ dọn dẹp vị tu sĩ thời gian này, hay là hạ gục tu sĩ thời gian trước, sau đó lại…
Nhưng giây phút này, bỗng nhiên, bên người Lý Hạo hiện ra vô số thần văn.
Là vô số!
Ngàn vạn thần văn bỗng nhiên tràn lan ra từ Càn Vô Lượng, vô số thần văn hội tụ thành một quyển sách.
Nhiều đến mức không thể tưởng tượng nổi!
Ngân Nguyệt!
Tu sĩ Ngân Nguyệt, những ngày qua đã hội tụ ra vô số thần văn, mặc dù rất yếu, nhưng Ngân Nguyệt đồng nguyên, tất cả thần văn trong chớp mắt đã hội tụ.
Trước mặt Lý Hạo hiện ra một con mãnh hổ.
Mãnh hổ gào thét, há miệng thôn phệ quyển sách kia!
Mãnh hổ chi linh!
"Linh?"
Kiếp Nạn Chi Chủ khẽ động trong lòng, sắc mặt thay đổi, cũng không nhiều lời, lấy tay chộp về phía Lý Hạo, cũng chộp tới mãnh hổ, có chút khó tin, gia hỏa này thế mà hội tụ linh, vả lại… còn là linh không yếu!
Là chuyện tốt!
Nếu thôn phệ đạo linh này, có lẽ thực lực của mình còn có thể tăng cường, thậm chí không kém với phân thân của Thiên Phương, linh tính đầy đủ sẽ có thể rút ra nhiều năng lượng, khống chế càng nhiều lực lượng đại đạo.
Là chuyện tốt, đương nhiên, cũng có chút kinh ngạc.
Kẻ trước mắt này sao có thể hội tụ ra linh mãnh liệt như vậy?
Kỳ quái!
Chương 3375 - Phá kiếp 4Nhưng vào thời khắc này, Lý Hạo bỗng nhiên bật cười một tiếng, mãnh hổ kia trong nháy mắt dung nhập hư không, bên trong Lôi Vực, vạn đạo lôi trụ bỗng nhiên rung động, Lôi Vực này cũng là vũ trụ đại đạo của đối phương.
Mãnh hổ đột nhiên đáp xuống, đi thẳng đến lôi trụ, những lôi trụ kia và ngôi sao đại đạo thật ra là cùng một khái niệm.
Mãnh hổ giống như muốn chiếm cứ lôi trụ, từ đó cướp đoạt quyền chấp chưởng của Kiếp Nạn chi đạo.
Kiếp Nạn Chi Chủ đột nhiên cười lạnh một tiếng, lấy tay chộp thẳng tới Lý Hạo, không thèm để ý chút nào!
Ngươi khinh thường ta!
Linh của ngươi không yếu, thậm chí rất mạnh, nhưng những lôi trụ này đều được tạo thành từ một phần của đại đạo Kiếp Nạn, hắn ta đã chấp chưởng nhiều năm, sao lại dễ dàng bị người khác cướp đi, nếu là như vậy, cửu giai nào đến cũng có thể cướp đi Kiếp Nạn chi đạo của hắn ta.
Trong chớp mắt!
Phía trên vạn đạo lôi trụ bỗng nhiên hiện ra một con hung thú, hội tụ thành linh, giống như xuất hiện từ hư không, há rộng miệng lớn, thôn phệ mãnh hổ kia!
Kiếp Nạn Chi Chủ giờ phút này cười to: "Đa tạ, lần này, ta ngược lại thật ra kiếm lời rồi!"
Đưa linh tới cửa, Lý Hạo là người tốt đó chứ.
Mãnh thú to lớn cũng là linh, linh của Kiếp Nạn chỉ là có chút hư ảo, bởi vì không phải bản tôn giáng lâm, linh tính chỉ có như thế, nhưng đủ để đối phó mãnh hổ, miệng lớn tựa như lỗ đen!
Mà mãnh hổ chủ động đưa tới miệng… Đây là một thứ đại bổ đối với Kiếp Nạn!
Vốn Hỗn Thiên phía xa còn có chút vui mừng.
Nhưng sau đó thì không nhịn được gầm nhẹ: "Nhanh thu hồi lại…"
Lần này xong thật rồi!
Lý Hạo, cái tên ngu xuẩn này, tính toán cũng không tệ, nhưng bây giờ, ngược lại thành toàn cho đối phương, một khi linh của đối phương thôn phệ Đại Đạo Chi Linh của ngươi, thời gian của ngươi có lẽ đều sẽ bị đối phương tước đoạt.
Hắn ta trong nháy mắt bộc phát khí thế, cũng không tiếp tục quan tâm tới chuyện gì khác, lao thẳng đến bên này, vượt qua hư không, tốc độ cực nhanh!
Khí tức cường hãn khiến Kiếp Nạn Chi Chủ cũng hơi nhíu mày, gia hỏa này tương đối cường hãn, nếu ở năm đó, linh tính đầy đủ, có lẽ đã bước vào cấp độ cửu giai.
Mà lúc này, Lý Hạo tựa như là châu chấu đá xe, tự chịu diệt vong.
Mãnh hổ chi linh lao thẳng đến đối phương.
Trong chốc lát đã tiến vào trong miệng mãnh thú, mãnh thú một ngụm nuốt vào, giờ phút này rất sống động, giống như sống lại, ánh mắt kia nhìn về phía Lý Hạo, như đang cười.
Đồ đại bổ tự đưa tới cửa!
Mà Lý Hạo cũng đang cười, cười vui vẻ.
Ngươi… thật sự đã ăn.
Thật sự không do dự sao?
Ngươi có biết, linh này đến cùng là do cái gì tạo thành hay không, ngươi lại dám ăn?
"Kiếp Nạn, mẫu thân ngài chưa từng dạy ngài, đồ vật mà người lạ cho không nên ăn lung tung sao?"
Kiếp Nạn Chi Chủ nao nao, sắc mặt có chút khó coi, một chưởng đánh tới Lý Hạo!
Hiển nhiên, hắn ta cảm thấy Lý Hạo đang nhục nhã mình.
Mà Lý Hạo lại cười, cười cực kỳ xán lạn, cười cực kỳ điên cuồng!
"Ngài chẳng lẽ không nhìn thấy trước đó ta đang làm cái gì sao? Ta muốn… phục sinh!"
Dục vọng!
Tất cả linh, dù là mãnh hổ, phẫn nộ, xuất lồng cũng được, đều là một loại dục vọng.
Giống như Long Chiến đã làm, Lý Hạo làm càng triệt để hơn, hắn đưa hết dục vọng chi linh của mình vào bên trong Đại Đạo Chi Linh của Kiếp Nạn, trong chốc lát, mãnh hổ kia giống như đang nổ tung ở trong cơ thể mãnh thú!
Một cỗ lực lượng dục vọng ngập trời tràn lan ra.
Là người thì sẽ có dục vọng.
Là sinh linh thì sẽ có dục vọng, khi đại đạo có linh, Đại Đạo Chi Linh cũng có dục vọng, chỉ là vẫn luôn bị khắc chế, chỉ khi nào dục vọng bộc phát, thôi hóa, không có bất kỳ sinh linh gì có thể ngăn cản dục vọng bộc phát.
Mà dục vọng lớn nhất của Lý Hạo là gì?
Phục sinh!
Đúng vậy, đây chính là dục vọng lớn nhất của hắn.
Phục sinh cần cái gì?
Cần… thăm dò vào đại đạo Hỗn Độn, thăm dò Sinh Mệnh Chi Nguyên, Hỗn Độn Chi Nguyên.
Mãnh thú kia lập tức như thể đã bị cái gì đó quấy nhiễu, bỗng nhiên, mãnh thú hiện ra, tựa như Nhị Miêu, hiện ra từ hư không vô tận.
Giáng xuống nhân gian!
"Grrào!"
Tiếng rống ngập trời vang khắp thiên địa, tựa như được bổ sung bởi Kiếp Nạn và dục vọng.
Tràn ngập trong đầu mọi người.
"Phục sinh!"
Giờ khắc này, dục vọng giống như trong nháy mắt chiếm cứ chủ thể, dù sao linh này chỉ vừa khôi phục, nếu là bản thể, có lẽ Lý Hạo còn không thể làm gì, nhưng đây chỉ là đạo linh vừa khôi phục mà thôi.
Trong hư không, vạn đạo lôi trụ bỗng nhiên bộc phát lên, trong nháy mắt dung hợp, hóa thành đại đạo Kiếp Nạn!
Kiếp Nạn Chi Chủ biến sắc!
Đại đạo có chút không khống chế được!
Mất khống chế, kỳ thật không đáng sợ, đáng sợ là mãnh thú kia đột nhiên gào thét một tiếng: "Phục sinh!"
Tiếng gầm gừ vang vọng tứ phương!
Sau một khắc, mãnh thú quấn quanh vạn đạo lôi trụ, xông thẳng lên không, bỗng nhiên, trùng sát về phía đại đạo Hỗn Độn mà người thường không nhìn thấy được, nó muốn đi vào đại đạo Hỗn Độn, tước đoạt Sinh Mệnh bản nguyên, phục sinh…
Còn phục sinh cái gì, phục sinh ai, đạo linh này hoàn toàn không biết.
Chỉ biết chỉ khi tiến vào bên trong, tước đoạt Đại Đạo bản nguyên, Sinh Mệnh Bản Nguyên thì mới có thể thực hiện dục vọng.
"Đạo linh chỉ là trẻ con mà thôi…"
Lý Hạo thì thào một tiếng, mặc kệ là đạo linh của chính mình, hay là của Kiếp Nạn, kỳ thật đạo linh của bọn họ đều rất ngây thơ, rất ngây thơ, như Nhị Miêu, kỳ thật đã rất thành thục, đạo linh thành thục như vậy rất hiếm.
Mà đạo linh như đứa trẻ ngây thơ, một khi bị dục vọng khống chế… thì đâu còn có lực tự điều khiển nữa.
Kiếp Nạn Chi Chủ lập tức biến sắc!
Không tốt!
Đạo linh của hắn ta mang theo lực lượng đại đạo của hắn ta bay thẳng đến đại đạo Hỗn Độn, giờ phút này đã điên cuồng phá vỡ các đạo ngăn cản, muốn đánh tới chỗ Bản Nguyên Hỗn Độn.
Chương 3376 - Phá kiếp 5Cùng lúc đó.
Nơi xa.
Phân thân Thiên Phương Chi Chủ bỗng nhiên khẽ nhíu mày, ngu xuẩn!
Đúng vậy, ngu xuẩn.
Gia hỏa Kiếp Nạn này thế mà bị người ta mưu hại, đạo linh của hắn ta bọc lấy lực lượng đại đạo bay thẳng đến nơi sâu Hỗn Độn, rất nhiều người vô pháp dễ dàng tha thứ chuyện này.
Một cái chớp mắt…
Nơi sâu Hỗn Độn, nơi vô tận.
Đột nhiên, từng pho tượng bỗng nhiên mở mắt, sau một khắc, có người trực tiếp xuất thủ, không phải xuất thủ đối với Kiếp Nạn, mà là đối với lực lượng đại đạo bộc phát ở nơi hắc ám phía xa, khẽ quát một tiếng: "Ngươi dám!"
Kiếp Nạn Chi Chủ lập tức mở mắt, sắc mặt tái xanh!
Hắn ta muốn nói gì đó…
Nhưng phụ cận, mấy vị Đế Tôn cửu giai đều đồng loạt mở mắt, nhìn về phía hắn ta, có người trực tiếp nổi giận: "Đồ khốn kiếp, Kiếp Nạn, ngươi dám để cho đạo của ngươi xâm lấn vào nơi sâu Hỗn Độn? Ngươi muốn làm gì?"
Kiếp Nạn Chi Chủ biến sắc, quát khẽ: "Là Lý Hạo, thời gian đời thứ hai…"
Hắn ta còn chưa nói xong, Đế Tôn khác đã lười phải nghe, có người quát khẽ: "Liên thủ, giảo sát Kiếp Nạn chi linh!"
Kiếp Nạn Chi Chủ biến sắc!
Những người này, có một số người là thật sự lo lắng, có vài người thì cố ý, ai bảo Kiếp Nạn hắn ta đi ra ngoài đầu tiên.
Giờ phút này, đạo linh của hắn ta trùng kích nơi sâu Hỗn Độn… vậy tất nhiên mọi người sẽ tìm được lý do.
Từ địa phương khác, còn không tiện ra tay.
Hiện tại chính là cơ hội tốt!
Mấy vị Đế Tôn cửu giai hoàn toàn không cho hắn ta bất luận cơ hội giải thích nào, bỗng nhiên khí thế đại thịnh, lực lượng đại đạo bay thẳng đến nơi sâu Hỗn Độn, có Đế Tôn gầm thét: "Kiếp Nạn, áp chế đạo linh của ngươi, một khi xông phá đại đạo Hỗn Độn, quấy nhiễu Sinh Mệnh Chi Nguyên, chúng ta chỉ có thể tru sát bản tôn của ngươi!"
Vẻ mặt Kiếp Nạn Chi Chủ cực kì khó coi, cắn răng, trầm thấp quát: "Chỉ là phân thân hội tụ đạo linh, chưa hẳn có thể xông phá, cho ta một chút thời gian, ta có thể khống chế lại…"
Thế nhưng ai sẽ cho ngươi thời gian?
Không ai cho cả!
Trong chớp mắt, mấy vị Đế Tôn xuất thủ, đại đạo oanh minh!
Vô số đạo tắc bộc phát!
Ầm ầm!
Nơi xa, một con mãnh thú giống như nổi cơn điên, lao thẳng đến nơi sâu ở Hỗn Độn Bản Nguyên, sau một khắc, trong hư không hiện ra từng đạo hư ảnh, đánh tới mãnh thú kia!
Bùm!
Tiếng nổ lớn vang vọng đất trời, Kiếp Nạn Chi Chủ có chút rung động, cắn răng, giờ phút này, hắn ta giận không kềm được!
Đáng chết!
Khốn kiếp!
Hắn ta không nhịn được gầm thét: "Lý Hạo kia nắm giữ đạo linh dục vọng, nhất định phải tru sát hắn mới có thể…"
Cho ta một chút thời gian!
Ta có thể khống chế, áp chế, dù sao Lý Hạo chỉ có chiến lực bát giai, không phải cửu giai, ta có thể ngăn chặn, chờ ta giết chết Lý Hạo, các ngươi lại ra tay cũng không muộn.
Thế nhưng không ai quan tâm tới hắn ta.
Ngay cả Thiên Phương Chi Chủ cũng nhắm mắt, hoàn toàn không tỉnh lại.
Ngươi nhất định phải vội vã ra ngoài, đắc tội mọi người.
Hiện tại lại bị nắm nhược điểm…. huống hồ, đạo linh của Lý Hạo cũng ở trong đó, nếu muốn tiêu diệt, tiêu diệt hết là được, ai có thời gian tách ra, phân ra!
Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã!
Có người ngược lại trấn an một câu: "Ngươi đây chỉ là một phần đạo linh, mà đạo linh của Lý Hạo kia đã dung nhập toàn bộ, hành động lần này vừa khéo giảo sát hết đạo linh mà hắn đản sinh, để tránh hắn tiến thêm một bước… đạo linh vừa diệt, Lý Hạo cũng chỉ là bát giai bình thường, không phải e sợ!"
Lời này ngược lại có chút đạo lý.
Nhưng Kiếp Nạn Chi Chủ sẽ tổn thất rất lớn khi làm như vậy, đạo linh tổn thất một phần, phân thân có thể sẽ xong đời, người trở về đã chết hế, lực lượng đại đạo bị hao tổn…
Tổn thất như vậy, cho dù là hắn ta thì cũng phải bật khóc.
Hắn ta còn muốn tranh thủ!
Nhưng sau một khắc, vô số đại đạo pháp tắc bộc phát, bùm!
Thứ kia đánh thẳng tới mãnh thú, nó trực tiếp nổ tung!
Kiếp Nạn Chi Chủ kêu lên một tiếng đau đớn, miệng đầy máu tươi, sắc mặt tái xanh, vô số đại đạo pháp tắc vững chắc, một đạo trong đó thậm chí truyền đến tiếng rên rỉ, giống như đã bị thương nặng!
Đại đạo có linh, Đại Đạo Chi Linh bị tiêu diệt giờ phút này chỉ là một phần linh của Kiếp Nạn, thế nhưng… đích xác đã bị tiêu diệt!
Đáng hận!
Kiếp Nạn Chi Chủ giận dữ trong lòng, không, có lẽ ta còn có cơ hội, Đại Đạo Chi Linh đã bị phá hủy, nhưng phân thân ta vẫn còn, còn có chiến lực bát giai đỉnh cấp, Lý Hạo kia…
Hắn ta đang nghĩ.
Cùng lúc đó.
Lý Hạo khẽ nhíu mày, kêu lên một tiếng đau đớn, phân thân Kiếp Nạn đối diện cũng lập tức chấn động một cái, có chút khó chịu, giống như đã mất đi cảm giác thần bí trước đó, đã mất đi uy áp.
Khiến người ta cảm giác không khác gì với các bát giai khác.
Lưỡng bại câu thương!
Hỗn Thiên chạy tới từ nơi xa lập tức vui mừng, Lý Hạo này thế mà đã tiêu diệt linh của đối phương?
Không có linh tính tồn tại, Kiếp Nạn không tính là gì cả.
Có lẽ là thực lực khoảng 7000, 8000 đạo tắc.
Mà Kiếp Nạn Chi Chủ, trong tích tắc này, sắc mặt tái xanh, lạnh lùng nói: "Lưỡng bại câu thương… nhưng ta chỉ là phân thân, ngươi là bản tôn, dùng linh của chính ngươi đổi lấy một phần linh của ta mẫn diệt, Lý Hạo… ngươi rất ngu xuẩn!"
Ngươi nghĩ đây là toàn bộ linh tính của ta sao?
Ngươi sai rồi!
Ngươi đáng chết!
Hắn ta không quan tâm gì khác, lao thẳng đến Lý Hạo, xuất chưởng, lôi đình bộc phát, mà giờ khắc này, mấy vị cường giả bên người Lý Hạo đồng loạt xuất thủ, rốt cuộc không hề e ngại như trước đó nữa, ai cũng rất phấn chấn!
Bởi vì giờ khắc này, Kiếp Nạn có mạnh, nhưng cho bọn hắn cảm giác cũng chỉ như cấp bậc của Long Chiến, không còn cảm giác vô địch như trước đó nữa.
Kiếp Nạn như vậy, bọn họ sẽ dám ra tay!
Huống chi, Hỗn Thiên cũng sắp đến, hắn ta đến, việc giết chết phân thân của Kiếp Nạn cơ hồ là ván đã đóng thuyền.
Chương 3377 - Phá kiếp 6"Ngài bị giảm xuống từ kỳ đỉnh phong, thậm chí bị các cửu giai khác liên thủ đánh chết đạo linh của ngài… có cảm thấy dễ chịu không?"
Lúc này, Lý Hạo vẫn đang cười.
Kiếp Nạn Chi Chủ quát lạnh một tiếng, một chưởng đánh lui Lôi Đế, cười lạnh: "Ngươi còn thảm hại hơn ta, ngươi có gì đáng để cười, Lý Hạo, ngu xuẩn như ngươi, người như ngươi sẽ tự chặt đứt tiền đồ của mình, hoàn toàn mất đi hi vọng nắm giữ thời gian…"
Ngươi nghĩ mặc dù ngươi lần này có thể chạy thoát, nhưng thì sao?
Tự chặt đứt tương lai!
Ngu xuẩn!
Linh, tồn tại khó khống chế cỡ nào, đây là nhu yếu phẩm để tiến vào cửu giai!
Ngươi thế mà lựa chọn cho nổ linh vì đối phó ta.
Đối với rất nhiều người, dù chết cũng phải bảo tồn cho linh tồn tại… nếu không, cường giả gãy mất tiền đồ, còn không bằng chết đi, sống không bằng chết!
Giờ khắc này, Lý Hạo lại là không quan tâm những thứ này.
Còn linh không?
Không!
Thế nhưng là…
Đây vốn là chuyện nằm trong kế hoạch của hắn, mãnh hổ chi linh, kỳ thật muốn uẩn dưỡng, chưa hẳn không thể uẩn dưỡng, nhưng mà… hắn nghĩ tới Nhân Vương, thứ như đạo linh này, vì sao phải để ở bên ngoài?
Vạn đạo duy ta, ta không phải là linh sao?
Dựa vào ta dưỡng đạo, không thể mạnh hơn so với dưỡng linh sao?
Nếu không cần thì dưỡng linh làm gì, phí thời gian.
Trong chớp mắt, Lý Hạo đi vào Đại Đạo Trường Hà của mình, bỗng nhiên, huyết nhục văng tung tóe, vô số lực lượng đại đạo tràn vào cơ thể, để khí tức Lý Hạo tăng vọt.
Nuôi linh của ta!
Ta tu thần văn, thần văn vì ta, ta vì thế!
Mượn cơ hội này chặt đứt hoàn toàn linh bên ngoài, mãnh hổ, kỳ thật cũng là ta, ta hiện tại, vẫn là ta, có thế, có thần, có linh!
Đây là đạo của Nhân Vương.
Lý Hạo cũng đang học hỏi những thế mạnh từ người khác!
Đạo của Nhân Vương tốt, ta sẽ tham khảo, đạo của Long Chiến tốt, ta cũng sẽ tham khảo, đạo của mọi người tốt, ta đều sẽ tham khảo, không cần thiết đi đến cực hạn với một đạo, không cần thiết nhất định phải kiên trì một đầu đạo không biết.
Dưỡng linh dựa vào ta!
Lý Hạo trong chốc lát như thể đã quay về thời kỳ Ngân Nguyệt, về tới thời kỳ Ngân Nguyệt còn thiên ý, thiên ý không phải là một loại đạo linh sao?
Cũng hẳn là xem như thế đúng chứ?
Mà ta... có lẽ…
Hắn nhìn về phía đại đạo Hỗn Độn, bật cười, Hỗn Độn hình như không có nòng cốt, linh của đại đạo Hỗn Độn hình như không có.
Có, cũng rất yếu ớt.
Vậy ta… hiện tại dung nhập đại đạo Hỗn Độn, có thể tu hú chiếm tổ chim khách, trở thành linh của Hỗn Độn hay không?
Hắn không biết.
Nhưng nên thử xem.
Hắn lập tức như vừa bước một bước vào bên trong đại đạo Hỗn Độn, vô số lực lượng Hỗn Độn chen chúc đến, trong nháy mắt bổ khuyết hết những gì hắn đã tiêu hao trước đó.
Thế lên!
Kiếm ý sinh!
Lấy thân là linh, vạn đạo dưỡng linh.
Đại đạo Hỗn Độn, không chỗ không dung, không chỗ nào mà không bao trùm.
Giờ khắc này, Lý Hạo căn bản không hề quan tâm đến những người khác, mà là làm việc mình muốn làm, mấy vị bát giai ngăn cản một hồi vẫn có thể, Hỗn Thiên giờ phút này cũng đã đến.
Bỗng nhiên dừng bước!
Sắc mặt khẽ nhúc nhích, mà thanh âm Lý Hạo truyền vang đến: "Tiền bối không cần quan tâm bên này, đi đến chỗ Thiên Phương là được…"
"Ngươi…"
Hỗn Thiên hơi biến sắc, dường như đã nhận ra cái gì, sắc mặt khẽ nhúc nhích, đột nhiên biến mất.
Lý Hạo giống như thật sự không cần hắn ta hỗ trợ.
Giờ khắc này, Lý Hạo đứng lặng ở trong đại đạo Hỗn Độn, như đã nhìn thấu cái gì, khẽ cười: "Cửu giai… đều ở nơi sâu đại đạo sao? Trong đại đạo Hỗn Độn này, những đạo có thứ tự đều là đất lập thân của các ngài sao? Ta… tìm được các ngài rồi!"
Cửu giai, thế mà đều ở trong nơi sâu của đại đạo Hỗn Độn, mặc dù đã sớm đoán trước, thế nhưng khi xác định điểm này, Lý Hạo vừa vui vừa thương xót.
Vui vì ta biết nơi ẩn thân của bọn họ.
Buồn vì người ta muốn phục sinh, những người này chính là lực cản lớn nhất của ta.
Không đánh bại bọn hắn, làm sao có thể nghịch chuyển quá khứ từ Hỗn Độn Chi Nguyên, tước đoạt Sinh Mệnh Chi Nguyên của phụ mẫu và Tiểu Viễn đây?
Không phải một hai cái, mà là tất cả cửu giai!
Giờ phút này, vô số lực lượng đại đạo lao đến mãnh liệt, đánh tới Lý Hạo, vô số giới vực không ngừng bị bổ sung, tiêu hao năng lượng, cấp tốc khôi phục, đây chính là chìa khóa để cửu giai bảo trì chiến lực đỉnh phong.
Trước đó, Lý Hạo còn rất khắc chế, sẽ không điên cuồng hấp thu lực lượng đại đạo Hỗn Độn.
Giờ phút này, hắn sẽ không hề khắc chế.
Lực lượng đại đạo lao đến mãnh liệt, mặc kệ hỗn tạp hay không hỗn tạp thì đều bị hắn hấp thu.
Đại đạo Hỗn Độn dường như có chút run động, có chút kháng cự.
Lý Hạo… giống như đang thử… dung nhập hắn!
Hoàn toàn dung nhập hắn!
Không phải tước đoạt, không phải cướp đoạt, mà là dung nhập, hắn giống như thật sự muốn để mình trở thành linh của đại đạo Hỗn Độn, trong chớp mắt, đại đạo Hỗn Độn giống như rung động, không chỉ như vậy, nơi sâu đại đạo dường như có thanh âm của Đế Tôn truyền vang: "Ngươi đang tìm chết!"
Lý Hạo lại muốn mưu đoạt đại đạo Hỗn Độn!
Hắn đã điên rồi, cũng đánh giá cao chính hắn.
Giờ khắc này, Lý Hạo lại cười: "Ta không điên, ta rất bình thường, hoàn toàn ngược lại… các ngài đều sẽ chết! Các ngài ngăn đại đạo ta, ngăn tương lai ta, cửu giai… ta xem các ngài có thể sống được bao lâu!"
Lý Hạo xoay người rời đi, đi ra đại đạo Hỗn Độn, phía sau như thể truyền đến vô số âm thanh phẫn nộ, tiếng hét phẫn nộ.
Tên điên!
Hắn đang uy hiếp một đám Đế Tôn cửu giai, gia hỏa càn rỡ, nếu không phải vì giờ phút này Hỗn Độn chi linh quá mức yếu ớt, không cách nào hiện ra, bọn hắn hận không thể lập tức giết ra ngoài ngay bây giờ, chém giết Lý Hạo.
Hắn thế mà uy hiếp cửu giai!
Còn không phải một hai vị, mà là… rất nhiều!
Chưa từng có ai càn rỡ như vậy, dù là Trật Tự Chi Chủ ngày xưa, muốn thành lập trật tự, cũng không càn rỡ như thế, mà Trật Tự Chi Chủ đã sớm là người chết, Lý Hạo, ngươi cũng sẽ bước theo sau hắn ta!
Chương 3378 - Phá kiếp 7Mà Lý Hạo đi ra, trong chốc lát, khí tức khôi phục đỉnh phong.
5000 đạo tắc!
Sau một khắc, bỗng nhiên, vô số võ sư Ngân Nguyệt đồng loạt bay ngược ra, bị Lý Hạo đặt vào bên trong Đạo giới, trước đó Lý Hạo còn chưa dung hợp bọn họ, thế mà đã cực kỳ cường hãn, giờ phút này càng cường hãn hơn!
Lại một cái chớp mắt, thời gian bỗng nhiên vỡ nát, vạn đạo hiển hiện.
Lý Hạo vung tay lên, đột nhiên hắn xuất hiện ở trong bí cảnh, bên trong Chư Thiên đạo tràng, thanh âm Lý Hạo hùng vĩ: "Chư Đế, nguyện cùng nhau tru sát cửu giai Đế Tôn chứ?"
Một số tu sĩ đã từng tham dự, một số tu sĩ đã từng nghe nói, giờ phút này, bỗng nhiên phấn khởi.
Cửu giai?
Lần trước là Luân Hồi, lần này… là Kiếp Nạn sao?
Hơn vạn hư ảnh Đế Tôn lập tức hét to: "Chúng ta nguyện ý, mong Đạo Chủ thành toàn!"
Cơ hội khó được!
Nếu chết thì chỉ tổn thất một đạo tinh thần thể thôi, nếu thành, tự mình tham dự quá trình tru sát cửu giai, có thể làm cho bọn hắn điên cuồng cả một đời, mà cơ hội như vậy, lần trước có một số người đã bỏ lỡ.
Lần này sẽ không!
Chỉ một cái nháy mắt, hơn vạn Đế Tôn cơ hồ không ai kháng cự, một số Đế Tôn đã tham dự một lần, không cần Lý Hạo nói gì, lập tức tự dung nhập một giới, rống to: "Dung giới theo thuộc tính của mình! Cùng thuộc tính, có thể chung chưởng một giới…"
Trật tự, tốt đến mức không dám tin!
Cơ hội như vậy cũng làm cho bọn hắn điên cuồng, nếu như cửu giai trả thù… ai mà sợ.
Ngươi biết ta là ai sao?
Ngươi có thể tìm được ta sao?
Trong chốc lát, khí tức Lý Hạo tăng vọt, dáng vẻ tươi cười sáng chói.
Trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Lần này, hắn càng cường đại, càng bưu hãn hơn lần trước, bản thân đã có chiến lực 5000 đạo tắc, giờ khắc này, hắn đã cường hãn hơn, mà lần này, Đế Tôn tham dự vào, cường giả cũng nhiều hơn.
Một phần tinh thần thể của Đế Tôn bát giai cũng tham dự.
Lý Hạo lập tức mạnh đến mức cực hạn.
Nếu là Kiếp Nạn Chi Chủ còn có linh tính, dung hợp kỳ thật cũng vô dụng, căng hết cỡ chỉ có lực lượng của 7000, 8000 đạo tắc, vô dụng khi đối phó với phân thân của Kiếp Nạn Chi Chủ, nhưng bây giờ…
Trong khoảng khắc Lý Hạo xuất hiện, mấy vị bát giai đều đã rất thê thảm, dù sao phân thân của đối phương đã tiếp cận 8000 đạo tắc.
Vẫn không cách nào địch nổi!
Nhưng bây giờ, khi Lý Hạo xuất hiện, Kiếp Nạn Chi Chủ lập tức nhíu mày, sau một khắc, bỗng nhiên xoay người bỏ chạy.
Hắn ta biết, phân thân này của mình lần này chưa chắc có cơ hội.
Nhưng giữ lại phân thân, có lẽ còn hữu dụng.
Sau khi linh tính hủy diệt, hắn ta cũng không còn là trạng thái vô địch ở trong Hỗn Độn.
Vốn còn có hi vọng giết chết đám người Lý Hạo, nhưng Lý Hạo xuất hiện lần nữa khiến hắn ta cảm nhận được uy hiếp.
"Trốn sao? Ngươi là Kiếp Nạn, Đế Tôn cửu giai, còn muốn trốn sao? Phế vật như vậy à?"
Tiếng cười của Lý Hạo truyền vang, hơn vạn Đế Tôn dung nhập giới vực, giờ phút này, ai cũng vô cùng kích động, Đế Tôn cửu giai sợ đến mức chạy trốn!
Kiếp Nạn Chi Chủ trong truyền thuyết, hắn ta thế mà chạy trốn!
Có phải phân thân hay không, bọn hắn không quan tâm, cửu giai chính là cửu giai, đối phương thế mà bị Lý Hạo hù đến độ phải trốn, đây quả thực là sỉ nhục!
"Ngươi cũng xứng ngăn đạo của ta?"
"Phế vật!"
Một tiếng quát chói tai, trường kiếm hiển hiện, vạn giới tổ hợp, một kiếm hiển hiện lực lượng lôi kiếp vô tận, lôi kiếp Hỗn Độn!
"Ta lấy Kiếp Nạn chi đạo tru ngươi! Ngươi… chỉ là tên ngụy Kiếp!"
Xuất kiếm!
Kiếp Nạn Chi Chủ đang trốn chạy đột nhiên biến sắc, quay đầu, nhìn thấy lôi kiếp Hỗn Độn hiển hiện, sắc mặt hắn ta khó coi không gì sánh được, hắn lấy Kiếp Nạn chi đạo tru ta?
Khốn kiếp!
"Lý Hạo!"
Kiếp Nạn Chi Chủ gầm thét, một quyền đánh ra, vô số lôi kiếp hiển hiện, rống to: "Bản tọa chỉ là phân thân, mặc dù ngươi chiếm cứ một chút tiên cơ nhưng cũng không nên tùy tiện…"
Ta chỉ là phân thân!
Còn là phân thân không có đạo linh, ngươi có cái gì để tùy tiện?
Một giây sau, vạn kiếp giáng lâm!
Kiếm khí ngút trời, lực lượng Hỗn Độn hiện lên, đại đạo Hỗn Độn cũng hiện ra, Lý Hạo giống như hóa thân thành linh, xuất kiếm, lực lượng đại đạo do phân thân của Kiếp Nạn Chi Chủ khống chế, giờ khắc này thế mà bắt đầu trôi đi!
Hắn ta lập tức biến sắc!
Gia hỏa này thế nào lại có sức khống chế cao hơn ta, ai cũng không có linh tồn tại, theo lý thì giờ phút này hẳn là phải dựa vào độ thuần thục, Lý Hạo có thể quen thuộc hơn ta sao?
Nhưng hắn ta đã không kịp suy nghĩ nhiều nữa!
Kiếm rơi!
Vạn lôi oanh đỉnh!
Ầm ầm…
Kiếp Nạn Chi Chủ có lẽ là lần đầu tiên trong đời cảm nhận được sự thống khổ từ lôi kiếp Hỗn Độn, lôi kiếp gia thân, vô số lực lượng đại đạo tán loạn, phân thân bắt đầu sụp đổ, hắn ta thế mà không cách nào chống lại.
"Lý Hạo…"
Kiếp Nạn Chi Chủ còn muốn nói cái gì đó, Lý Hạo bỗng nhiên xuất hiện, một kiếm đâm vào đầu của hắn ta, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Đừng để lại di ngôn, bản tôn ngươi còn chưa chết, lần tiếp theo, giết bản tôn của ngươi, ngươi lại nói cho ta nghe!"
Phân thân của Kiếp Nạn Chi Chủ bị diệt, một đạo hư ảnh hiển hiện, mang theo vẻ lạnh lùng, sự phẫn nộ, một chút không cam lòng!
Đáng chết!
Ta thế mà bị hắn phá hủy phân thân, kế hoạch trở về lần này bị phá hỏng bởi một mình Lý Hạo, rất đáng hận.
Lôi đình lại giáng lâm, ầm ầm… hư ảnh của phân thân nổ tung.
Phân thân của Kiếp Nạn lại chết dưới lôi kiếp Hỗn Độn.
"Phụt!"
Phun một ngụm máu tươi ra ngoài, xen lẫn đại lượng lực lượng đại đạo.
Giờ khắc này, trong mắt bản tôn Kiếp Nạn Chi Chủ chứa đầy sát khí, bốn phía, các Đế Tôn khác đồng loạt nhắm mắt, như thể chưa bao giờ tỉnh lại, hắn ta thống hận không gì sánh được, nhưng lại không thể làm gì khác.
Lần này, không đơn giản là bị Lý Hạo giết chết phân thân, còn có công lao của mấy tên khốn kiếp này.
Đáng hận!
Hắn ta nhìn về phía Thiên Phương Chi Chủ… giờ khắc này, hắn ta lại là cầu nguyện ngươi tốt nhất cũng bị người ta giết phân thân, mọi người lại trở lại cùng một điểm xuất phát, nếu không, hắn ta thật sự không cam lòng.
Nếu không phải vì thực lực không bằng đối phương, hắn ta giờ phút này thậm chí muốn quấy nhiễu bản tôn của đối phương.
"Lý Hạo…"
Hắn ta cắn răng, gầm nhẹ một tiếng, Kiếp Nạn Chi Chủ lập tức nhắm mắt, trong lòng vô cùng phẫn nộ, ngươi muốn giết bản tôn ta?
Nằm mơ đi!
Lần sau trở về, ta nhất định sẽ giết ngươi!
Chương 3379 - Nhất mạch tương truyền 1Phân thân Kiếp Nạn đã chết.
Bên Lý Hạo cũng mặc kệ mọi chuyện, cấp tốc thôn phệ lực lượng của Kiếp Nạn, quay người đánh tới Thiên Phương.
Giờ phút này, Hỗn Thiên đã đi đến bên kia.
Có thể giải quyết Thiên Phương hay không mới quan trọng, nếu không cách nào giải quyết Thiên Phương, giết chết một tên Kiếp Nạn không hề có tác dụng gì.
Thiên Phương.
Đại chiến đang diễn ra gay cấn.
Thiên Phương Chi Chủ cường hãn, đích xác không phải Kiếp Nạn có thể so sánh, Kiếp Nạn căng hết cỡ 8000 đạo tắc, không có Đại Đạo Chi Linh thì cũng chỉ như cấp độ của Long Chiến… kỳ thật không yếu.
Nhưng còn kém Thiên Phương rất xa.
Thiên Phương đã đến gần 9000 đại đạo, trừ điều đó ra, Đại Đạo Chi Linh của hắn ta vẫn còn, nếu dựa theo cấp bậc bát giai, có lẽ hắn đã có hơn 9000 đạo tắc, thậm chí tính theo bát giai, có lẽ hắn ta đã đạt đến cấp độ vạn đạo!
Thực lực như vậy ·· thật không phải thứ mọi người có thể ngăn cản.
Cửu giai vô địch, phân thân cũng vô địch, điều này chỉ có Thiên Phương mới thể hiện rõ nhất.
Kiếp Nạn yếu hơn một cấp bậc.
Giờ khắc này, một mình Thiên Phương Chi Chủ đang đùa bỡn với Nhân Vương, Chí Tôn, Thương Đế, Quang Minh, Long Chiến, Hồng Nguyệt…
Đang đùa bỡn một nhóm bát giai ở trong lòng bàn tay.
Không gian cắt chém, rung chuyển, ma diệt!
Một nhóm lớn cường giả, vậy mà không thể tới gần người nọ!
Long Chiến đánh vỡ không gian mấy lần, muốn tiếp cận, nhưng còn chưa đến gần, trong nháy mắt gã đã bị dịch chuyển đi, Nhân Vương càng không quan tâm, điên cuồng không gì sánh được, nhưng vẫn vô dụng, ngươi giỏi đánh cận chiến, nhưng không đến gần đối phương thì sẽ không phát huy được tác dụng!
Những Đế Tôn như Ngũ Hành Sứ hầu như đều đứng xem trò vui.
Giờ phút này, ai cũng lộ vẻ sùng bái.
Cưcj kì sùng bái!
Bởi vì Thiên Phương Chi Chủ đích xác cường hãn không thể tưởng tượng nổi, dù chỉ là phân thân, đám cường giả này trước đó giết bọn hắn như giết gà, nhưng trong tay phân thân của Thiên Phương lại không hề có lực đánh trả.
Dù Kiếp Nạn đã chết, Thiên Phương Chi Chủ cũng không quá mức để ý.
Chết càng tốt.
Huống chi, lúc đầu cũng không muốn đối phương khôi phục, chết thì chết thôi.
Hắn ta đã nhận ra thủ đoạn của Lý Hạo.
Diệt linh!
Thủ đoạn không tồi, nếu dùng cho đối thủ bên này là mình, có lẽ mình cũng phải chịu chút thiệt thòi nhỏ, nhưng bây giờ thì vô dụng.
Đã có vết xe đổ, đối phương có thủ đoạn Diệt Linh, không nói có thể làm lần thứ hai hay không, cho dù có… thì cũng đừng trông cậy vào việc mình sẽ bị lừa giống như Kiếp Nạn.
Hắn ta đã cảm nhận được một chút khí tức.
Trong hư không xuất hiện một người, chính là Hỗn Thiên.
Thiên Phương cũng không bất ngờ, giờ phút này, hắn ta vẫn lạnh nhạt như cũ, khẽ cười nói: "Ta không có ý đối nghịch với chư vị, Tứ Phương vực vốn là lãnh địa của Thiên Phương, điểm ấy không thể nghi ngờ! Giờ phút này, ta cũng không có lòng giết chóc, mặc dù các ngươi đã giết chết một số người của thế giới Thiên Phương… nhưng ta cũng hiểu, các ngươi xưng bá quen rồi, không muốn rời đi… nhưng hiện tại, ta hi vọng mấy vị có thể suy nghĩ kỹ càng, rời khỏi nơi đây."
"Long Chiến."
Hắn ta có vẻ hư ảo, nhìn về phía Long Chiến không ngừng muốn tới gần, nói khẽ: "Tình cảnh của bộ tộc Hỗn Độn cũng không phải là do chúng ta tạo thành, đây là chuyện hiển nhiên của của thời đại này, cũng là chuyện hiển nhiên để Hỗn Độn phát triển. Cửu giai chi đạo, có lẽ các ngươi đã biết, không thể để tu sĩ Hỗn Độn chứng đạo cửu giai, hơn nữa không thể nhường đường cho tộc hỗn Độn… ngươi cảm thấy thế nào?"
Cạnh tranh sinh tồn!
Theo Thiên Phương, đây không phải là quyết định của một người, đây là quyết định của cả hệ thống, bộ tộc Hỗn Độn đã định phải xuống dốc.
Long Chiến phản kháng, cũng chỉ là vùng vẫy giãy chết mà thôi.
Không có bọn họ thì còn có còn có đời sau, đời sau nữa, đều sẽ xuất phát về phía cửu giai, đều sẽ dung đạo Hỗn Độn, đều sẽ hấp thu Hỗn Độn chi linh… nếu như vậy, trong Hỗn Độn sẽ chỉ càng ngày càng ít sinh ra Hỗn Độn Thú.
Đây là xu hướng của toàn bộ Hỗn Độn!
Long Chiến phản kháng chắc chắn là vô nghĩa.
Giờ phút này, Hỗn Thiên đạp không đến, một cước đạp phá hư không, tựa như muốn tới gần Thiên Phương, nhưng một khắc sau, dù mạnh như Hỗn Thiên, thế mà cũng bị dịch chuyển đi.
Hỗn Thiên Đế Tôn có chút nhíu mày!
Chiến lực của hắn ta cực kỳ cường hãn, phân thân của những người này, nói thật, cường đại thì cường đại, nhưng muốn nói nghiền ép hắn ta, vậy thì chưa tới mức đó.
Nhưng Không Gian Đạo của Thiên Phương giống như vô tung vô ảnh, mình còn chưa tới gần liền đã bị di chuyển đi trong nháy mắt.
Nếu như vậy thì rất khó tạo thành thương tổn trí mạng cho Thiên Phương.
Hắn ta nhíu mày.
Biết Thiên Phương khó đối phó, nhưng bây giờ… Thiên Phương, có lẽ thật có thể sánh với cường giả cửu giai chân chính, dù chỉ là phân thân, người đứng đầu Hỗn Độn, danh bất hư truyền.
Đối phương dường như cũng không muốn hạ tử thủ.
Đương nhiên, cũng có thể là giờ phút này, phân thân của hắn ta giỏi phòng thủ hơn, mà không phải tiến công, mặc dù thuật pháp cắt chém đại không gian lợi hại, nhưng đối với mấy vị đỉnh cấp bá chủ, muốn trực tiếp cắt chết bọn hắn, vậy còn có chút khó khăn.
Hỗn Thiên nhíu mày, trầm giọng nói: "Thiên Phương tiền bối, giờ phút này trở về là vì có chuyện cần làm sao? Nếu được, chúng ta có thể làm thay, không cần tiền bối phải xuất thủ! Tuy nói phân thân của tiền bối cường hãn, nhưng dù sao cũng chỉ là phân thân…"
Thiên Phương bật cười: "Thế giới Thiên Phương là nhà của chúng ta, chúng ta chỉ là trở về, mà không phải xâm lăng! Hỗn Thiên tiểu hữu, còn có mấy vị tiểu hữu khác… tu đạo đến cấp độ của chúng ta, về nhà một chuyến cũng khó khăn như vậy sao? Một vài năm sau, nếu như có ai đó ngăn cản các ngươi trở về, vậy các ngươi sẽ làm gì đây?"
Mọi người không ai nói gì, Nhân Vương nhếch miệng cười một tiếng: "Người nào cản ta, ta giết người đó!"
Đúng là đạo lý này.
Thiên Phương nói không sai.
Hắn ta chỉ là trở về, chỉ là trở lại địa bàn của mình, quê hương của mình, còn chưa làm gì thì đã bị người ta vây giết, nghe có vẻ đám người này rất không hiểu đạo lý.
"Đúng là như thế."
Thiên Phương vừa cười vừa nói: "Cho nên, có phải mấy vị tiểu hữu rất không hiểu đạo lý hay không? Đương nhiên, Hỗn Độn không phải là nơi giảng đạo, ở đây vẫn là cường giả vi tôn, nhưng mặc dù chỉ là phân thân, mấy vị… cũng chưa chắc có thể làm gì ta! Ta cũng không muốn tranh chấp cùng chư vị, thứ chúng ta muốn kỳ thật không giống nhau, mà ta đã qua thời kỳ này lâu rồi."
Thứ mọi người theo đuổi không giống nhau.
Các ngươi cứ cản ta làm gì?
Hỗn Thiên lại hỏi: "Vậy tiền bối theo đuổi cái gì?"
"Là vững chắc Hỗn Độn, là đại đạo ổn định, là Hỗn Độn có thứ tự, là thế giới phồn vinh… ta nói như vậy, các ngươi có tin hay không?"
Thiên Phương thở dài một tiếng: "Hoàn thiện đạo của Hỗn Độn, hoàn thiện quy tắc và hệ thống của Hỗn Độn để cửu giai trở về, không nên xem cửu giai như cừu địch, chư vị ở đây đều sẽ có một ngày này, đều có cơ hội như vậy, chẳng lẽ đến ngày đó, tất cả mọi người muốn tự phong đến chết sao?"
"Vậy tu luyện rốt cuộc là vì cái gì?"
Hắn ta nói rất chân thành: "Chư vị không phải địch nhân của ta, kỳ thật, ai cũng không phải địch nhân của ai hết! Hỗn Độn có lẽ sẽ có một vị chủ nhân, nhưng không phải hiện tại, không phải hôm nay, chư vị cũng sẽ đi đến cửu giai, chẳng lẽ ai cũng muốn đến ngày đó, linh tính hao tổn hết, sau đó bị ép đi xa tha hương, không, ẩn thân trong khe hẹp, đây là kết quả mọi người mong muốn sao?"
"Trừ phi mấy vị cảm thấy mình không cách nào bước vào cửu giai, nếu không, chúng ta có thù hận gì đâu?"
"Không cách nào nhiều lời với người tầm thường, nhưng với các ngươi, có thể nói thêm vài câu… nhất là với Lý Hạo tiểu hữu."
Hắn ta nhìn về phía Lý Hạo đang đạp không đến nơi xa, nói khẽ: "Thời gian là thứ chúng ta luôn chờ đợi, tiểu hữu có lẽ sẽ lo lắng gì đó, tâm thần bất an, không cần thiết phải như vậy, chúng ta chờ đợi thời gian, chỉ là hi vọng vạn đạo triệt để tụ hội, vạn đạo có linh… tái tạo Hỗn Độn, chúng ta thật ra rất ủng hộ việc ngươi bước vào cửu giai.”
"Có lẽ, một số người không nguyện ý, đây chẳng qua là vì có ý tưởng khác, hoặc là vì sau này, vì tương lai… nhưng mà, cũng không phải hiện tại, giai đoạn này, chúng ta sẽ không có bất kỳ thù hận gì cả!"
Vị cường giả tuyệt thế này nói rất chân thành.
Giai đoạn này, mọi người không bị xung đột về mặt lợi ích.
Nhưng Long Chiến lại quát lạnh một tiếng: "Nếu chỉ là vì những thứ này… phân thân của tiền bối sao phải xuất hiện, không bằng tiếp tục yên lặng, chờ chúng ta bước vào cửu giai, sau đó tính tiếp cũng không muộn!"
Gã ngày thường ít nói, nhưng hôm nay phải nói nhiều hơn.
Gã không hề tin những gì Thiên Phương nói!
Sau khi Hỗn Thiên và Lý Hạo đến, gã đã nắm chắc phần thắng hơn một chút, giờ phút này, gã càng thêm cường ngạnh: "Mời phân thân tiền bối trở về! Xua tan Đại Đạo Chi Linh!"
"Haiz!"
Thiên Phương Chi Chủ thở dài một tiếng.
Cả người hắn ta mờ dần: "Nói thì không nghe, nghe rồi thì không tin, không muốn tin… mấy vị tiểu hữu lại hùng hổ dọa người như vậy, thật khiến người ta tiếc nuối!"
Dứt lời, hắn ta càng thêm hư ảo!
Chương 3380 - Nhất mạch tương truyền 2Ngay sau đó!
Bùm!
Hư không vỡ nát, Long Chiến biến sắc, đuôi rồng vung vẩy, nhưng chỉ đánh vào hư không, ngay lập tức, Thiên Phương Chi Chủ xuất hiện, một tay che trời, tựa như thế giới áp súc, trong nháy mắt, tiếng nổ vang lên!
Đuôi rồng đứt gãy!
Long Chiến kêu lên một tiếng đau đớn, Nhân Vương chém tới một đao, Hỗn Thiên cũng lập tức ra tay, nhưng Thiên Phương trong chốc lát đã biến mất không thấy gì nữa.
Ở đây, hắn ta dường như đều có thể xuất hiện hoặc biến mất bất cứ lúc nào, ở bất kì đâu.
Lý Hạo vừa mới tới đây, hắn biến sắc mặt, nâng tay, huy kiếm, một kiếm chém ra, cũng chỉ chém vào hư không, tiếng nổ mạnh vang lên bên tai.
Lý Hạo gầm nhẹ một tiếng, xuyên thẳng qua thời gian.
Lập tức biến mất!
Ở vị trí ban đầu đã hóa thành hang động không gian, lập tức nổ tung.
Thiên Phương Chi Chủ xuất hiện ở đó.
Hắn ta khẽ cười: "Không tồi, phương pháp xuyên thẳng qua thời gian, rất hay, năm đó, ta kỳ thật đã từng gặp một vị tu sĩ thời gian, chúng ta kỳ thật đã nói chuyện rất hợp ý nhau… chỉ tiếc…"
Hắn ta khẽ lắc đầu: "Hắn rất có thiên phú, nói câu này tiểu hữu chắc sẽ không thích nghe, nhưng có lẽ hắn có thiên phú hơn cả tiểu hữu, rất đáng tiếc… nếu không, nếu hắn đi đến được hôm nay, có lẽ hắn sẽ không ngăn cản ta như tiểu hữu đâu."
Hắn ta nhìn về phía Nhân Vương: "Tân Võ Ngân Nguyệt kỳ thật đều là nhất mạch, mạch này của các ngươi thật sự rất mạnh, rất có thiên phú, rất có tiền cảnh, Long Chiến ngăn ta, ta có thể hiểu được, hai vị, vì sao nhất định phải chen chân vào vũng nước đục này? Hỗn Thiên là vì thành lập trật tự, mà các ngươi là vì theo đuổi tự do... sẽ không có ai ngăn cản các ngươi theo đuổi tự do đâu."
Không ai nói gì.
Ngay cả Lý Hạo cũng không lên tiếng, kỳ thật hắn thấy khá dễ khi giết chết phân thân Kiếp Nạn trước đó, nhưng chân chính đứng trước phân thân của Thiên Phương thì mới có thể hiểu được điểm cường hoành của cửu giai.
Nhiều người như vậy, ai cũng là tồn tại đỉnh cấp.
Nhưng mà… giờ phút này, một đạo phân thân của đối phương lại đùa bỡn mọi người ở trong lòng bàn tay, còn chưa có biện pháp tiếp cận giết hắn ta, một mình tới gần hắn ta sẽ bị giết chết, nhưng mọi người muốn xuất hiện cùng lúc, vây giết hắn ta thì rất khó.
Đối phương có thể trốn vào hư không biến mất bất cứ lúc nào.
Lý Hạo không nói gì, vạn giới chi vực trong nháy mắt rơi xuống, muốn phong tỏa bốn phía, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, một giới đã nhanh chóng bị phá vỡ, Hư giới trực tiếp biến mất, một đạo tinh thần thể bên trong Hư giới cũng trong nháy mắt bị huỷ diệt.
Thiên Phương xuất hiện bên ngoài giới vực, khẽ cười: "Đạo này rất không tệ, ý tưởng rất không tệ, nhưng quá mức phân tán, giới vực dạng này có thể phong tỏa ta sao?"
Giờ phút này, Nhân Vương lập tức ra tay ở phía sau, nhưng khi một đao chém xuống, Thiên Phương đã biến mất.
Nhân Vương thầm mắng một tiếng!
Quay ngang chính là một đao, suýt chút nữa đã bổ trúng Hỗn Thiên vừa chạy tới.
Nhân Vương hùng hổ nói: "Ta chán ghét nhất loại người như ngươi, có gan thì ngươi đứng yên đừng nhúc nhích, đơn đấu cùng lão tử xem nào…"
Đơn đấu, cũng không phải đối thủ của đối phương.
Nhưng mắng vài câu, nói không chừng đối phương không dịch chuyển nữa thì sao?
Một chọi một, đánh thì cũng không đánh lại.
Đối phương lại có thể trong nháy mắt biến mất, trong nháy mắt xuất hiện, phương pháp phong tỏa cũng không hề có tác dụng, căn bản không phong tỏa được vị tồn tại đỉnh cấp này, một tên gia hỏa có thể đánh có thể chạy có thể tránh, thật sự làm cho người ta đau đầu.
Không Gian chi đạo!
Ở khắp mọi nơi, nơi nào có không gian thì có thể xuyên thẳng qua, có thể nghĩ vì sao năm đó đối phương được mệnh danh là người đứng đầu, không phải không đạo lý.
Hỗn Thiên Đế Tôn cũng khẽ quát một tiếng, một số thế giới bốn phía trong nháy mắt hiển hiện, giống như hóa thành bình chướng, muốn phong tỏa tứ phương, ngưng kết không gian.
Nhưng chỉ trong chớp mắt… Một phương giới vực đã bị phá huỷ.
Thiên Phương lại xuất hiện: "Vô dụng thôi!"
Bốn phía, từng vị Đế Tôn bát giai xuất hiện, rất nhiều, mà giờ khắc này, đa số mọi người giống như đã mất đi tác dụng, một nhóm lớn bát giai vây công vẫn không hề có tác dụng.
Hỗn Thiên Đế Tôn như thể đã nhận ra điều gì, có chút nhíu mày: "Xem ra… khốn kiếp… chúng ta giết ngươi thì khó, nhưng lực ngươi công sát cũng chưa chắc mạnh đến mức có thể giết chúng ta, nếu không,đã sớm hạ thủ, lần này, thứ ngươi hội tụ xem ra cũng không phải là công sát chi linh, chỉ là độn không chi linh!"
Thiên Phương cũng không phủ nhận, cười khẽ gật đầu: "Dù sao chỉ là linh do mấy vị bát giai hội tụ, không thể toàn diện như vậy, toàn bộ Hỗn Độn, trước mắt còn khó có thể chèo chống cửu giai tồn tại, cho nên ta chỉ là phân thân, mà không phải bản tôn, nếu là bản tôn, cũng sẽ không khách khí như thế."
Hắn ta cũng không phủ nhận.
Sức công phạt, hắn ta có lẽ không kém Hỗn Thiên, thế nhưng muốn tốc độ có tốc độ, muốn linh hoạt có linh hoạt, đám người này sẽ không làm gì được mình.
Ngược lại là bọn hắn, giờ phút này hội tụ một thể còn không được, nếu tách ra… vậy phải cẩn thận.
Cường giả loại này khiến tất cả mọi người vô cùng kiêng kỵ.
Long Chiến vừa rồi cơ hồ đã bị chặt đứt đuôi, ánh mắt có chút lạnh lùng, nhìn thoáng qua Lý Hạo, lại nhìn những người khác.
Phân thân Thiên Phương mang đến lực uy hiếp khổng lồ cho tất cả mọi người.
Giờ phút này, không đơn giản chỉ là vì bộ tộc Hỗn Độn, toàn bộ Hỗn Độn đều không hy vọng tuyệt thế cường giả như vậy xuất hiện trong hiện tại, sẽ mang đến uy hiếp cho tất cả mọi người, uy hiếp trí mạng!
Đây mới là chìa khoá để mọi người hội tụ một thể.
Thế nhưng là… Thiên Phương khó chơi hơn trong tưởng tượng, đây chỉ là phân thân thôi.
Trước đó, gã cảm thấy có thể đối phó, thế nhưng là… ngươi không khóa chặt được đối phương, vậy làm cách nào đối phó?
Hon nữa, Hồng Nguyệt càng khó dẫn động dục vọng của đối phương.
Bởi vì… Lý Hạo lúc trước đã làm như thế, Thiên Phương hẳn là đã có chuẩn bị, chuyện này khiến Long Chiến càng đau đầu hơn, Lý Hạo đáng chết, gia hỏa này đã dùng cả thủ đoạn diệt linh và dẫn xuất dục vọng trên người Kiếp Nạn.
Kiếp Nạn chỉ là thứ cặn bã, giết chết Thiên Phương, mọi người liên thủ giết chết Kiếp Nạn rất đơn giản, ngươi nhất định phải đối phó Kiếp Nạn trước, hiện tại lão hồ ly Thiên Phương này đã có chuẩn bị, cơ hồ khó mà giết chết!
Trong một cái chớp mắt, Long Chiến đột nhiên rống to một tiếng.
Tiếng rồng ngâm vang vọng đất trời!
Ầm!
Chương 3381 - Nhất mạch tương truyền 3Không gian nổ tung, Thiên Phương Chi Chủ khẽ cười, hiển hiện từ trong bóng tối, trong nháy mắt trốn vào hư không biến mất không thấy gì nữa, Long Chiến giận dữ: "Tên khốn kiếp!"
Trong số những người ở đây, ta không phải người mạnh nhất, Hỗn Thiên mới là người mạnh nhất.
Cũng không phải người yếu nhất, có mấy vị còn yếu hơn ta.
Vì sao nhiều lần công sát ta!
Mà không phải Nhân Vương, cũng không phải Lý Hạo, càng không phải là các kẻ yếu khác, hết lần này tới lần khác nhằm vào ta?
Thiên Phương đã trốn vào hư không, hắn ta vẫn đang cười.
Vì sao là Long Chiến?
Bởi vì… Long Chiến có thể mang đến uy hiếp trí mạng cho hắn ta, trước đó Lý Hạo cũng xem như thế, nhưng hiện tại thì khó, mà Long Chiến… hắn ta hoài nghi gã có chút liên quan đến Hỗn Độn chi linh, cho nên loại tồn tại này rất nguy hiểm.
Thậm chí có thể sẽ xuất hiện một loại tình huống đè ép đạo của mình ra từ trong Hỗn Độn chi đạo, từ đó đánh mất linh tính.
Hắn ta biết rõ những chuyện này!
Cho nên, mấy lần đều là nhằm vào Long Chiến, cũng không nhằm vào những người khác, mục tiêu cực kỳ chăc chắn.
Chính là ngươi!
Những người khác cũng như có điều suy nghĩ, hiển nhiên, đối phương nhằm vào Long Chiến, phần lớn là vì Long Chiến có thủ đoạn tất sát, kỳ thật Lý Hạo và Nhân Vương đã biết điều này, nếu không, Long Chiến trước đó sẽ không tự tin như vậy.
Nhưng bây giờ… hiển nhiên đã xảy ra chút sai lầm.
Lý Hạo cảm nhận một chút, thấy được dáng vẻ uỷ khuất không gì sánh được của Hồng Nguyệt Đế Tôn cách đó không xa… hắn nghĩ, có khi là bởi vì dục vọng?
Có lẽ là vậy!
Ta đã sớm dùng, cho nên, Thiên Phương đã có chuẩn bị, kế hoạch của Long Chiến kỳ thật đã bị ta phá hủy?
Thế nhưng trông cậy vào Hồng Nguyệt sao?
Lý Hạo bật cười trong lòng, thứ Hồng Nguyệt nắm giữ đối với dục vọng đạo cũng chỉ là da lông, dục vọng của gã ta, đừng nói Thiên Phương, ngay cả Kiếp Nạn Chi Chủ cũng khó mà dẫn động, không phải mình xem thường Hồng Nguyệt, sự thật chính là như vậy.
Long Chiến trông cậy vào Hồng Nguyệt, còn không bằng nghĩ xem làm cách nào cường sát Thiên Phương.
Mọi người đều rất cảnh giác.
Giờ phút này cũng dần dần hội tụ, Nhân Vương có hơi không kiên nhẫn, hắn ta rất chán ghét loại người này… đương nhiên, nếu chính hắn ta cũng như này, có thể trốn có thể giết, hắn ta rất thích, nhưng địch nhân như này, hắn ta sẽ chán ghét!
Tiêu chuẩn kép là điểm giống nhau của cường giả.
Hắn ta không nhịn được quát: "Ai có thể cố định hắn không? Lão tử bổ ba đao tất nhiên sẽ chém chết được hắn!"
Hắn ta nhìn về phía Hỗn Thiên: "Ngươi không phải cường giả đệ nhất Hỗn Độn sao? Cố định hắn phân thân cũng à không được? Ngươi yếu như thế sao?"
“…”
Hỗn Thiên không nói gì.
Chỉ là, hắn ta nghĩ đến chuyện đó gì, cười cười, nói khẽ: "Cũng không phải không được…"
Long Chiến lại hừ lạnh: "Ngươi đừng hòng!"
Hỗn Thiên thở dài: "Các ngươi nghe thấy rồi đó, ta có thể làm được, dù sao chỉ là phân thân, chỉ cần giao Tứ Phương vực cho ta, ta lấy lực lượng ý chí, thành công thành lập trật tự, phong tỏa không gian, để hắn không có nơi ẩn trốn! Thiên Phương tiền bối, có lẽ không dám đi tới Hỗn Thiên vực của ta, ta có thể phong tỏa ngăn cản hắn… hay là mấy vị đi với ta qua Hỗn Thiên vực làm khách, hắn không dám đi qua đó đâu."
Trong hư không, Thiên Phương cũng cười: "Ta thì không quan trọng, nếu mấy vị tiểu hữu muốn đi, ta sẽ không ngăn cản, đi du ngoạn một chuyến đến nơi của Hỗn Thiên tiểu hữu cũng không tệ, ta cũng không muốn chém giết cùng mấy vị, dù sao… ai cũng còn rất trẻ."
Nhân Vương bó tay.
Đi Hỗn Thiên vực?
Làm tiểu đệ cho người ta à?
Thôi đi!
Trách không được Long Chiến nghe thấy thế đã không vui, hiển nhiên, đi bên kia, gã có lẽ sẽ phải thất bại.
Một đám bát giai, cường giả Hỗn Độn, trừ một số vị, cơ hồ đều ở nơi này, lại không cách nào chống lại một phân thân, Nhân Vương có chút nổi nóng, hừ lạnh một tiếng: "Chỉ tiếc…"
Đáng tiếc, nội thiên địa của lão tử còn chưa tới cấp độ kia, nếu không, nội thiên địa vừa hiện ra, phong tỏa tứ phương, ngươi sẽ không đánh vỡ được, chỉ có thể bị ta vây khốn, chém ngươi!
Hiện tại không được, Thiên Phương quá mạnh.
Nội thiên địa xuất hiện, cũng có thể bị đối phương dễ dàng đánh nát.
Không cách nào đối kháng!
Cách đó không xa, Thiên Phương Chi Chủ lại xuất hiện, vẫn thoải mái như cũ: "Mấy vị tiểu hữu… hôm nay đến đây thôi, như thế nào?"
Mấy người liên thủ, hắn ta không dễ chống đỡ.
Thế nhưng chỉ cần phân tán ra…
Mặc dù Hỗn Độn lớn, nhưng ta ở khắp mọi nơi.
Ta cũng không phải Kiếp Nạn.
Dễ dàng bị người săn giết.
Kiếp Nạn cũng có thể so sánh với ta sao?
Long Chiến cảm thấy quá ức chế!
Hôm nay không giết chết hắn ta, nếu mình không rời đi, vậy sau đó người chết đầu tiên chính là mình.
Gã có lá bài tẩy để giết chết đối phương… nhưng lại không cách nào triệt để khóa chặt hắn ta, đây mới là phiền toái lớn nhất của gã.
Giờ phút này, Lý Hạo truyền âm đến: "Long Chiến đạo hữu, có thể giết chết hắn hay không? Có thể giết chết trăm phần trăm không?"
Ánh mắt Long Chiến lấp lóe, mà cách đó không xa, ánh mắt Thiên Phương Chi Chủ cũng khẽ nhúc nhích.
Như thể cảm giác được cái gì đó.
Trong chớp mắt, hắn ta đã xuất hiện ở bên cạnh Lý Hạo, vỗ xuống một chưởng, không gian lập tức sụp đổ, mà Lý Hạo cũng trong nháy mắt biến mất, khẽ cười một tiếng: "Tiền bối rất mạnh, nhưng Thời Quang không gian, tốc độ trốn chạy cũng không kém bao nhiêu… tiền bối muốn giết ta, có lẽ còn rất khó…"
"Lý Hạo, cần gì phải làm vậy chứ?"
Thiên Phương lại biến mất: "Ta đã nói, ngươi và ta không phải cừu địch."
"Không, là phải, trước kia thì không phải, nhưng hiện tại là thế."
Chương 3382 - Nhất mạch tương truyền 4Lý Hạo đáp lại: "Người ta muốn phục sinh người, trừ phi… các ngươi tránh ra, để ta tiến vào Hỗn Độn Chi Nguyên!"
Thiên Phương không nói gì!
"Phục sinh người khác không cần phiền phức như vậy, chỉ cần có Đạo Nguyên, có thể phục sinh bất cứ lúc nào…"
Ngươi hiểu chưa?
"Ta biết, đáng tiếc, người ta muốn phục sinh chỉ là người bình thường, không có Đạo Nguyên… "
"Người bình thường cũng có Đạo Nguyên, chỉ cần từng tu luyện thì sẽ có."
"Chưa từng tu luyện!"
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không chỉ Thiên Phương, những người khác cũng sửng sốt.
Vãi chưởng!
Ngươi muốn phục sinh mấy người hoàn toàn chưa từng tu luyện?
Không đến Đế Tôn thì đều tính là người bình thường trong mắt bọn họ, thì ra, ngươi càng kỳ quái hơn, là người bình thường thật sự sao?
Một số đại thế giới thậm chí không hề tồn tại người như vậy.
Bởi vì… sinh ra đã có một chút đạo hạnh ở trong cơ thể.
Cũng chỉ có tiểu thế giới mới thật sự có người bình thường, mấu chốt là, những người này chết thì chết, ai sẽ phục sinh bọn họ làm gì?
Còn muốn thăm dò bên trong bản nguyên Hỗn Độn!
Chuyện này…
Giờ phút này, Thiên Phương cũng không nói nên lời.
Dù hắn ta vô cùng cường đại, nhưng phục sinh người bình thường như này, có lẽ, thật sự chỉ có thể thông qua bản nguyên Hỗn Độn, sàng chọn từng chút một, tước đoạt, tháo rời ra Hỗn Độn Chi Nguyên từng chút một, sau đó phục sinh…
Một vị tồn tại đỉnh cấp sẽ phí công làm như thế với người bình thường sao?
Huống chi còn đắc tội với một đám cửu giai.
Chuyện này…
Thiên Phương không nói nên lời, nếu như ngươi là vì chuyện này mà đắc tội với mọi người, vậy hắn ta không còn lời nào để nói, hiển nhiên, Lý Hạo cảm thấy phục sinh mấy vị người bình thường đáng giá để đắc tội một đám cửu giai.
Người như vậy, đã không cần nói thêm gì nữa.
Lý Hạo hiển nhiên muốn mưu đồ bí mật gì đó với Long Chiến.
Ánh mắt Thiên Phương khẽ nhúc nhích, lại biến mất, giờ phút này, lại biến mất trước mắt đám người, trong nháy mắt, phía sau, một tiếng nổ bỗng nhiên truyền ra!
Mấy vị tu sĩ đang chạy tới, bỗng nhiên có người thổ huyết không ngừng !
Lôi Đế toàn thân vỡ ra, thanh âm Thiên Phương truyền vang: "Ta vốn không muốn đối phó tiểu bối… Lý Hạo, ngươi mang theo người của ngươi rời đi, ta cũng sẽ không làm gì ngươi, nếu ngươi kiên trì… có lẽ… hôm nay, ta sẽ phải đại khai sát giới!"
Hắn ta không = giết chết Lôi Đế, chỉ là cảnh cáo!
Ta chưa hẳn có thể lập tức giết chết các ngươi, nhưng ta có thể trong nháy mắt giết chết những người này.
Ngươi Lý Hạo, nếu vì cứu người bình thường mà nguyện ý đối địch cùng cửu giai, vậy bây giờ thì sao?
Một câu thôi, hắn ta giống như đã thăm dò rõ ràng nhược điểm của Lý Hạo, kỳ thật cũng áp dụng được đối với Nhân Vương, hắn ta cười nói: "Phương Bình, ngươi cũng như vậy! Tân Võ cũng được, Ngân Nguyệt cũng tốt, ta Thiên Phương chưa chắc là địch nhân các ngươi, ta kỳ thật hiểu rõ, ai cũng rất trọng tình nghĩa, nếu như thế, làm gì cứ phải đối địch với ta vì Tứ Phương vực? Hơn nữa, Tứ Phương vực không phải là địa bàn của các ngươi, mà là của Long Chiến…"
Nhân Vương lại bật cười, vẻ mặt không thèm để ý: "Ngươi giết là được! Giết chết, hôm nay không có năng lực phục sinh, ngày khác lại phục sinh, trừ phi ngươi diệt bản nguyên Hỗn Độn, nếu không ta sớm muộn cũng có thể phục sinh bọn họ! Dùng mấy người đó uy hiếp này chúng ta, Thiên Phương, ngươi có phải già nên hồ đồ rồi hay không?"
Thiên Phương bật cười: "Có lẽ… ngươi không quan tâm, Lý Hạo cũng không quan tâm sao? Thật sự có thể phục sinh sao? Sau khi phục sinh vẫn là người ban đầu sao? Long Chiến chỉ là người ngoài mà thôi… "
Vẻ mặt Long Chiến giờ phút này rất khó chịu.
Thiên Phương đã dùng bất cứ thủ đoạn vì phân tán liên minh này, khó chơi hơn tưởng tượng nhiều, hắn ta thế mà dùng những người khác uy hiếp Lý Hạo và Nhân Vương.
Như vậy thì liên minh yếu ớt này có lẽ thực sự sẽ sụp đổ.
Mà mọi thứ… trước kia, nhưng thật ra là thủ đoạn bọn họ từng dùng, ví dụ như Lý Hạo đã từng dùng Tứ Phương vực uy hiếp Long Chiến, mà Nhân Vương cũng dùng không ít thủ đoạn như vậy, bây giờ bị địch nhân dùng, kỳ thật ai cũng cảm thấy ức chế.
Lúc này, Long Chiến không nhịn nổi nữa.
Khẽ quát một tiếng: "Thiên Phương, ngươi đừng vọng tưởng!"
Dứt lời, bỗng nhiên đại đạo Hỗn Độn chấn động, không chỉ Thiên Phương, ngay cả Lý Hạo cũng có chút run rẩy, không nhịn được chửi nhỏ một tiếng!
Gia hỏa Long Chiến này, quả nhiên vẫn còn thủ đoạn!
Chỉ là, giờ phút này giống như đã bị bức ép đến mức nóng nảy, thế mà hiện tại đã vận dụng, Thiên Phương chưa chắc gặp chuyện, nhưng đừng có giày vò ta chết trước đấy.
Hắn còn khá tốt… nơi xa, Nữ Vương vẫn đang thu nạp mọi người vào thế giới… giờ phút này, nàng ta bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, lực lượng đại đạo toàn thân hiện lên, có xu thế muốn phát nổ.
Mà Thiên Phương Chi Chủ lúc này cũng cảm khái một tiếng: "Quả nhiên, ngươi sinh ra với Hỗn Độn, có lẽ… được xem như là đòn phản công cuối cùng của Hỗn Độn chi linh?"
Chỉ đáng tiếc ngươi chấn động đại đạo Hỗn Độn, không chỉ một mình ta bị ảnh hưởng, cũng không đủ lực nhắm vào, có lẽ, linh tính của ngươi đã hao tổn hết, người chết trước là Lý Hạo, mà không phải ta!
Thú vị!
Long Chiến giờ phút này lại không lo được như thế, gã có chút tức giận, luôn không có cách nào khóa chặt đối phương, giờ phút này, chỉ có thể thi triển công kích khác.
Còn về Lý Hạo… ai bảo gia hỏa này dung nhập Hỗn Độn.
Gã cũng hết cách!
Chỉ có thể tận lực giảm bớt lực ảnh hưởng mà Lý Hạo phải chịu, nhưng như thế thì sẽ ảnh hưởng rất nhỏ lên Thiên Phương.
Hoàn toàn không có cách nào khiến đối phương trọng thương!
Long Chiến vô cùng phẫn nộ!
Lý Hạo cũng tai bay vạ gió… Hỗn Độn đại đạo giờ phút này kịch liệt chấn động, hắn đã dung nhập Hỗn Độn đại đạo, giờ phút này, hắn cũng mới cảm nhận được một chút phiền toái, gia hỏa Long Chiến này, quả nhiên có đòn sát thủ… đáng tiếc, hiện tại ta chịu ảnh hưởng càng nhiều hơn!
Vừa rồi hắn còn thử dung linh tiến vào, hiện tại sẽ nhận ảnh hưởng lớn hơn.
Chương 3383 - Nhất mạch tương truyền 5Nhân Vương cắn răng quát khẽ: "Mặc kệ đi, Lý Hạo, ngươi chống đỡ trước, mọi người liên thủ giết chết tên kia! Long Chiến, ngươi rung chuyển đại đạo, chỉ cần vết tích hiển lộ, để xem hắn sẽ chạy đi đâu!"
Thiên Phương Chi Chủ lập tức biến mất, nhưng lúc này cũng mang theo một chút dao động do đại đạo chấn động!
Thấy thế, ánh mắt của Hỗn Thiên, Nhân Vương lộ vẻ vui mừng, chuyện tốt.
Quả nhiên vẫn hữu dụng!
Kể từ đó, đối phương khó mà ẩn trốn.
Hai người lập tức xuất thủ, giờ phút này, không còn quan sát, cũng không còn đi tìm, mà là dọc theo một dao động kia, lập tức xuất kích!
Ầm!
Tiếng vang chấn động.
Thiên Phương lần đầu tiên bị ngăn cản =, sắc mặt có chút khó coi, rất nhanh khôi phục bình thường: "Long Chiến duy trì không được bao lâu, mà Lý Hạo cũng bị vây khốn, giống như ta, hắn sẽ khó chịu hơn… hai vị muốn giết ta… có lẽvẫn chưa được đâu."
Cũng tốt!
Cho Long Chiến tiêu hao, chút linh tính của gã sớm muộn sẽ hao tổn hết!
Nhân Vương giận dữ, gia hỏa này hiển nhiên là xem thường mình.
Hôm nay, hắn vốn đã tức giận.
Hiện tại, gia hỏa này còn trêu chọc mình.
Lý Hạo giết chết phân thân Kiếp Nạn, gia hỏa tương lai kia ngăn cản lôi kiếp vô cùng cường đại, Long Chiến giờ phút này để Thiên Phương không chỗ che thân, Hỗn Thiên bởi vì không phải sân nhà, Trật Tự chi đạo không tiện thi triển ở đây…
Ngược lại là mình, trừ giết chết Quang Ám sứ giả, cơ hồ không có chút thành tích nào!
Hai mắt Nhân Vương đột nhiên huyết hồng!
Hỗn Thiên đang dọc theo dao động, không ngừng quấy nhiễu Thiên Phương, trấn áp Thiên Phương, ngăn cản Thiên Phương.
Nhưng sau một khắc, đám người bỗng nhiên có chút hồi hộp.
Giờ phút này, toàn bộ đại đạo Hỗn Độn kịch liệt rung chuyển, cảm giác hồi hộp không phải tới từ Long Chiến, mà là Nhân Vương!
Nhân Vương giống như đã bị chọc giận!
"Lão Trương!"
Hắn ta nhìn về phía đám người phía sau, nhìn về phía những cường giả Tân Võ kia, nghiến răng nghiến lợi, giận không kềm được!
Chí Tôn đau đầu muốn nứt!
"Tự bạo à?"
Thiên Phương giống như đã nhận ra, giờ phút này lại bật cười một tiếng, ngươi đang nói đùa.
Đám người này, ngay cả hành tung của ta cũng không thể khóa chặt, tự bạo thì sao chứ?
"Khốn kiếp, người người đều đang giương oai, lão tử thì đang mất mặt!"
"Chú Thần Sứ, nổ Chư Thiên cho ta!"
Nhân Vương đã cực kì phẫn nộ, rống lên một tiếng: "Đại gia hỏa, hôm nay, không dương oai Chư Thiên, Tân Võ ta sẽ không mặt mũi gặp người!"
Đám người ngay từ đầu đã cảm thấy rất bất đắc dĩ vì Nhân Vương muốn bọn họ tự bạo…
Nhưng một khắc sau, giống như nhận ra đó cái gì, đâu chỉ bọn họ, Chí Tôn cũng đã sớm đau đầu muốn nứt, cũng không nhịn được nữa: "Đây là phiền phức của Long Chiến…"
Ngươi đừng như vậy!
Gia hỏa này khởi xướng cuồng đến, ai cũng không ngăn cản nổi, nhưng cái giá quá lớn, thật quá lớn.
"Ta mặc kệ!"
Nhân Vương rống to: "Cùng lắm thì làm lại từ đầu, ta muốn giết hắn!"
Trong lòng Thiên Phương nôn nao, giết ta, khẩu khí gia hỏa này thật lớn!
"Các ngươi có làm hay không?"
Chí Tôn thở dài một tiếng, cực kì bất đắc dĩ, một khắc sau, ông gật đầu: "Làm!"
Quay đầu, nhìn về phía đám người, cười khổ: "Hắn giận điên lên rồi, tới đi!"
Các tu sĩ Tân Võ liếc nhau, ai cũng hiểu.
Đã hiểu!
Giờ phút này, bọn họ cảm thấy bất đắc dĩ, cũng có chút nhảy cẫng.
Giờ khắc này, trên thân Nhân Vương bỗng nhiên hiện ra nội thiên địa, một phương thế giới hiển hiện.
Trong chốc lát, Chí Tôn bắt đầu thiêu đốt… bỗng nhiên, Đại Đạo Thư hóa thành một đầu đại đạo thô to không gì sánh được, hoàng khí mạnh mẽ!
Đại đạo trong nháy mắt đứng lặng ở giữa thiên địa.
Tựa như trụ lớn!
Tự nhiên dung hợp, hoàn mỹ một thể, bốn phía, bỗng nhiên vạn dân triều bái, từng vị Tân Võ Đế Tôn, có người không biết làm sao, có người chửi nhỏ, có người cười khổ…
Làm cái gì?
Hiến tế!
Đúng vậy, thủ pháp hiến tế của Tân Võ.
Nhân Vương Võ Vương, kỳ thật đồng tu một đạo, mà đạo của Võ Vương Chí Tôn lại là Vạn Dân chi đạo, bắt nguồn từ Tân Võ, liên kết với Tân Võ.
Năm đó, Nhân Vương dựa vào thủ đoạn như vậy mới chém giết được đại địch Thiên Đế của Tân Võ.
Nhưng cần hiến tế toàn bộ Tân Võ.
Thủ pháp như thế, trừ phi Tân Võ hủy diệt, nếu không, tuyệt không thể tuỳ tiện vận dụng, dùng một lần, toàn bộ những người Tân Võ sẽ phải bị tịch diệt, mà Tân Võ đã hao phí nhiều năm phục sinh mọi người, bổ túc dương khí cho mọi người đến hôm nay, có lẽ sau một chiêu này thì sẽ không còn lại gì.
Giờ khắc này Nhân Vương có vẻ như rất điên cuồng, trên thực tế lại không thật sự điên cuồng đến mức nhập ma.
Thiên Phương phải chết!
Nhất định phải chết, những người khác có lẽ còn có thủ đoạn, ví dụ như Hỗn Thiên, nhưng cũng không nguyện ý dùng… dù sao phương đông không phải địa bàn của hắn ta, mà Long Chiến, giờ phút này cũng không thể tránh được.
Còn về Lý Hạo… có lẽ vẫn còn có thủ đoạn, nhưng hẳn là cũng trả giá rất lớn.
Đã như vậy.. để ta!
Cường giả của Tân Võ rất nhiều, phục sinh rất khó, đại giới cực lớn… nhưng giết chết Thiên Phương, lực lượng Thiên Phương ẩn chứa có lẽ có thể bổ sung, nhưng dương khí không đủ.. không sao cả!
Thế giới Thiên Phương!
Đúng vậy, thời khắc này, ánh mắt Nhân Vương đã nhìn về phía thế giới Thiên Phương, dương khí không đủ sao?
Thế giới cửu giai phía kia, đủ không?
Hắn ta quát chói tai một tiếng: "Long Chiến, Hỗn Thiên, giết chết hắn, mọi thứ thuộc về ta!"
Ầm!
Chí Tôn giờ phút này lập tức nổ tung, hoàn toàn dung nhập nội thiên địa…
Long Chiến thấy cảnh này, trái tim cũng chấn động một cái.
Mẹ nhà hắn!
Chương 3384 - Nhất mạch tương truyền 6Một khắc sau, Dương Thần cực kỳ cường hãn cũng rất bất đắc dĩ, lần trước, y kỳ thật không có tham dự, nhưng lúc này đây… hiển nhiên, Nhân Vương muốn thu lại năng lượng của tất cả mọi người, bao gồm cả mình!
Thật sự là… rất khốn nạn.
Dương Thần đứng sau Chí Tôn, rất nhanh đi vào nội thiên địa, một tiếng ‘ầm’ vang lên, mang theo một chút bất đắc dĩ, một chút im lặng, dư âm vờn quanh thiên địa: "Lần sau… đừng làm vậy nữa…"
Ai có thể gánh vác được chứ?
Lần một lần hai, một người hai người, mỗi ngày tự bạo, cứ tiếp tục như thế… thì còn lại gì?
Từng vị bát giai, đều lần lượt đi vào, bao gồm Thương Đế, vẻ mặt nó vô tội, thân thể mập mạp, rơi vào nội thiên địa, một tiếng ‘ầm’ nổ tung: "Phải bồi thường một đống cá cho bản miêu…"
Thanh âm Thương Đế vờn quanh!
Nhân Vương quát khẽ: "Hỗn Thiên, cuốn lấy hắn, lão tử một đao đánh chết hắn!"
Thời khắc này, sắc mặt Thiên Phương Chi Chủ cũng thay đổi!
Tên điên!
Vì giết một đạo phân thân này của ta mà làm như vậy sao?
Hỗn Độn bị sao vậy!
Tu sĩ thời đại này đều điên rồi sao?
Đến cấp độ bát giai, các ngươi nói bạo là bạo, kỳ thật không liên quan gì tới Tân Võ, kết quả Tân Võ Nhân Vương, tên điên này, thế mà… thế mà trong nháy mắt cơ hồ giết chết tất cả mọi người của Tân Võ!
Đúng vậy, chính hắn ta giết chết.
Khốn kiếp!
Giờ khắc này, mọi người kỳ thật đều có chút hồi hộp, đối với địch nhân hung ác thì không sao, đối với người một nhà cũng hung ác đến trình độ này… vị Nhân Vương này, không phải phô trương thanh thế điên cuồng, là điên thật rồi.
Long Chiến cũng không nhịn được nhìn về phía hắn ta, giờ phút này, Long Chiến toàn thân run rẩy, rung chuyển Hỗn Độn đại đạo, tiêu hao cực lớn, nhưng giờ phút này, gã đột nhiên cảm giác được, có lẽ, bản chất của ta không hề điên cuồng như đám người này.
Lý Hạo cũng vậy, Nhân Vương cũng vậy… vị tương lai trước đó triệu hoán đến cũng như thế.
Những người này đều là cùng một mạch sao?
Giờ khắc này, khí tức Nhân Vương đã bắt đầu điên cuồng.
Dung Chí Tôn, dung Thương Đế, dung Dương Thần, dung Kiếm Tôn…
Cường giả Tân Võ đồng loạt bạo liệt, hóa thành năng lượng, hóa thành lực lượng vạn đạo, trong chớp mắt, nội thiên địa của hắn ta như thể tăng lên tới cực hạn, lực lượng đại đạo điên cuồng chấn động!
…
Lý Hạo nhìn một màn này, cố nén cảm giác khó chịu khi đại đạo chấn động, nhìn về phía Nhân Vương, nhìn về phía Tân Võ…
Ngân Nguyệt cũng có người điên cuồng, nhưng không tới tình trạng này.
Tân Võ!
Lý Hạo tự nhận mình đã đủ quả quyết, đủ ngoan độc…
Nhưng so với Nhân Vương, giờ khắc này, trong lòng hắn thở dài, ta vĩnh viễn cũng không làm được như Nhân Vương, loại bá đạo vô song kia, loại điên cuồng cầu thắng đó, hắn không hiểu.
Có lẽ hiểu thì cũng không cách nào bắt chước.
Để hắn trả giá lớn như thế vì Tứ Phương vực, vì Long Chiến, hắn chưa chắc sẽ làm, cũng sẽ không làm, nếu không phục sinh được toàn bộ Tân Võ thì sẽ mất hết!
Kỳ thật, Lý Hạo cũng chưa chắc chỉ có thể làm như vậy, hắn còn có một số thủ đoạn, bao gồm phá vỡ Ngôi Sao Thời Quang, bao gồm việc mình triệt để dung nhập đại đạo Hỗn Độn, thử thành linh…
Hắn cũng không kịp thử, Nhân Vương đã bắt đầu nổi điên.
Dung Tân Võ làm một thể!
Một chiêu này, kỳ thật hắn biết, thậm chí đã từng thấy trong trí nhớ ở quá khứ…
Thế nhưng khi tận mắt chứng kiến, hắn vẫn cảm thấy tu sĩ Tân Võ có lẽ đều nghiện tự bạo, vốn nghĩ chỉ có Chí Tôn coi như còn lý trí, hiện tại xem ra… chưa hẳn lý trí như thế.
Mà giờ khắc này, Thiên Phương Chi Chủ cũng hơi biến sắc!
Tên điên này!
Hai trăm vạn năm, loại người nào mà chưa từng gặp, lần này ngược lại thì hay rồi… yêu ma quỷ quái gì đều đã thấy, nếu ta diệt Tân Võ, ta sẽ nhận, ta và ngươi đã nói hết lời, xem ra, ngươi không nghe lọt tai câu nào cả!
Mối thù này… còn hơn mối thù giết cha người!
Thiên Phương Chi Chủ không còn lời gì để nói.
Ta rốt cuộc đã làm gì ngươi?
Mà Hỗn Thiên Đế Tôn, giờ phút này, không nói một lời, lại điên cuồng bộc phát, dọc theo đại đạo dao động trấn áp đối phương, cuốn lấy đối phương, giờ phút này, thậm chí cũng có chút hồi hộp!
Tên điên Tân Võ, ta có chút… kiêng kị.
Nhân Vương dường như không mạnh, nhưng lại như cường đại không người có thể địch, trong mắt một số người, hắn ta chính là tên côn đồ, chưa hẳn cần lo lắng cái gì.
Nhưng hôm nay… nói không hợp ý, liền tự mình diệt Tân Võ…
Bệnh tâm thần như này, cũng may không bị Tô Vũ tương lai nhìn thấy, nếu không, cũng phải mắng một tiếng tên mõ già bị điên rồi!
Trong chốc lát, khí tức Nhân Vương đã bành trướng vô biên!
Cười ha ha!
"Lão bất tử Thiên Phương, ăn một đao của ta đi!"
Xuất đao!
Vạn đạo phù côn, tứ phương triều bái, tựa như Hoàng trong loài người!
Hoàng Giả!
Cũng không phải là loại Giáo Hóa chi đạo của Hồng Nhất Đường, mà là bá đạo, vô biên bá đạo, bá đạo duy ngã độc tôn!
Thiên địa vạn vật, duy ngã độc tôn!
Chỉ có ta là vô địch!
Ta chính là vua của loài người, vị vua vô song!
Khi xuất đao, hư không phảng phất như bị phá vỡ, Thiên Phương Chi Chủ, giờ phút này cũng bất đắc dĩ, ta tính hết mọi chuyện, ta biết Lý Hạo và Long Chiến đều có uy hiếp đối với ta, ta biết Hỗn Thiên chưa chắc sẽ trả giá lớn chỉ vì đối phó một đạo phân thân của ta…
Chuyện duy nhất ta không ngờ tới, chính là không để ý đến tên côn đồ này!
Càng không ngờ tới, tên côn đồ này, vì giết ta… thế mà… sẽ làm như thế!
Hắn ta cười khổ một tiếng.
Thật sự cũng không có gì không cam tâm, dù sao chỉ là phân thân, chết thì chết, chỉ là kế hoạch bị phá hủy thôi, tổn thất cũng không tính thảm trọng.
Thế nhưng có đáng không?
Hắn ta thậm chí không hề tránh né, mà là xuất thủ, lực lượng Vô Hạn đại đạo bộc phát ra, mang theo vẻ khó hiểu: "Phương Bình… ta… thật sự là lần đầu tiên ngươi sao gặp?"
Sự khó hiểu này có chút không đúng lúc, nhưng giờ phút này, hắn ta thật hoài nghi.
Ngươi và ta phải chăng đã từng gặp nhau?
Có khi nào ta đã giết cả nhà ngươi không?
Trường đao của Nhân Vương rơi xuống, trảm thiên diệt địa, chém chết hết thảy, nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng: "Đời này, ta ghét nhất có người chạy trốn giỏi hơn ta!"
“…”
Ta mới là người chạy trốn giỏi nhất.
Ngươi dám nhiều lần chạy trốn ở trước mặt ta?
Ngươi dám uy hiếp ta, diệt Tân Võ ta?
Được, tự tay ta diệt!
Ngươi đến diệt đi!
Đao rơi!
Toàn bộ Hỗn Độn, chỉ có một đao này, thiên địa không màu, chỉ có đao rơi!
Thiên Phương Chi Chủ thở dài một tiếng, trên trán hiện ra một vết máu, bắt đầu điên cuồng khuếch tán, cả người trực tiếp vỡ ra, mang theo một chút bất đắc dĩ: "Ngươi và ta… sẽ còn gặp lại!"
Ầm!
Thân thể nổ tung, trực tiếp sụp đổ.
Mà Nhân Vương thở dốc một hơi, lại bật cười, nhìn về phía tấm gương nơi xa, nhe răng: "Thiên Phương chỉ có thế mà thôi!"
Hỗn Độn, an tĩnh vô biên.
Trong chớp mắt này, Hỗn Thiên cũng cảm thấy nao nao, muốn chạy trốn!
Tên bệnh tâm thần này… chỉ vì giả bộ sao?
Ta trước đó, đoán sai rồi.
Hắn ta thật sự vì mặt mũi!
…
Nơi sâu Hỗn Độn.
Tất cả cửu giai vô cùng an tĩnh, cho đến khi Thiên Phương mở mắt, phun một ngụm máu, những người khác mới có người chậm rãi mở miệng: "Chuyện này… lại có thêm một tên điên sao?"
Không còn gì để nói!
Mà Thiên Phương thở dài một tiếng: "Thế giới này… tà môn …Chiến… rốt cuộc đã bồi dưỡng một đám người như thế nào vậy?"
Nụ cười khổ xuất hiện trên mặt hắn ta.
Chiến, ngươi là người có văn hóa, thế nhưng người ngươi truyền thừa, vì sao… ai cũng điên dại như thế?
Chương 3385 - Thu hoạch 1Thế giới Thiên Phương.
Phân thân Thiên Phương bị chém, khí huyết Nhân Vương cường hoành vô song, Nhân Vương của thời khắc này có thể nói đã mạnh tới mức cực hạn.
Dung nhập hết tất cả cường giả của Tân Võ!
Phải biết, cường giả Tân Võ, không đơn giản chỉ là cường giả bên trong vũ trụ đại đạo, nhưng người như Chí Tôn, Dương Thần, Kiếm Tôn kỳ thật đều đã thoát khỏi Tân Võ, nhưng hôm nay, ai cũng bị hắn ta cưỡng ép dung hợp.
Một đao chém giết đối phương, hắn ta có chút suy yếu, nhưng vẫn cường hoành không gì sánh được.
Giờ phút này, Long Chiến cũng lung lay sắp đổ!
Hiển nhiên, gã cũng đã tiêu hao không nhỏ khi rung chuyển đại đạo Hỗn Độn.
Hỗn Thiên ngược lại vẫn tốt…
Nhưng một khắc sau, Hỗn Thiên lại cảm nhận được nguy cơ, không nhịn được mắng nhỏ một tiếng, hắn ta kỳ thật coi như nhã nhặn, cũng không thích chửi tục, nhưng bây giờ vẫn không nhịn được mắng: "Khốn kiếp!"
Ầm!
Xuất đao!
Ánh mắt Nhân Vương băng hàn!
Hắn ta xuất thủ.
Ai cũng tưởng hắn ta bị điên, nhưng trong lòng của hắn ta rõ ràng, hắn ta tỉnh táo hơn bất kì ai.
Thế nhân đều say, chỉ có ta là tỉnh táo!
Giết Thiên Phương, dung Tân Võ, là bởi vì phân thân Thiên Phương mang đến uy hiếp quá lớn, đây chỉ là phân thân, nếu là bản tôn thì khó có thể tưởng tượng, Hỗn Thiên không nguyện ý xuất toàn lực, Long Chiến bất lực, vậy để mình tới.
Nhưng bây giờ, Thiên Phương đã chết.
Nếu giết chết Hỗn Thiên và Long Chiến…
Có thể giết vì sao không giết?
Minh hữu?
Đánh rắm!
Cái gì mà minh hữu, minh hữu của Tân Võ có lẽ chỉ có một, là Ngân Nguyệt.
Nhưng nếu Ngân Nguyệt dính đến lợi ích của Tân Võ, Phương Bình hắn ta sẽ giết không tha!
Không ai có thể làm chủ vận mệnh của Tân Võ, ai cũng không thể, hắn ta tuyệt sẽ không ký thác hi vọng vào bất kì người nào, bất kì kẻ nào… ngay cả Chí Tôn cũng không được, Tân Võ, cuối cùng vẫn là Tân Võ của hắn ta, Tân Võ của đám người bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn sẽ do hắn ta lãnh đạo Tân Võ.
Xuất đao!
Hỗn Thiên lùi lại.
Trở tay xuất đao, Long Chiến gào thét, hóa thành Kim Long, thân thể to lớn vô cùng quét ngang hư không, ánh mắt gã lạnh nhạt, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Nhân Vương nào đâu phải người tốt?
Giờ phút này, Nhân Vương đã đạt đến đỉnh phong, nhưng sẽ biến mất, dù sao lực lượng dung hợp được không phải của chính hắn ta, cho nên, thừa dịp hiện tại còn có thể giết chết một số người, hắn ta đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Long Chiến đã đoán trước từ lâu, khoảng khắc Thiên Phương chết, gã đã đoán là như vậy.
Hỗn Thiên quay lại, xuất thủ, ra quyền, trấn áp thiên địa!
Vì sao quay lại, mà không trốn chạy?
Bởi vì… phương đông cần quản thúc, không thể để cho Tân Võ và Ngân Nguyệt độc chiếm, hai người này thật khó dây dưa, cần phải bị kiềm chế bởi Long Chiến, hắn ta không thể để cho Long Chiến bị giết, nếu không, Tân Võ sẽ hoàn toàn chiếm giữ phương đông, tất nhiên sẽ tiến quân đến ba bên khác.
Nhân Vương là một tên gia hoả điên cuồng, Lý Hạo kia cũng không tốt lành gì.
Đều là cá mè một lứa!
Cho nên, hắn ta không lui, mà là xuất thủ, ra quyền, trật tự rành mạch, thiên địa giống như có quy tắc hơn nhiều, Nhân Vương cười lạnh, trước đó đối phó Thiên Phương cũng không thấy ngươi để bụng như thế.
Hỗn Thiên, cũng không phải người tốt.
Lấy một địch hai!
Đao khí nối liền trời đất, giờ phút này, vạn phật triều tông, đại đạo như đang triều bái hắn ta, lực lượng bốn phía Hỗn Độn hội tụ, trực tiếp nổ tung!
Mà lúc này, Lý Hạo lộ ra dáng vẻ tươi cười sáng chói, cũng không nhúng tay, mà là lập tức biến mất.
Xuất kiếm!
Kiếm xuất, vẻ mặt Hồng Nguyệt Đế Tôn tái nhợt, trong nháy mắt lùi lại, Phượng Viêm thấy thế thì cũng lập tức hét to xuất thủ!
Lý Hạo nói một cách âm trầm: "Xuất thủ!"
Lôi Đế, Quang Minh, Vạn Hóa, đạo kỳ…
Những cường giả này còn chưa bị dung hợp, giờ phút này, ai cũng đánh tới từ phương xa trong nháy mắt, vượt qua hư không đi đến đây, không hề nói lời dư thừa, ai cũng lần lượt xuất thủ!
Long Chiến lùi lại, hét to: "Nhất định phải làm như vậy sao?"
Vừa giải quyết nguy cơ của cửu giai, còn chỉ là phân thân, hai người này thế mà đã muốn săn giết bộ tộc Hỗn Độn của gã, đáng giận!
Tuy đã đoán trước, nhưng cũng không ngờ tới việc sau khi thôn phệ Tân Võ, Nhân Vương thời khắc này cường hãn không thể tưởng tượng nổi, gã liên thủ với Hỗn Thiên giờ phút này thế mà cũng chỉ là ngang tay.
Đương nhiên, gia hỏa gian trá như Hỗn Thiên tất nhiên sẽ không ứng phó toàn lực.
Hắn ta… có lẽ cũng muốn bản thân mình yếu hơn một chút.
Bởi vì, đạo của mình và đạo của hắn ta có chút xung đột, mặc dù hi vọng giữ lại mình để kiềm chế Tân Võ, thế nhưng không hy vọng mình lớn mạnh, tốt nhất là bộ tộc Hỗn Độn bị diệt, mình và Tân Võ, Ngân Nguyệt không chết không thôi, chính mình trốn trong bóng tối…
Đây có lẽ là kết quả Hỗn Thiên hy vọng nhìn thấy nhất.
Một vị cường giả không có thế lực, lẻ loi một mình, ẩn trong bóng tối mới là nhân vật sẽ khiến Tân Võ và Ngân Nguyệt kiêng kỵ nhất, mà người của mình đều phải chết, lúc này mới phù hợp với lợi ích của Hỗn Thiên.
Trong khoảng khắc này, Long Chiến đã hiểu rõ mọi chuyện.
Mà Nhân Vương và Lý Hạo tất nhiên cũng đều hiểu đạo lý này, cho nên Lý Hạo cũng không vây giết Long Chiến, bởi vì xác suất rất thấp, Hỗn Thiên sẽ dốc toàn lực ngăn cản… thậm chí Lý Hạo phát hiện có lẽ vẫn còn cường giả ẩn nấp trong bóng tối, có lẽ chính là người của Hỗn Thiên.
Chương 3386 - Thu hoạch 2"Trấn!"
Lực lượng thời gian lại, trấn áp thiên địa!
Vẻ mặt mấy người Hồng Nguyệt Đế Tôn đều lộ vẻ khó chịu, Tịch Diệt Chi Giới bên cạnh hiển hiện, đây cũng là lần đầu tiên Quang Minh Đế Tôn liên thủ với nhi tử của mình, xuất quyền, Quang Minh Thần Quyền!
Ngay lập tức, Lục Đạo Thần Quyền bộc phát.
Cùng lúc đó, Long Chiến hét to: "Giúp ta một chút sức … nếu không, sau khi Tân Võ, Ngân Nguyệt diệt bộ tộc Hỗn Độn ta thì chắc chắn sẽ thôn phệ thế giới Thiên Phương!"
Cho đến giờ phút này, dường như mới có người nhớ lại, Thiên Phương kỳ thật còn có cường giả.
Ngũ Hành sứ giả, Bàn Long Đế Tôn, còn có Sinh Chi Sứ Giả.
Tổng cộng 7 vị bát giai!
Trước đó, Thiên Phương chỉ xuất chiến một thân một mình, đến cấp bậc kia, những người này không giúp được cho hắn ta quá nhiều, nhưng bây giờ, nhóm người Quang Minh tham chiến, những người này lại có một chút thực lực thay đổi cục diện.
Nhưng mà…
Thiên Phương giới vực, những Đế Tôn bát giai kia bây giờ đã tử thủ giới môn, nào dám ra ngoài.
Phân thân Đạo Chủ đã bị giết!
Long Chiến lại hét to: "Bọn hắn không dám giết các ngươi, nếu giết các ngươi, tiếp tục giết chết các ngươi thì linh tính sẽ đầy đủ, phân thân Thiên Phương còn có thể xuất hiện một lần… bọn hắn không dám giết các ngươi, ta cũng không dám, chỉ cần các ngươi không xa rời nhau, không có ai sẽ giết các ngươi… nhưng một khi bọn hắn giết chết ta, giết tu sĩ bộ tộc Hỗn Độn, các ngươi chắc chắn phải chết, không ai quan tâm đến Tứ Phương vực hơn ta cả!"
Lời này có lý không?
Có!
Long Chiến không hy vọng Tứ Phương vực gặp chuyện, cũng không hy vọng Thiên Phương Chi Chủ lại xuất hiện, nhưng Tân Võ và Lý Hạo chưa hẳn e ngại chuyện này!
Cùng lắm thì chuyển sang nơi khác, nơi đây không tính là nơi ở của bọn hắn.
"Bàn Long!"
Gã lại thét to thêm một tiếng.
Các kế hoạch trước đó, giờ phút này, tất cả phụ thuộc vào Bàn Long.
Bên trong Thiên Phương vực, Bàn Long Đế Tôn biến sắc, Ngũ Hành sứ giả, giờ phút này cũng nhìn về phía Bàn Long, có chút phức tạp.
Làm sao đây?
Long Chiến là cừu địch!
Tân Võ và Ngân Nguyệt cũng giống như vậy.
Bọn hắn đã giết chết đại lượng tu sĩ Thiên Phương, bọn người Long Chiến kỳ thật đã giết mấy vị thất giai, mà bát giai hầu như đã chết hết trong tay Tân Võ và Ngân Nguyệt.
Xuất thủ không?
Hay là tiếp tục cố thủ?
Giờ phút này, sắc mặt Bàn Long Đế Tôn lộ vẻ phức tạp, bỗng nhiên mở miệng: "Muốn phục sinh chư cường Tân Võ, Nhân Vương e rằng sẽ phải săn giết chúng ta, cướp đoạt thế giới Thiên Phương, dù kiêng kị Đạo Chủ giáng lâm lần nữa nên sẽ không giết chúng ta, nhưng cũng sẽ cướp đoạt Thiên Phương…"
"Cần giúp Long Chiến không?"
Sinh Mệnh sứ giả hừ lạnh một tiếng, ta đã sớm biết, ngươi không phải thứ tốt lành.
Giúp Long Chiến bởi vì hai ngươi đều thuộc Long tộc.
Bàn Long Đế Tôn trầm giọng nói: "vậy cứ ngồi nhìn mặc kệ sao?"
Nói rồi trầm giọng nói: "Nếu như các ngươi không muốn, có thể nghĩ cách liên hệ với Đạo Chủ, hỏi Đạo Chủ xem rốt cuộc lực uy hiếp của Long Chiến lớn hơn hay là lực uy hiếp của Tân Võ và Ngân Nguyệt lớn hơn?"
Gã ta hết lòng tin, nếu như có thể liên hệ với Đạo Chủ, Đạo Chủ cũng sẽ kêu bọn hắn giúp Long Chiến mà không phải giúp Tân Võ và Ngân Nguyệt, bởi vì hai người này mang đến uy hiếp quá lớn.
Người sáng suốt cũng nhận ra được!
Long Chiến mạnh, có liên quan đến đại đạo Hỗn Độn, nhưng trước đó Long Chiến đã trả giá lớn, cũng chỉ là chấn động đại đạo Hỗn Độn mà không phải như mấy người Nhân Vương, làm dao động nền tảng của phân thân cửu giai.
Xét về thực lực, có lẽ Long Chiến còn mạnh hơn Nhân Vương khi chưa cuồng bạo, nhưng xét về tương lai, Long Chiến chưa hẳn sẽ vẫn như thế.
Sinh Mệnh sứ giả cười lạnh, nhìn thoáng qua Ngũ Hành Sứ: "Các ngươi năm vị liên thủ là mạnh nhất, năm vị các ngươi quyết định đi, là cố thủ, chờ đợi Đạo Chủ giáng lâm lần nữa, hay là như thế nào?"
Ngũ Hành Sứ liên thủ, trước đó vẫn có thể dây dưa cùng Long Chiến, thực lực riêng lẻ không mạnh, nhưng khi liên thủ lại cực kỳ cường hoành.
Giờ phút này, Sinh Tử đã bị diệt, chỉ còn Sinh Mệnh sứ giả, tất nhiên là không bằng bọn hắn.
Nếu mọi người không cách nào thống nhất… năm vị bát giai Ngũ Hành Sứ là những người sẽ có quyền quyết định.
Hỏa Diễn trong số Ngũ Hành Sứ trầm giọng nói: "Chúng ta và Lý Hạo… kỳ thật có chung nguồn gốc…"
Sinh Mệnh sứ giả nhíu mày, hắn ta càng không thích Lý Hạo.
Bởi vì hắn đã giết chết Tử Vong sứ giả.
Thế nhưng là…
Hắn ta còn đang suy nghĩ, Kim Linh sứ giả hừ lạnh nói: "Dù là Lý Hạo hay là Phương Bình, ai cũng là loại người tâm ngoan thủ lạt, Hỏa Diễn, nguồn gốc trong miệng ngươi chỉ là đánh rắm đối với bọn hắn mà thôi!"
Mấy vị sứ giả dường như cũng có ý kiến khác nhau.
Vào thời khắc này, Long Chiến lại rống to: "Giúp bộ tộc Hỗn Độn ta, Tứ Phương vực tối thiểu còn có thể bảo trì hoàn chỉnh, nếu Thiên Phương giáng lâm lần nữa thì còn có lãnh địa hoàn chỉnh… nếu Tân Võ và Ngân Nguyệt giành được, có lẽ… sẽ không còn cơ hội! Thế giới Thiên Phương cũng sẽ biến mất…"
Giờ phút này, Kim Linh sứ giả bỗng nhiên mở miệng: "Long Chiến… ngươi lấy đại đạo Hỗn Độn lập xuống lời thề đại đạo sẽ không đối nghịch với chúng ta nữa…"
Ánh mắt Long Chiến lấp lóe, vừa muốn mở miệng.
Nhân Vương cười ha ha: "Đến đây, giúp ta, lão tử lập xuống lời thề, sao hả?"
“…”
Không ai lên tiếng.
Ngũ Hành Sứ cũng không lên tiếng.
Lời hắn ta nói… không tin được.
Tuy tất cả mọi người chưa biết Nhân Vương quá lâu, Nhân Vương còn là Nhân tộc, Long Chiến chỉ là bộ tộc Hỗn Độn, nhưng giờ khắc này, tất nhiên mọi người sẽ tín nhiệm Long Chiến hơn.
Bởi vì… thề thốt với tên điên có tác dụng gì không?
Khi người ta hung ác, người một nhà cũng giết, còn quan tâm lời thề đại đạo sao?
Huống chi, Long Chiến liên lụy rất sâu với đại đạo Hỗn Độn, cho nên bọn hắn dám để cho Long Chiến lập lời thề, đại đạo Hỗn Độn của Nhân Vương tính là cái rắm gì?
Hắn ta thật sự quan tâm sao?
Không quan tâm!
Cho nên ai mà tin hắn ta cơ chứ!
Nghĩ đến chuyện này, đám người Thiên Phương vốn còn có chút chần chờ, giờ phút này, bỗng nhiên ai cũng đã hạ quyết tâm, không nên hợp tác với Nhân Vương, quá nguy hiểm, giờ phút này, bọn hắn hy vọng bảo vệ thế giới Thiên Phương.
Chờ đến ngày chân thân Đạo Chủ xuất hiện.
Trước lúc này… nếu có thể chung sống hoà bình với Long Chiến, vậy không còn gì tốt hơn.
Vả lại, Long Chiến có lẽ cũng cần hòa bình, bởi vì, bên cạnh gã chính là hai kẻ ngoan độc.
Ầm!
Nhân Vương thấy bọn họ không trả lời, đột nhiên giận dữ: "Xem thường ai đấy? Nói thật cho các ngươi biết, các ngươi dám ra đây, ta sẽ làm thịt các ngươi, Long Chiến đã hứa với ta rồi, dùng mạng của các ngươi đổi lấy mạng của bộ tộc Hỗn Độn!"
Chương 3387 - Thu hoạch 3Chuyện này...
Sẽ như thế sao?
Giờ phút này, trên thân Long Chiến hiện ra vết đao, gã vừa lùi lại vừa thổ huyết, cũng không nói nhảm, trực tiếp chấn động đại đạo, chấn động Hỗn Độn: "Ta, Long Chiến, tộc trưởng của bộ tộc Hỗn Độn, lập lời thề Hỗn Độn! Chư cường Thiên Phương hôm nay giúp ta đánh lui Tân Võ, Ngân Nguyệt, bộ tộc Hỗn Độn, tất cả tu sĩ, trước khi Thiên Phương Chi Chủ trở về, ta sẽ không bao giờ xâm chiếm Thiên Phương... Nếu ta vi phạm lời thề này, Hỗn Độn sẽ tru ta!"
Đại đạo chấn động, thiên địa cộng minh.
Đại đạo Hỗn Độn tựa như sống lại, như thể Đế Tôn cửu giai đều đang chứng kiến…
Giờ khắc này, Hỗn Độn Chi Nguyên dường như đều đang thức tỉnh.
Thiên địa chấn động!
Trong khoảng khắc này, như có linh mơ hồ đang truyền vang tin tức gì đó, dường như là Thiên Phương Chi Chủ đang truyền lại tin tức…
Bảy vị Đế Tôn bát giai như thể đều nhận được tin tức nào đó.
Một khắc sau, Bàn Long Đế Tôn dẫn đầu bước ra, hóa thành Cự Long, lao thẳng đến chỗ Lý Hạo.
Mà giờ phút này, Lý Hạo cười âm trầm một tiếng: "Ba vị đạo hữu, ngày xưa các ngươi giúp ta, hôm nay ta cũng đã cứu các ngươi một lần… nhưng nếu các ngươi ra tay với ta, vậy tình cảm ngày xưa sẽ xóa bỏ!"
Bàn Long Đế Tôn không lên tiếng.
Tình cảm?
Có sao?
Có lẽ có một chút.
Nhưng Lý Hạo tru sát Tử Vong sứ giả, còn làm tổn hại đến quá khứ của bọn hắn, làm hại Quang Ám, âm Dương đồng loạt đột tử, kỳ thật, tình cảm gì đó cũng đã mất.
Cái gọi là cứu mạng… ngẫm lại còn cảm thấy đáng hận.
Không giết chúng ta, chính là cứu mạng sao?
Hồi tưởng lại lúc trước, không giết bọn hắn có lẽ là vì làm Đạo Chủ suy yếu, không để cho Đạo Chủ có nhiều linh hơn, bọn hắn trước đó còn không có nghĩ đến điều này, bây giờ ngẫm lại, không phải không có khả năng.
Tình cảm trong miệng Lý Hạo giống như lời thề trong miệng Nhân Vương… kỳ thật không đáng tiền!
Tuyệt đối không có giá trị!
Mà giờ khắc này, Lý Hạo thở dài một tiếng, một mình hắn vốn đang áp chế Hồng Nguyệt Chi Chủ, hình như cũng không có ưu thế tuyệt đối, dường như chỉ là chiếm một chút ưu thế.
Dường như, Hồng Nguyệt Chi Chủ rất mạnh.
Giống như, thương thế của hắn còn chưa tốt, vừa rồi đại đạo chấn động có vẻ như đã khiến hắn trọng thương, không còn cường hãn như khi chém giết phân thân Kiếp Nạn Chi Chủ.
Nhưng khi chư cường Thiên Phương lần lượt xuất hiện.
Lý Hạo thở dài một tiếng: "Ta trọng tình cảm, ngày xưa mấy vị giúp ta, mặc dù ta đã trả nhân tình, nhưng cũng còn giữ tình cũ, không muốn trở mặt… Nhân Vương muốn tru các ngươi, ta còn muốn mặt dạn mày dày giúp các ngươi cầu tình một lần… thế mà, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình…"
Giờ phút này, Nhân Vương cười lạnh một tiếng: "Tiểu Lý Hạo, người vô tình nhất chính là ngươi, giả vờ ở trước mặt ta làm gì? Làm một tên tiểu nhân chân chính còn tốt hơn làm một tên ngụy quân tử, ngươi nói như vậy, ta không vui đâu đấy!"
Gia hỏa này là người vô tình nhất.
Giờ phút này, hắn lại cực kì giả tạo, nhất định phải là người trọng tình, thật sự là… nếu không phải vì là đồng bọn, hắn ta cũng muốn xuất đao chém chết hắn!
Lý Hạo cười: "Nhân Vương hiểu lầm rồi, Nhân Vương không biết quá khứ của ta, ta không trách Nhân Vương hiểu lầm, ngày xưa, người người đều gọi ta là người nhiệt tình vì lợi ích chung, theo lẽ công bằng chấp pháp, thậm chí còn từng nhận được danh dưng là tuần kiểm tốt nhất… còn có người từng đưa cờ thưởng cho ta, đặt biệt danh cho ta là người sẵn sàng giúp đỡ người khác, có một trái tim nhân hậu…"
Nhân Vương nhếch khóe miệng, xuất đao!
Đao quang bao trùm thiên địa, cười lạnh một tiếng: "Thật sao? Vậy thì không tệ! Nhưng vẫn kém hơn ta, ngày xưa, địch nhân của ta đã từng khen ta mỗi ngày, khen đến nỗi ta còn thấy ngại, thậm chí cầu ta giết hắn, giải thoát cho hắn… người như ta cũng vui vẻ giúp người khác, cố làm, ta đã từng giúp không ít cừu địch lớn nhỏ, sau đó bọn hắn nhất định phải làm tiểu đệ cho ta, quỳ cầu ta, ta mới nhận …"
“…”
Lý Hạo cảm thấy, mồm mép của Nhân Vương vẫn tương đối lưu loát.
Được rồi.
Không tranh tranh những chuyện này với hắn ta, không có chút ý nghĩa nào, ngươi là đang khoác lác, ta là đang nghiêm túc, thực sự có người từng đưa cờ thưởng cho ta, đáng tiếc, chưa chắc có người tin ta.
Đương nhiên, người Ngân Nguyệt đều biết chuyện này.
Cờ thưởng kia đến nay còn ở đây.
Ngũ Hành sứ giả có chút hoang mang khi nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, lời này có ý gì?
Nói khoác à?
Nhưng một khắc sau, bọn hắn bỗng nhiên biến sắc.
Lý Hạo đã biến mất!
Giờ phút này, tiếng cười của hắn truyền vang ra: "Nhân Vương… chơi với ta không?"
"Được!"
Nhân Vương cũng lập tức biến mất!
Hỗn Thiên và Long Chiến đều khẽ giật mình.
Một khắc sau, sắc mặt hai người khẽ biến, ngay một khắc này, dường như xuất hiện một số hang động trong Hỗn Độn, sắc mặt Long Chiến kịch biến: "Đáng chết …"
Hai tên này đặt một đống hang động ở gần Thiên Phương khi nào vậy?
Đúng vậy, hang động!
Tựa như thế giới tân sinh!
Chỗ ẩn thân, còn có thể xuyên qua.
Bọn họ căn bản không để ý, cũng không cảm nhận được.
Vì sao, phụ cận Thiên Phương, khắp nơi đều có hang động?
Ở đâu ra?
Ở đâu ra? Lý Hạo và Nhân Vương đều khinh thường trả lời, chuyện này phải hỏi Kiếm Tôn, đương nhiên, nguồn gốc là ở Nhân Vương, sau đó Lý Hạo cũng để lại một vài cái, nhưng cũng không phải dùng cho lúc này, chẳng qua là ban đầu nghĩ thỏ khôn có ba hang, cho nên, không chỉ nơi này, kỳ thật bọn họ đã tạo dựng rất nhiều hang động ở Tứ Phương vực…
Dung nhập, trong nháy mắt biến mất!
Trước đó, Thiên Phương Chi Chủ xuất hiện, bọn họ không dùng được, bởi vì vị kia là Không Gian Đế Tôn, nếu dùng, đối phương cũng rất dễ phát hiện.
Cho nên không có tác dụng quá lớn.
Nhưng bây giờ, không có Không Gian Đế Tôn.
Chương 3388 - Thu hoạch 4Ngay lập tức, Lý Hạo hiện lên ở trước mặt Sinh Mệnh sứ giả, Nhân Vương hiện lên ở trước mặt Bàn Long Đế Tôn, đao kiếm đều xuất ra!
Long Chiến gào thét một tiếng, lập tức đánh tới!
Hỗn Thiên Đế Tôn cũng khẽ nhíu mày, thầm mắng một tiếng, hai gia hỏa này đã làm gì vậy?
Hơn nữa, Long Chiến… người ta tạo ra nhiều động như thế ở Tứ Phương vực, ngươi không biết sao?
Đáng chết!
Trong nháy mắt đã biến mất!
Lý Hạo xuất kiếm, kiếm khí trùng thiên, vạn giới hiển hiện, vô số tinh thần thể phấn chấn, lại có thể giết người sao?
Đột nhiên cảm thấy… rất tự hào.
Ầm!
Sinh Mệnh sứ giả trong nháy mắt bay ngược ra, miệng hộc máu tươi, vẻ mặt không dám tin, sao hắn đột nhiên xuất hiện ở dưới chân ta được?
Thật quá đột ngột!
Không có chút nào chuẩn bị, không có chút dao động nào, giống như không gian truyền tống của Đạo Chủ…
Kiếm quang nhanh chóng lơ lửng!
‘Răng rắc’ một tiếng!
Kiếm xuất, hư không đứt gãy, ngôi sao đại đạo bỗng nhiên bạo động, Lý Hạo giương tay vồ một cái, tựa như một tay bắt bỏ vào trong vũ trụ đại đạo, ngay lập tức chia tách hàng rào đại đạo, một ngôi sao bị hắn lấy ra!
Trong nháy mắt, ngôi sao của bát giai bị hắn xâm nhập, trong chớp mắt, toàn bộ ngôi sao đại đạo bỗng nhiên sụp đổ… trực tiếp vỡ vụn!
Một cỗ linh tính nhàn nhạt nổi lên, nhưng Lý Hạo lại là cười một tiếng, há miệng ra, thôn phệ lực lượng bộc phát, trong nháy mắt, linh tính hoàn toàn tiêu tán, Lý Hạo sảng khoái nói: "Linh tính? Ta cũng có thể thôn phệ, ta không thể thôn phệ, Nhị Miêu cũng có thể thôn phệ … cho ngươi chút linh tính giáng lâm, thật đúng là nghĩ không ai có được linh tính sao?"
Linh?
Những người khác chưa quen thuộc Thiên Phương chi đạo, có lẽ không có khả năng rút đi, nhưng ta rất quen thuộc!
Những gì đạo kỳ nói chưa chắc là tất cả về Thiên Phương, đối phó Thiên Phương Chi Chủ có lẽ có chút khó, nhưng đối phó những người khác của Thiên Phương, chết rồi, linh tính tràn lan, ta sẽ không làm gì được sao?
"Sinh Mệnh…"
Ngũ Hành sứ giả quá sợ hãi!
Bảy đại Đế Tôn bát giai ra ngoài, chỉ mới xuất hiện, thế mà một vị trong số đó đã bị Lý Hạo lập tức giết chết.
Mà Nhân Vương, giờ phút này, cũng quát chói tai một tiếng, trường đao hoành không, chém ra một đao, ‘răng rắc’ một tiếng, Bàn Long Đế Tôn cực kỳ cường hãn cũng trong nháy mắt bị chém thành hai đoạn, mà Long Chiến đã cực kì sốt ruột.
Đây là Long tộc gã hao phí đại lực mới lôi kéo được.
Những người khác chết thì thôi, nhưng Bàn Long không thể chết.
"Xin Nhân Vương nương tay!"
Gã rống to một tiếng, Nhân Vương hoàn toàn không để ý tới, một đao chặt đứt nhục thân của Bàn Long Đế Tôn, đao khí cường hãn liền muốn bay thẳng đến vũ trụ đại đạo, tiêu diệt ngôi sao đại đạo của gã ta.
Giờ phút này, Long Chiến đã rất nôn nóng.
Bàn Long là Long tộc, thực lực bát giai, cường giả uy tín lâu năm, còn từng được Thiên Phương soi sáng, nếu có thể lôi kéo được, vậy gã ta sẽ trợ giúp lớn cho mình, tuyệt sẽ không kém hơn Bằng Trình.
Giờ phút này, khi thấy Bàn Long đã sắp chết ở trong tay Nhân Vương, dưới sự vội vã, gã lại quát lớn lên: "Hãy nương tay, ta sẽ dùng ngũ phương vũ trụ thất giai để đổi!"
Trường đao của Nhân Vương bớt phóng túng đi một chút, quay đầu nhìn Long Chiến, sắc mặt gã khó coi, gật đầu.
Nhân Vương bật cười.
Ngũ phương thế giới thất giai?
Không tệ!
Quan trọng là ngươi còn gì nữa không?
"Chắc không?"
"Chắc!"
Nhân Vương bật cười một tiếng, một đao càn quét, ‘bịch’ một tiếng, đầu rồng rơi xuống đất, thân thể còn lại của Bàn Long Đế Tôn được Nhân Vương thu hồi, mà đầu rồng bay đi, được Long Chiến bắt lấy, giờ phút này, Bàn Long Đế Tôn còn có chút mờ mịt.
Ta… suýt chút nữa đã chết sao?
Long Chiến khẽ nhíu mày, không nói gì, tốt xấu vẫn giữ lại được tính mệnh, gã lập tức truyền âm: "Bàn Long tiền bối, nhanh chóng thoát khỏi vũ trụ đại đạo… Nhân Vương và Lý Hạo tất nhiên sẽ đánh phá vũ trụ Thiên Phương… hai người này đang nhằm vào Thiên Phương!"
Bàn Long Đế Tôn không nói một lời.
Giờ phút này, gã ta có chút thất thần.
Chúng ta bị lừa rồi sao?
Hai người này cố ý dụ bọn hắn đi ra sao?
Vậy … phải chăng Long Chiến cũng là một thành viên trong đó?
Gã ta bỗng nhiên lạnh lùng nhìn Long Chiến, có phải ngươi cố ý phối hợp bọn hắn hay không?
Bảy đại bát giai lưu thủ Thiên Phương, còn có thêm một số thất giai, vẫn có hi vọng giữ vững, nhưng bây giờ… hai vị bát giai bị giết trong nháy mắt, bọn hắn rời khỏi Thiên Phương, không có lực uy hiếp của bản thổ thế giới cửu giai…
Lập tức thua thiệt lớn!
Giờ phút này, Nhân Vương cười hắc hắc: "Long Chiến, phối hợp không tệ, lần sau… chúng ta lại lừa thêm mấy tên… "
Long Chiến nhíu mày, không nói gì.
Giờ phút này, gã có chút nổi nóng.
Hai người này, tâm tư lúc này lúc nọ, muốn giết gã là thật, muốn mượn cơ hội giải quyết triệt để Thiên Phương là thật, kỳ thật đều là thật, bọn hắn nhìn tình hình mà làm.
Hoàn toàn không có mục tiêu cụ thể nào!
Làm gì kiếm lời được thì làm thế đó!
Lúc này, Lý Hạo và Nhân Vương đồng thời hiện lên xung quanh Ngũ Hành sứ giả, Ngũ Hành sứ giả như lâm đại địch, đồng loạt bão đoàn vờn quanh, trong mắt tràn đầy e ngại và phẫn nộ!
Lại bị lừa!
Lý Hạo cười khẽ: "Đã nói rồi, có một số việc, mấy vị không cần thiết dính vào, cần gì chứ? Chúng ta và Long Chiến chỉ là chơi đùa thôi mà, Long Chiến tiền bối vô cùng cường đại, còn có đòn sát thủ, sao lại dễ bị chúng ta giết chết? Giết chết Long Chiến tiền bối, chúng ta cũng phải trả giá lớn vô cùng, Hỗn Thiên không có bệnh, mấy vị chẳng lẽ cũng cảm thấy chúng ta có bệnh hay sao?"
Giết Long Chiến gì chứ.
Tên Hỗn Thiên kia rõ ràng đang xem kịch, một vị cường giả đỉnh cấp, được gọi là cửu giai, dù không phải là cửu giai thật sự thì cũng không kém bao nhiêu, luôn thể hiện có thể đánh một trận với bất kì ai, nhưng… sẽ không thắng!
Đây không phải chiêu trò của Trấn Thiên Vương Tân Võ sao?
Hắn và Nhân Vương đều quá quen thuộc!
Đánh ai cũng là chia năm năm!
Chương 3389 - Thu hoạch 5Gia hỏa này có thói quen giống Trấn Thiên Vương, Lý Hạo và Nhân Vương sao lại trả đại giới lớn giết chết Long Chiến, để vị này kiếm lợi chứ?
Giết chết tu sĩ Thiên Phương, cướp đoạt Thiên Phương mới quan trọng!
Bảy đại bát giai, trong nháy mắt bị giết một vị, Bàn Long Đế Tôn cũng ngay lập tức bị trọng thương.
Ngũ Hành sứ giả hoàn toàn không cách nào địch nổi bọn họ.
Giờ phút này, Hỗn Thiên Đế Tôn cuối cùng mở miệng: "Hai vị nên khoan dung độ lượng… Thiên Phương Chi Chủ còn sống, nếu chặt đứt truyền thừa của hắn thì cũng không thỏa đáng…"
Hắn ta hình như cũng không định triệt để diệt tuyệt Thiên Phương.
Lão đại người ta còn sống, thứ chết đi chỉ là phân thân, các ngươi tiêu diệt tất cả người của hắn ta, lần tiếp theo Thiên Phương giáng lâm có thể sẽ phiền toái hơn!
Lý Hạo cười khẽ: "Được, ta cũng không phải loại người nhất định phải giết chóc, năm vị tiền bối rời khỏi Thiên Phương đại đạo vũ trụ là được! Thiên Phương không thích hợp với các ngài, nhưng ta biết được có một nơi rất thích hợp các ngài, đó là Ngũ Hành giới phương bắc! Nơi đó phù hợp nhất với các ngài, các ngài đến đó cũng có thể tiến thêm một bước, lần sau tiền bối trở về sẽ có địa phương chờ đợi, không cần thiết bị vây khốn ở Tứ Phương vực nho nhỏ…"
Nhân Vương bất mãn: "Giết là được rồi, thả hổ về rừng làm cái gì?"
Lý Hạo cười nói: "Nhân Vương tiền bối, dù sao ta và hai vị tiền bối Hỏa Diễn, Thủy Linh Lung có chung nguồn gốc, vừa rồi ngài đã giết Bàn Long tiền bối, ta đã muốn cản… nhưng thôi, để bọn họ rời đi là được! Khắp nơi đều có lực lượng Ngũ Hành, làm gì cứ phải nhìn chằm chằm không thả? Rời khỏi vũ trụ đại đạo Thiên Phương … ta cũng không cần Thiên Phương… năng lượng của Sinh Mệnh sứ giả cũng cho ngài, giúp ngài phục sinh những người khác…"
Nhân Vương có chút nhướng mày, không nói gì nữa.
Mà Long Chiến, Hỗn Thiên cũng cau mày.
Đi đến phương bắc?
Ngũ Hành sứ giả đều là bát giai, giờ phút này, phương bắc cũng có một đám Ngũ Hành bát giai… song phương sẽ hợp tác, hay là đối địch, khó mà nói.
Nhưng bất kể như thế nào… Lý Hạo cố ý muốn để phương bắc lớn mạnh hơn.
Hỗn Thiên híp mắt.
Phương bắc lớn mạnh, phương nam không yếu, là vì ngăn cản Hỗn Thiên vực tiếp tục tiến quân sao?
Mà Long Chiến cũng nhanh chóng suy nghĩ, nếu mấy người kia đi phương bắc, có thể ngăn cản Hỗn Thiên tiếp tục khuếch trương không?
Có lẽ có thể!
Gã cũng vội nói: "Mấy vị… thật có lỗi, ta cũng không biết… hai người bọn họ sẽ làm như thế… liên lụy đến Sinh Mệnh sứ giả, không bằng năm vị nên đi tới phương bắc đi!"
Vẻ mặt Ngũ Hành sứ giả giờ phút này rất khó coi.
Thế nhưng nếu lưu lại, có lẽ.. toàn quân sẽ bị diệt!
Giờ phút này, Lý Hạo cho bọn hắn một lựa chọn, thoát khỏi Thiên Phương, còn có thể bảo tồn thực lực bát giai, đặt chân ở phương bắc…
Phương bắc, địa bàn của Ngũ Hành Đế Tôn.
Cùng thuộc tính với bọn hắn!
Mấy người cũng biết một chút tình hình, giờ phút này, tâm tư bách chuyển, Hỏa Diễn Đế Tôn thở dài một tiếng, chủ động mở miệng: "Đa tạ Ngân Nguyệt Vương đã cứu giúp, từ đây về sau, tất cả ân oán giữa ngươi và Chư Đế Thiên Phương ta sẽ được xoá bỏ."
Hắn ta cảm thấy cực kì chua xót!
Từ đầu tới cuối, bọn hắn cũng chỉ là tiểu nhân vật, mặc người an bài, mặc người làm thịt.
Thế giới cửu giai thì sao?
Phân thân Đạo Chủ vừa chết, bọn hắn không tính là thứ gì cả, những người này đều đang an bài vận mệnh của bọn hắn, nhưng tốt xấu còn có thể bảo toàn tính mệnh!
12 vị Đế Tôn bát giai, 6 người đã chết!
Mà Bàn Long Đế Tôn nhìn dáng vẻ Long Chiến, hiển nhiên Long Chiến muốn bảo vệ gã ta, sẽ không để cho gã ta rời đi.
Còn lại năm vị, xem như không tệ.
Giờ khắc này, không thể không trái lương tâm nói lời cảm tạ, hắn ta sợ… sợ Lý Hạo lại lật mặt, muốn giết chết bọn hắn.
Cảm tạ kẻ địch đã giết chết rất nhiều cường giả của bọn hắn.
Năm người bi phẫn không gì sánh được, nhưng lại không thể làm gì khác, mà Lý Hạolại tươi cười sáng chói: "Không cần khách khí, ân oán kết cũng tốt! Hỗn Độn này, kỳ thật không có nhân tình gì cả, giữa ngài và ta cuối cùng vẫn có chút tình cảm… mấy vị, vậy chúc các ngài thuận buồm xui gió!"
Khí tức của Nhân Vương giờ phút này cũng giảm xuống, cảm nhận được những thứ này, hắn ta khẽ cười: "Ta cũng không muốn giết chết các ngươi, chủ yếu vẫn là do Long Chiến, nhất định phải kêu các ngươi đi ra, ta lo lắng các ngươi sẽ quấy nhiễu ta… mấy vị à, đừng mang thù, ta kỳ thật vẫn rất thân thiện…"
Long Chiến cạn lời!
Hai tên súc sinh này đều không phải người tốt lành gì.
Nhưng tất nhiên Ngũ Hành Sứ cũng oán giận trong lòng.
Nhưng đã đến mức này… gã cũng không còn gì để nói.
Giờ phút này, gã lập tức triệu hoán tất cả cường giả của bộ tộc Hỗn Độn hội tụ, mà Hỗn Thiên cũng mãi chưa chịu rời đi, chỉ là đang chờ đợi, chờ đợi Nhân Vương suy yếu, chờ đợi Nhân Vương không còn có năng lực giết chết Long Chiến, lúc đó hắn ta có thể rời đi.
Nếu không… nếu Long Chiến chết, phương đông sẽ không có ai quản thúc hai người này!
Ngũ Hành sứ giả cũng không tiếp tục nói gì nữa, mấy người có chút bi phẫn, có chút bất đắc dĩ, tước đoạt bản nguyên của mình ra, lực lượng đại đạo tràn lan một chút, thực lực suy yếu một chút, miễn cưỡng giữ vững được chiến lực bát giai.
Năm người chưa từng nhìn về phía Bàn Long Đế Tôn, mang theo mấy vị thất giai còn lại, nhanh chóng đi chạy!
Đến mức đây, bọn hắn đã hoàn toàn từ bỏ thế giới Thiên Phương.
Đã vô lực cố thủ!
Lý Hạo cười một tiếng: "Thừa dịp bọn hắn rời đi, Nhân Vương tiền bối, ngài đi vào thôn phệ Thiên Phương đi, xem có thể khôi phục mọi người hay không, bao gồm cả lực lượng phân thân của Thiên Phương Đế Tôn, còn có thêm Sinh Mệnh sứ giả… nếu còn chưa đủ…"
Hắn nhìn về phía Long Chiến: "Ngũ phương thế giới thất giai của Long Chiến tiền bối cũng nên lấy ra, Nhân Vương làm mọi người sống lại, suy yếu chính mình, đối với tất cả mọi người là chuyện tốt, đúng không?"
Nhân Vương làm mọi người sống lại, không có Tân Võ dung hợp, chiến lực sẽ hạ xuống, không còn năng lực giết chết Long Chiến.
Thời khắc này, Nhân Vương kỳ thật mới là người hung tàn nhất!