Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 327 - Chương 327: Võ Sư Thế Hệ Trước

Chương 327: Võ Sư Thế Hệ Trước Chương 327: Võ Sư Thế Hệ Trước

Viên Thạc cười lạnh một tiếng: "Bại lộ thì bại lộ! Lúc không có thực lực phải khiêm tốn! Có thực lực, vậy cao điệu chút thì thế nào? Người nào dám trêu chọc thì đánh chết người đó!"

Giờ khắc này, ngược lại ông có mấy phần khí thế lão ma đầu.

Bại lộ thì bại lộ!

Có thể đánh chết Tôn Nhất Phi, ông dám đánh chết tất cả mọi người.

Tôn Nhất Phi, cũng có thể cho ông cân nhắc thực lực Uẩn Thần, miễn cho đánh giá cao chính mình.

Trước kia điệu thấp, đó là do không có thực lực.

Giờ đây... Ông không sợ!

Nói rồi, ông đột nhiên nhìn về phía Lý Hạo: "Ngươi hứng thú dâng cao đón lấy chiến thư như thế, không tiếc bại lộ thực lực, nói đi, có phải có ý tưởng gì không?"

Lý Hạo cười: "Lão sư, có vài ý tưởng, ta phát hiện, một kiếm kia... Phải dũng cảm đâm tới! Đoạn ta, thấy máu... Ta thấy người kia có thực lực không yếu, có thế tồn tại, đây là đối thủ tốt nhất của ta! Nếu có thể chém, kiếm thế của ta có thể sẽ thành hình."

Lời này vừa nói ra, Ánh mắt Viên Thạc sáng lên.

"Cho nên... Ngươi muốn ẩn giấu Đại Địa Chi Thế?"

"Ừm!"

Lý Hạo gật đầu: "Nội kình ta hóa kiếm, không có mấy ai sẽ nghĩ tới ta đã cảm ngộ đại địa, cho nên ta muốn dùng thực lực Phá Bách hậu kỳ chiến một trận với hắn! Nếu có thể thắng, ta có hi vọng cảm ngộ kiếm thế!"

Kiếm thế vừa thành, hai thế đều thành.

Nếu tiếp theo có thể dung hợp hai thế, có lẽ Lý Hạo có thể bước vào Đấu Thiên.

Cho đến lúc này, Vương Minh mới hiểu được, kinh ngạc nói: "Có ý gì? Lý Hạo, không phải ngươi mới Phá Bách trung kỳ?"

Nghe xong, không thích hợp!

Phá Bách hậu kỳ? Viên mãn?

Cái quỷ gì!

Làm thế nào gã lại không rõ thực lực của Lý Hạo?

Làm sao chớp mắt một cái, giống như mình đã ngủ mấy chục năm.

Lý Hạo cười, không nói chuyện.

Lưu Long cũng không phản ứng gã, nói thẳng: "Đi thôi, đi phía Tuần Dạ Nhân trước, bất kể thế nào thì thương lượng với Hách bộ trưởng chút cũng tốt. Ngày mai không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm, có người áp trận cũng tốt."

Mọi người gật đầu, nhanh chóng tiến về phía Hoành Đoạn hạp cốc.

...

Cùng lúc đó.

Dưới Hoành Đoạn hạp cốc.

Doanh trướng san sát khắp nơi.

Một nơi dưới vách đá, có người mở miệng nói: "Có môn hạ của Tôn đại nhân đi hạ chiến thư cho Viên Thạc!"

Quỷ Diện.

Trụ sở Hồng Nguyệt.

Trong doanh trướng, có tiếng người truyền ra, mang theo chút hờ hững: "Tôn Nhất Phi nhất định phải làm như thế, vậy thì tùy hắn!"

Gọi thẳng tên.

Hiển nhiên, người trong doanh trướng ít nhất cũng là cường giả Tam Dương.

Hiển nhiên, Hồng Nguyệt vẫn không hài lòng lắm đối với việc Tôn Nhất Phi trực tiếp khiêu chiến Viên Thạc. Thứ nhất, trực tiếp bại lộ Tôn Nhất Phi tồn tại, người này đến Ngân Nguyệt quá phách lối, trực tiếp không ẩn giấu, điều này khiến Hồng Nguyệt hơi bất mãn.

Thứ hai, mọi người còn cần Viên Thạc dẫn đường, huống chi người để mắt tới Viên Thạc cũng không phải một người. Tốt xấu gì đối phương cũng chém Đoạn Thiên, thực lực vẫn phải có, một khi thật sự làm bị thương Tôn Nhất Phi thì lại hao tổn lực lượng của Hồng Nguyệt.

Giờ đây, những người khác đại khái đều mừng rỡ xem kịch, cũng chỉ có Tuần Dạ Nhân và Hồng Nguyệt nhức đầu.

Hai cường giả, một người chém Tam Dương, một người là Tam Dương hậu kỳ. Nếu một trong hai người này thật sự phải chết, hoặc là lưỡng bại câu thương, những người khác cũng vui vẻ đến như vậy. Dù Viên Thạc chết rồi, thiếu một chuyên gia... Nếu chết thật, vậy thật ra cũng có thể tiếp nhận.

Bên ngoài, Quỷ Diện kia chần chờ nói: "Cần ngăn cản không?"

"Ngăn cản thế nào?"

Người bên trong thản nhiên nói: "Tôn Nhất Phi, trong Hồng Nguyệt, phách lối không phải ngày một ngày hai, trừ lời thủ lĩnh, ông ta còn nghe ai? Đừng nói ta, cho dù Tử Nguyệt thủ lĩnh tới thì cũng chưa chắc ông ta sẽ nghe."

Ngân Nguyệt thủ lĩnh chính là Tử Nguyệt, có điều Tử Nguyệt đi Bạch Nguyệt Thành, lúc này không có ở đây.

Mà nơi đây do gã đến tọa trấn.

Gã cũng là một Tam Dương!

Hồng Nguyệt cường đại có thể thấy được lốm đốm. Đoạn Thiên bị giết, Tôn Nhất Phi vừa tới, còn cả Tử Nguyệt đi Bạch Nguyệt Thành, cùng Tam Dương là gã, vẻn vẹn chỉ xuất hiện là đã có bốn người.

Dù không có Tôn Nhất Phi, ban đầu ở Ngân Nguyệt cũng có ba cường giả Tam Dương.

Về phần con trai Ánh Hồng Nguyệt bị giết trước đó... Ngược lại không có ai để ý, con của Ánh Hồng Nguyệt rất nhiều, cháu trai cũng có không ít. Người đặt ở Ngân Nguyệt, nếu không thiên phú quá kém, Trung Bộ không thích hợp, thì phải là thiên phú quá tốt, đặt ở bên này ma luyện.

Hiển nhiên, người bị giết có thiên phú không tính là quá tốt, dù sao có người cha như Ánh Hồng Nguyệt mà đến bây giờ vẫn chỉ là Nhật Diệu sơ kỳ... Hiển nhiên cũng chỉ thế.

...

Trụ sở Tuần Dạ Nhân.

Hách Liên Xuyên cũng nhận được tin tức.

Lúc này, hắn đang trong doanh trướng, quanh quẩn một chỗ, hơi đau đầu.

Không may!

Vừa đến đã gặp chuyện như này.

"Tôn Nhất Phi đáng chết!"

Hách Liên Xuyên mắng một tiếng: "Còn chưa bắt đầu thăm dò di tích đâu, kẻ này đã tìm gốc rạ! Ông ta là một Tam Dương hậu kỳ, vậy mà đi ước chiến một võ sư vừa tấn cấp Đấu Thiên, mẹ nhà ông, còn sĩ diện không vậy? Ngày mai lão tử đi chăm sóc ông ta!"

Hắn cũng khó thở!

Vốn chỉ muốn, dù Tôn Nhất Phi tới, muốn ước chiến, xác suất lớn cũng là chờ sau khi kết thúc thăm dò di tích.

Lấy đại cục làm trọng!

Khá lắm, kết quả người ta căn bản không để ý tới những thứ này, trực tiếp ước chiến ngay ngày mai.

Hạo Không phía Hồng Nguyệt là phế vật hả?

Việc này cũng không quản được?

Người được nói đến chính là cường giả Tam Dương kia, cũng là thủ lĩnh thăm dò di tích lần này của Hồng Nguyệt, cũng là một cường giả Tam Dương. Ban đầu Hách Liên Xuyên còn tưởng tên kia có thể khắc chế một hai.

Kết quả lúc này mới phát hiện, căn bản vô dụng, người ta trực tiếp mặc kệ Tôn Nhất Phi.

Trong doanh trướng, đám người Hoàng Vân cũng đều ở đây.

Giờ này, họ cũng hơi ngưng trọng.

Tam Dương hậu kỳ!

Nói thật, mọi người rất kiêng kỵ. Toàn bộ Ngân Nguyệt, trừ Hầu bộ trưởng, ai dám cam đoan có thể thắng Tôn Nhất Phi?

Chẳng qua cũng có người nói khẽ: "Hách bộ, mặc dù không phải tin tức tốt... Nhưng cũng không tính là tin tức xấu! Tôn Nhất Phi nhất định phải tiến vào di tích, bây giờ thăm dò kỹ cũng tốt. Bằng không, nếu thật sự tiến vào sẽ không mò ra thực lực của ông ta, mặc dù nghe nói là Tam Dương hậu kỳ, nhưng Tam Dương hậu kỳ rốt cuộc mạnh đến mức nào? Giờ đây để Viên Thạc thử nội tình của ông ta... Thời khắc mấu chốt, chúng ta nghĩ biện pháp cắt ngang giao đấu là được."

Nếu không, chờ khi tiến vào, không biết nội tình, cũng không tiện đối phó.

Hách Liên Xuyên nhíu mày: "Ngày mai không biết có bao nhiêu người chờ chế giễu! Ước gì bọn họ đấu đến ngươi chết ta sống... Tác phong của những võ sư thế hệ trước vẫn không thay đổi!"

Đây chính là tập tục của Ngân Nguyệt Võ Lâm.

Xưa nay đã như vậy!

Bình Luận (0)
Comment