Giờ khắc này, Yêu tộc Xuân Thu dường như đã trở thành nhân vật chính.
Xuân Thu khô héo.
Hỗn Độn tịch diệt!
Lực lượng thời gian cũng đang lan tràn phía trên tuế nguyệt, Lý Hạo chỉ kết nối với tứ phương, tiếp tục đưa vào lực lượng Hỗn Độn cho Xuân Thu, để Xuân Thu tiếp tục cường đại hơn nữa.
Không gian chấn động, thời gian trôi qua.
Đối diện, Thiên Phương lại mừng rỡ như điên, đây chính là kết quả ta muốn.
Đây chính là sự cân bằng tuyệt đối mà ta muốn!
Thời không giao thoa!
Chỉ cần tiếp tục va chạm, hắn ta tin tưởng chắc chắn có thể chế tạo ra thời không tuyệt đối.
Nhất định có thể!
Không gian vô hình, thời gian vô hình.
Nhưng giờ khắc này, hai cỗ lực lượng không ngừng đan xen, không ngừng va chạm vào nhau, dường như đã có sự thay đổi gì đó, toàn bộ Hỗn Độn như thể biến mất trước mắt bọn họ, sau khi thời không chạm nhau, Xuân Thu và Thiên Phương dường như đều đã tiến vào một lĩnh vực khác.
Vô cùng an tĩnh!
Thiên Phương càng vui mừng hơn!
Chính là như vậy, đây chỉ là bắt đầu, hắn ta tin tưởng, một khi đến cực hạn, nhất định có thể tiếp tục mở ra không gian vô ngần, mở ra một nơi có thời gian vô ngần!
Đó chính là mục tiêu hắn ta truy đuổi!
Nhưng rất nhanh... Hắn ta khẽ nhíu mày.
Trong cơ thể hắn ta, lực lượng không gian tiếp tục bộc phát, nhưng Xuân Thu đối diện dường như có chút khó chịu, lực lượng thời gian dường như đang có chút suy yếu.
"Xuân Thu! Không, Lý Hạo!"
Thiên Phương bỗng nhiên gào thét một tiếng: "Ngươi phải chủ đạo! Xuân Thu hoàn toàn chưa từng tu luyện thời gian, Khô Vinh chi đạo cũng không phải Thời Quang chi đạo! Nàng ta hoàn toàn không có cách nào phát huy ra sự cường đại chân chính của thời gian... Phải là ngươi!"
Hắn ta dường như có chút điên cuồng, hắn ta cảm nhận được lực lượng của Xuân Thu, lực lượng thời gian đang dần dần trở nên yếu ớt.
Vốn đã sắp xuất hiện thời không tuyệt đối, dù chỉ là một hình bóng, hắn ta cũng nhìn thấy hi vọng.
Nhưng giờ phút này... thời không cực kì im ắng này dường như đang tán loạn.
Vốn Hỗn Độn đã biến mất không thấy gì nữa, dường như lại xuất hiện, hắn ta nhìn thấy Hắc Báo, thấy được Viên Thạc nơi xa, thấy được rất rất nhiều thế giới.
Không nên như vậy!
Mọi chuyện đều không nên như vậy.
Có lẽ, chỉ có Lý Hạo chấp chưởng mới có thể chân chính đấu với hắn ta, phát huy ra uy lực của thời gian, va chạm với không gian, sáng tạo ra thời không tuyệt đối.
Thiên Phương không cam tâm, nổi giận gầm lên một tiếng: "Lý Hạo!"
Hắn ta giờ phút này cũng không tiếp tục bình tĩnh như trước đó nữa.
Lực lượng không gian của hắn ta càng ngày càng mạnh, dường như muốn bật ra ở giữa thiên địa này, hắn ta càng thêm điên cuồng: "Ta vẫn luôn chờ các ngươi, thứ ta chờ được chỉ là Xuân Thu sao?"
Xuân Thu kỳ thật cũng rất vô tội.
Đối phương xem thường nàng ta.
Cảm thấy nàng ta điều khiển thời gian sẽ kém xa Lý Hạo, giờ phút này, nàng ta căn bản không có cách nào đạt tới kết quả như hắn ta muốn, nhưng chuyện này... Nàng ta đã cố gắng hết sức.
Giờ khắc này, xung quanh Xuân Thu dường như có vạn đế vờn quanh.
Lý Hạo cũng ở trong đó.
Nhân Vương, Vũ Hoàng, Lý Hạo, ba người phân chia ba bên, khống chế lực lượng vạn đế, khống chế lực lượng thời gian, không ngừng đưa vào trong cơ thể Xuân Thu, để Xuân Thu có thể tiếp tục ác chiến.
Lý Hạo cũng không lên tiếng.
Hắn giờ phút này chỉ đang quan sát, nhìn lực lượng thời gian dần dần suy yếu.
Ngay từ đầu, lực lượng thời gian đích xác rất mạnh.
Nhưng giờ phút này, ngay cả hắn cũng có chút vô lực, không phải hắn cố ý làm thế, mà là thời gian... Đích xác đang suy yếu.
Mi tâm Lý Hạo lại hiện ra Ngôi Sao Thời Quang, một cỗ lực lượng thời gian lại hiện lên.
Giờ phút này, thời gian dường như đang rối loạn.
Trong mắt Lý Hạo hiện ra một chút hình ảnh, một số cảnh tưởng, dường như thấy được rất nhiều người, thấy được Chiến rất nhiều năm về trước, thấy được thời đại Tân Võ, thấy được Ngân Nguyệt, thấy được vạn giới...
Va chạm vẫn còn đang diễn ra!
Tựa như hai đoàn ánh lửa không ngừng va chạm tại hư không vô tận.
Những gì Thiên Phương nói, hắn căn bản không để ý.
Thời khắc này, Lý Hạo dường như không quan tâm gì cả, chỉ suy tư điều gì đó, bỗng nhiên hắn truyền âm ra thông qua thông đạo thời gian: "Nhân Vương, trong mắt ngài, rốt cuộc thời gian là gì?"
"Hửm?"
Nhân Vương đang chuyển vận năng lượng, nghe thấy lời ấy, hắn ta nao nao.
Dù là hắn ta, Lý Hạo hay là Tô Vũ, mặc dù ba người đều được xem là đồng nguyên, nhưng cơ hồ chưa từng trao đổi về cảm ngộ đại đạo cho nhau nghe, đối với thời gian, bình thường cũng tránh nhắc đến.
Giờ phút này, nghe Lý Hạo nói thế, bây giờ đột nhiên hỏi mình, thời gian là gì?
Nhân Vương lập tức có chút thất thần.
Hồi lâu, hắn ta mới nói: "Thời gian... Là cuộc sống."
Lý Hạo sửng sốt.
Nhân Vương dường như đang hồi tưởng lại, khẽ cười, trên mặt hiện ra dáng vẻ tươi cười khác với ngày xưa: "Trong mắt của ta, thời gian chính là cuộc sống, chính là quỹ tích của nhân sinh, chính là sinh lão bệnh tử, chính là lấy vợ sinh con, chính là học tập cho giỏi, chính là gia đình hòa thuận, chính là hạnh phúc mỹ mãn..."
Giờ khắc này, vạn đế kỳ thật đều đang lắng nghe.
Giờ phút này, ai cũng có chút thất thần.
Trong mắt bọn họ, Nhân Vương bá đạo không gì sánh được, càn rỡ không gì sánh được, phách lối không gì sánh được.
Giờ phút này, Nhân Vương lại nói... Trong mắt của hắn ta, thời gian chỉ là những thứ này, cuộc sống vụn vặt, việc nhỏ tầm thường.
Nhân Vương lại thở dài một tiếng: "Thời gian chính là những thứ này, có muội muội tinh nghịch, có phụ mẫu yêu ngươi, có sư trưởng chiều chuộng ngươi, có bằng hữu tới chơi, có đồng bạn cùng nhau phấn đấu... Đây chính là thời gian. Nó ghi chép quá trình trưởng thành của ta, ghi chép thành công của ta, ta thất bại, cuối cùng, khắc ghi vào trong trí nhớ của ta, trở thành một phần của sinh mạng ta, cho đến lúc chết."
Chương 3626 - Giang hồ ở trong lòng 2Lý Hạo trầm mặc.
Một lát sau, hắn lại hỏi: "Tô Vũ, ngươi cảm thấy thời gian là gì?"
Tô Vũ cười: "Thời gian ấy à... Là một thứ đáng ghét!"
Lý Hạo bật cười, ngươi đang mắng ta?
Nói cách khác, thật sự cảm thấy như vậy sao?
Tô Vũ cười một tiếng, cũng không biểu hiện ra vẻ nhã nhặn, càng không có cam chịu điên cuồng, giờ phút này, y hơi xúc động: "Thời gian, có lẽ là một miếng thịt, thịt kho tàu! Thời gian có thể là ngủ một giấc... Ngủ đến khi tỉnh dậy tự nhiên. Thời gian, có lẽ là một loại truyền thừa văn hóa, truyền thừa văn minh..."
Trong đầu y cũng hiện ra rất nhiều thứ, nghĩ đến thịt kho phụ thân kho, bỗng nhiên có chút thèm.
Nghĩ đến lúc sau khi đánh bại Ma Diễm thì thoải mái ngủ một giấc, thật sự rất dễ chịu.
Y cười: "Thời gian, là lúc sau khi đánh bại mấy thứ cản trở, hưởng thụ thời khắc an tường, an bình, tự tại!"
Nói đến đây, y hỏi lại: "Lý Hạo, trong mắt ngươi, thời gian là gì?"
Lý Hạo trầm mặc.
Trong đầu hiện ra rất nhiều thứ.
Thời gian là gì?
Trong năm tháng có hạn này, rốt cuộc có thứ gì đáng để lưu luyến...
Hắn nghĩ đến những chuyện này, nhìn về phía nơi xa, nguyên đã bị phá hủy, nói khẽ: "Có lẽ, đúng như lời các ngươi nói, thời gian kỳ thật hẳn là một loại niềm vui, ta hoài niệm năm tháng mà ta còn vô tri u mê... Ta hoài niệm cảm giác thoải mái khi phụ mẫu còn sống, ta hoài niệm khoảng thời gian cùng rượt đuổi với các bằng hữu tốt... Cũng hoài niệm thời điểm vui mừng khi có tiểu thành Võ Đạo..."
Hắn không hề hoài niệm thời khắc sau khi cường đại thì giết chóc tứ phương.
Từ khi bắt đầu cường đại, chính là một đường sát phạt, giết ra từ Ngân Nguyệt, giết tới Thiên Tinh, giết ra tứ phương, giết tới vũ trụ Hỗn Độn... Từ đầu đến cuối đều đang sống trong sự giết chóc.
Có chủ động, cũng có bị động.
Nước chảy bèo trôi, không thể làm gì khác.
Hắn nghĩ tới cái gì đó, bỗng nhiên nói: "Có lẽ, thời gian thật ra là một loại bình thường, Nhân Vương, còn nhớ rõ Chiến, nói cách khác là chiếu ảnh của Chiến, một khắc cuối cùng đang làm gì không?"
Nhân Vương khẽ giật mình, gật đầu: "Nhớ rõ, hắn trở về quê quán, lắng nghe tiếng đọc sách tồn tại khắp nơi, sau đó... Về tới nhà, nằm xuống, đọc sách, đi theo tiếng đọc sách tới khi... biến mất."
Lý Hạo thở dài.
Chết trận, chân chính đã rồi, giờ khắc này, hắn đã chắc chắn.
Hắn kỳ thật vẫn luôn không chắc, hôm nay, hắn đã xác định, hồi tưởng mọi thứ nhìn thấy lúc trước, Chiến... Cuối cùng đã trở về cuộc sống bình thường.
Mà Chiến, là thuỷ tổ của Thời Quang chi đạo.
Thời gian... Chiến, kỳ thật chưa bao giờ vứt bỏ thứ đó, y đã tìm được Thời Quang Đạo chân chính, không phải sao?
Trong lúc bình thường, dần dần tiêu vong.
Năm tháng, ký ức, sự tươi đẹp.
Giờ khắc này, hắn dường như đã hiểu vì sao lực lượng thời gian mình giờ phút này bộc phát ra lại có chút cảm giác... Dần dần suy yếu.
Hắn dường như đã cảm nhận được cái gì đó.
Thứ này cũng không phải là thời gian của ta, cũng không phải của Chiến, thứ này cũng có thể chỉ là thứ Chiến vứt bỏ, đây không phải thời gian thuộc về y, đây là đạo, đại đạo, không phải thời gian, thời gian không phải như vậy.
Mà Nhân Vương và Tô Vũ giờ phút này cũng đang tự hỏi cái gì đó.
Ba người đối mặt, giờ phút này, im lặng trao đổi với nhau.
Dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Có lẽ, ba người giờ phút này, theo những gì Lý Hạo nói thì đều nghĩ đến một số điều, chỉ có Xuân Thu là còn đang tập trung tinh thần ác chiến với Thiên Phương.
Lực lượng trong cơ thể ba người cũng đang không ngừng suy yếu.
Lý Hạo thở dài: "Hai vị, thời gian chân chính, ta nghĩ... Tất cả mọi người cũng đã nhận ra?"
Nhân Vương cười: "Kỳ thật... Nếu cho ta nói khoác mà không biết ngượng, mấy năm trước, ta đã hiểu từ lâu rồi! Đương nhiên, khi đó không rõ như hiện tại thôi, những năm qua, ta đã sớm nhìn thấu, đã thấy rõ! Lý Hạo, người không thấy rõ chân chính có lẽ chỉ có ngươi, cũng chỉ có ngươi còn đang bị thời gian trói buộc!"
Tô Vũ cũng cười nói: "Ta ngược lại thật ra không hiểu nhiều, không thổi phồng như Nhân Vương tiền bối, nhưng ý của Lý Hạo, ta giờ phút này ngược lại đã hiểu được một chút."
Lý Hạo cũng không nhiều lời, suy tư một hồi, tiếp tục nói: "Nói như vậy, thời gian kỳ thật vẫn luôn ở bên cạnh, trước đó ta có chút cảm ngộ, nhưng cũng không rõ như hôm nay, cho nên... thời gian chân chính, không phải như vậy! Ta muốn... Rèn đúc thời gian chân chính, triệt để đánh bại Thiên Phương, hai vị có đồng ý giúp sức không?"
Nói rồi, hắn bỗng nhiên lại nói: "Không, là tất cả mọi người, chư vị Đế Tôn ở đây có đồng ý giúp sức không?"
Đám người khẽ giật mình, có ý gì?
Giúp thế nào?
Lý Hạo lại khẽ cười: "Mọi người không cần phải để ý đến Xuân Thu, sẽ không chết nhanh như vậy đâu... Chúng ta cứ luôn chuyển vận năng lượng là được, thừa dịp Xuân Thu đại chiến, chúng ta cùng nhau tiến vào Chư Thiên đạo tràng chơi đùa!"
Nghe thấy thế, đám người sợ ngây người!
Đã là lúc nào rồi?
Đây là thời khắc quyết chiến giữa Xuân Thu và Thiên Phương, đây là lúc mọi người lựa chọn vận mệnh, ngươi... Nói gì thế?
Lý Hạo mặc kệ, giờ phút này, một phương thiên địa dường như hiện lên ở trong cơ thể Xuân Thu, từng đầu thông đạo hiện lên ở trước mắt mọi người: "Vào đi!"
"Đúng rồi, không cần mang năng lượng vào, nếu mang vào, cũng mang ít một chút, tránh để Xuân Thu đạo hữu bị giết chết..."
Đám người hoang mang!
Nhưng giờ phút này, Nhân Vương và Tô Vũ đã lần lượt tiến vào, những người khác thấy thế thì có chút đau đầu, nhưng nghĩ ba vị này còn không sợ... Chúng ta sợ cái gì?
Sau một khắc, linh tính của từng vị Đế Tôn dung nhập vào trong.
Lực lượng đại đạo ngược lại đều để lại.
Mà Xuân Thu Đế Tôn giờ phút này còn đang ác chiến với Thiên Phương, Thiên Phương như đã điên dại, còn đang điên cuồng gầm thét.
Mà Xuân Thu... Cũng đau đầu muốn nứt.
"Lý Hạo! Làm sao bây giờ?"
Không ai đáp lại.
Nàng ta lại gầm thét ở trong lòng: "Nhân Vương, ngươi ở đâu?"
"Tô Vũ, ngươi ở đâu?"
Đã chết hết rồi sao?
Chương 3627 - Giang hồ ở trong lòng 3Nàng ta đã có chút suy sụp tinh thần!
Vì sao không ai trả lời ta?
Nàng ta giờ phút này có chút cảm giác, linh tính hình như yếu hơn rất nhiều, nhưng nàng ta thật sự là không có thời gian tra xét rõ ràng, lực lượng đại đạo ngược lại vẫn tiếp tục không ngừng chuyển vận, nhưng nàng ta càng đánh càng suy yếu.
Tiếp tục như thế... Nàng ta chắc chắn sẽ bại!
Lý Hạo, ngươi tên súc sinh này, sao ngươi không trả lời ta?
Nàng ta cảm thấy chột dạ!
Không có Lý Hạo chỉ huy, nàng ta cảm thấy mình khẳng định không địch lại Thiên Phương, đám khốn kiếp này, vì sao phải để ta chấp chưởng, vì sao hả?
...
Chư Thiên đạo tràng.
Một mảnh hoang vu.
Lý Hạo nghiêng đầu nhìn về phía Nhân Vương: "Tinh thần lực cụ hiện, cuối cùng sẽ hóa thành thực chất, đúng không?"
Nhân Vương gật đầu.
"Cho nên, Ma Võ ngài, chính là thế giới nội thiên địa của ngài, kỳ thật... có thể tồn tại chân thực."
Nhân Vương lại gật đầu.
Lý Hạo nhìn về phía Tô Vũ: "Tinh Thần Hải của ngươi bao hàm thế giới Vạn Giới của ngươi, cho nên... Ngươi đi ra từ vạn giới, nhưng thật ra là thu nạp vạn giới tiến vào Tinh Thần Hải!"
Tô Vũ cũng khẽ gật đầu.
Lý Hạo đã hiểu.
Sau lưng, những Đế Tôn kia, cả đám đều khó hiểu, mà Lý Hạo nhìn về phía đám người, bỗng nhiên nói: "Chư vị, các ngươi cảm thấy thời kỳ bình thường vui vẻ hơn, hay là về sau xưng vương làm tổ vui vẻ hơn?"
Đám người trong lúc nhất thời nói không biết nên chọn vế nào.
Lý Hạo khẽ cười: "Ta muốn... Ở đây, mở ra một Hỗn Độn, Hỗn Độn tinh thần, ta muốn... Hỗn Độn hoàn toàn bình thường! Không còn thành lập hệ thống vạn đạo, không còn thành lập hệ thống tu đạo, để thời gian trở về bình thường!"
Đám người khẽ giật mình, sau đó ai cũng sợ ngây người.
Lý Hạo nhìn về phía Nhân Vương và Vũ Hoàng: "Hai vị cảm thấy thế nào?"
Nhân Vương cười nói: "Ta đã đoán được ngươi sẽ có tâm tư này, ta không có ý kiến, thời gian vốn là bình thường, cuối cùng trở về hiện thực, trở về cuộc sống! Sinh lão bệnh tử, không cần quá nghiêm khắc, trăm năm cũng là sống, vạn năm... Cũng chỉ là một cuộc sống mà thôi!"
"Khi còn thời kỳ Tân Võ, ta đã từng nghĩ... Thiên hạ diệt võ!"
Nhân Vương hơi xúc động: "Nếu không phải vì ta phát hiện bên ngoài Hỗn Độn còn có thế giới, Tân Võ còn gặp nguy hiểm, ta nghĩ... Ta có thể sẽ tiếp tục làm thế, cuối cùng hóa Tân Võ thành một nơi bình thường!"
Tô Vũ cũng bật cười: "Trở về bình thường, có lẽ mới là chân lý của thời gian, Chiến đã làm như thế, ta cảm thấy có lẽ thời khắc cuối cùng, y đã hiểu rõ mọi chuyện! Cái gọi là thời không tuyệt đối mà Thiên Phương theo đuổi, trong mắt của ta... Kỳ thật, cũng giống nhau! Thứ mọi người truy cầu, trên bản chất, kỳ thật cũng không khác nhau."
Lý Hạo cũng khẽ gật đầu: "Cho nên... Ta muốn phục sinh hết người ta muốn phục sinh! Trùng tạo thế giới Ngân Nguyệt ta lần nữa, để mọi người xuất hiện lần nữa, mọi thứ trở về lúc bình thường, toàn bộ Hỗn Độn quay về bình thường... Người cũng được, yêu cũng tốt, phân tranh cũng được, tranh bá cũng tốt... Nên tồn tại thì tồn tại, có lẽ có người chưa hẳn đồng ý với ta, vậy cũng không sao... Ta cũng không quá nghiêm khắc về chuyện phải để tất cả mọi người đồng ý với ta!"
Lý Hạo nhìn về phía mấy người Tô Vũ, cười nói: "Vậy ta... Muốn xây lại Hỗn Độn ở đây, Hỗn Độn mới, thành lập bởi ý, thành lập bởi thần... Cuối cùng bao trùm Hỗn Độn, để thời gian... trở về vĩnh viễn!"
Mấy người liếc nhau, khẽ gật đầu.
Giờ khắc này, Nhân Vương nở nụ cười: "Cũng tốt, ta kỳ thật càng hy vọng có thể an tĩnh một chút, có thể làm cho ta có càng nhiều thời gian làm bạn với một số người, người yêu của ta, bằng hữu của ta, huynh đệ của ta..."
Giờ khắc này, Nhân Vương phất tay, một tòa thành thị hiện lên ở Chư Thiên đạo tràng.
Đó là... Ma Võ Chi Thành.
Giờ phút này, dường như có vô số hư ảnh hiển hiện, đều là cường giả Tân Võ, chỉ là dường như đã bị mất đi ký ức, Nhân Vương cũng không quan tâm, nhìn về phía mấy người, cười nói: "Các ngươi muốn xem ta như hàng xóm sát vách, hay là... Chúng ta vẫn nên tránh xa ra thì hơn? Nếu giờ phút này cách xa, về sau la cà, có lẽ sẽ không có cơ hội, đời này chưa hẳn lại có cơ hội gặp nhau! Đương nhiên, nếu là hàng xóm sát vách... Vậy sẽ có thể tạo ra một chút náo nhiệt."
Tô Vũ nở nụ cười trước: "Xem ngài như hàng xóm, Nhân Vương... Sẽ không phải vì không có chuyện làm nên cứ đi tới chỗ chúng ta la cà, không có việc gì thì cãi nhau đó chứ?"
Nhân Vương cười nhạo: "Ta nhàm chán như vậy sao? Huống chi, nếu đến lúc đó thật, đánh nhau có gì thú vị đâu? Ta là người có văn hóa, lấy lý khiến người bội phục!"
Tô Vũ bật cười.
Lý Hạo giờ phút này cũng bật cười: "Làm hàng xóm đi! Nếu quá xa, có lẽ thật sự cả một đời cũng chưa hẳn có cơ hội gặp nhau, rèn đúc trước, về phần con người... chờ đến khi đánh bại Thiên Phương, lấy lại bản nguyên Hỗn Độn là được!"
Hai người đều khẽ gật đầu.
Giờ phút này, các Đế Tôn khác, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có người không nhịn được nói: "Ba vị Đạo Tôn có ý là... Diệt đạo sao?"
Có chút không rét mà run!
Tại sao có thể như vậy!
Lý Hạo lắc đầu: "Không tính là diệt đạo, chỉ là khôi phục Hỗn Độn thành trạng thái ban đầu, đạo có thể ngộ, ở trong lòng! Giang hồ vẫn còn, thời gian trở về bình thường..."
Nhân Vương nhe răng cười một tiếng: "Nói hàm súc như vậy làm cái gì? Kỳ thật nói chung thì ngươi nói đúng, thời gian chính là bình thường, bao gồm thời không tuyệt đối mà Thiên Phương theo đuổi, trong mắt của ta, cuối cùng, thứ hắn theo đuổi kỳ thật cũng chỉ là một thứ bình thường!"
Hắn ta dường như đã đoán được mục tiêu cuối cùng Thiên Phương truy cầu, kỳ thật, thời không tuyệt đối cũng chỉ là bình thường mà thôi.
"Ở đây, lấy thần đúc Hỗn Độn! Lấy ý đúc thế giới! Thừa dịp Hỗn Độn triệt để tịch diệt, tạo ra Hỗn Độn, triệt để tịch diệt vạn đạo, bản nguyên đã bị phá hủy, thừa dịp hiện tại, mọi người muốn phục sinh ai, kỳ thật đều có cơ hội..."
Chương 3628 - Giang hồ ở trong lòng 4Nhân Vương cười ha hả nói: "Suy nghĩ của Lý Hạo kỳ thật cũng là suy nghĩ của ta, cũng là suy nghĩ của người có địa vị ở đỉnh phong! Hỗn Độn phân tranh không ngừng, rung chuyển không ngừng, mọi thứ bắt nguồn từ không tầm thường! Có lẽ, hành động lần này không cách nào giải quyết vĩnh viễn mọi phân tranh, nhưng trong mắt ta... Lần tiếp theo, có lẽ chính là vô số năm tháng về sau, khi đó, ngươi và ta đều đã chết, để ý như vậy để làm gì?"
Nói đến đây, hắn ta lại bổ sung một câu: "Kỳ thật, mọi người không có lựa chọn, không được chọn... Chỉ có... cái chết!"
Hắn ta nhìn về phía đám người, Lý Hạo giờ phút này cũng gật đầu: "Chúng ta không địch lại Thiên Phương! Dù tập hợp lực lượng của mọi người thì cũng không địch lại Thiên Phương, chỉ khi nào hóa toàn bộ Hỗn Độn thành bình thường, tất cả mọi người là người bình thường..."
Nói đến đây, hắn bật cười, giờ phút này, bỗng nhiên hắn cười đến mức có chút càn rỡ, có chút phách lối: "Chúng ta là vạn người, hắn chỉ có một mình... Khi đó... Một người một quyền, có thể khiến hắn gọi mọi người là phụ mẫu!"
Đám người khẽ giật mình, Nhân Vương cười hắc hắc: "Kêu ta là ông nội gia!"
"..."
Đám người im lặng, lúc này, ngươi còn nói đùa?
Có Đế Tôn có vẻ chần chờ: "Ba vị Đạo Tôn có ý là, chỉ khi làm như vậy, biến Hỗn Độn thành bình thường, mới có thể... đánh giết Thiên Phương?"
Lý Hạo thở dài: "Chưa hẳn phải giết chết hắn... Đương nhiên, đến lúc đó thì để xem đã! Nhưng chỉ có con đường này, ta không địch lại hắn, ta nắm giữ thời gian, chỉ là một loại đại đạo, không đủ mạnh, giờ phút này không cách nào địch nổi Thiên Phương! Xuân Thu có lẽ còn có thể kiên trì một lát, nhưng... Không kiên trì được quá lâu!"
Giờ khắc này, tất cả mọi người đã hiểu rõ ý của Lý Hạo.
Một là chờ chết.
Hoặc chỉ có thể nghe theo hắn, biến bộ Hỗn Độn thành bình thường, vạn đạo triệt để tịch diệt, không còn vạn đạo, khi đó, tất cả mọi người sẽ mất đi lực lượng đại đạo, bao gồm cả Thiên Phương!
Khi đó, không dựa vào thực lực nữa, mà là... Nhân số!
Ai nhiều thì người đó lợi hại.
Trên vạn người, một người một ngụm nước miếng, Thiên Phương cũng phải bị chết đuối.
Lý Hạo cũng không còn nói gì nữa, giờ phút này, trước mặt hiện ra một thành nhỏ từ hư không, chính là Ngân Thành.
Mọi kiến trúc dường như trở nên chân thực.
Trong mắt mọi người cũng chỉ như một cái mô hình nho nhỏ, nhưng rất nhanh, mô hình này bắt đầu mở rộng, lan tràn ra, thành thị quen thuộc, địa phương quen thuộc dần dần bắt đầu hiện ra, dần dần áp sát vào biên giới của Tân Võ cách đó không xa.
Vũ Hoàng cũng bật cười một tiếng, vẫy tay một cái, từng mai thần văn rơi vào phía trên đại địa, từng tòa kiến trúc hiện lên từ hư không.
Đám người thấy thế, lại nghĩ tới những gì Lý Hạo nói... Giờ phút này không có lựa chọn, kỳ thật không có lựa chọn nào khác.
Dù còn có người có chút không cam tâm... Giờ phút này, cũng chỉ có thể đồng loạt xuất thủ, phía trên đại địa, bỗng nhiên, từng tòa thành thị đột ngột mọc lên từ mặt đất, thậm chí một phần trong số đó không phải là thành thị mà là vùng hoang nguyên, sa mạc, hồ nước...
Tất cả mọi người, giờ phút này đều đang chế tạo thế giới của mình, chế tạo quốc gia lý tưởng của mình, có lẽ, chưa hẳn có thể thành công, nhưng bọn họ biết, cũng chỉ có thể tin tưởng mấy người Lý Hạo.
Bọn họ không có lựa chọn nào khác!
Mà giờ khắc này, Lý Hạo bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, một đầu đại đạo hiện lên dưới chân, bỗng nhiên, hàng tỷ thương sinh dường như nhìn thấy được thứ gì.
Lý Hạo cười: "Chư vị, có lẽ... Có thể cảm thụ một chút ý chí thương sinh! Thế giới, không phải thế giới của một người, Hỗn Độn không phải là Hỗn Độn của một người, tất cả mọi người tham dự có lẽ mới có ý nghĩa! Đương nhiên, chưa hẳn phải nghe theo, thứ này cũng có thể... Là đặc quyền duy nhất nên có từ khi chúng ta tu luyện đến nay..."
Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một lát sau, ý chí dung nhập vào trong, cảm thụ được một chút ý chí thương sinh.
Mà trong chớp mắt, vô số thế giới, vô số sinh linh, dường như đã cảm nhận được gì đó trong Hỗn Độn đã tịch diệt này, để Hỗn Độn... Trở về bình thường?
Trong nháy mắt... Vô số sinh linh lập tức nhảy cẫng lên!
Cuộc chiến hôm nay đã khiến bọn hắn sợ hãi, bất an, tuyệt vọng...
Cũng bởi vì, mọi thứ không còn có thể kiểm soát được nữa.
Toàn bộ thế giới dường như sắp triệt để đổ sụp, bọn hắn tuyệt vọng không gì sánh được, mà giờ khắc này, bọn hắn không biết, thứ cảm nhận được là thật là giả, thế nhưng là dường như bọn hắn đã thấy được hi vọng.
Trong nháy mắt, vô số ý thức dọc theo đường giang hồ, dọc theo ý chí tuyệt vọng, dọc theo Tâm Môn lan tràn ra.
Tất cả Đế Tôn đều đang yên lặng cảm giác.
Có người cảm nhận lấy thế giới của mình, có người cảm nhận lấy thế giới khác, không ngừng điều chỉnh, mà Lý Hạo cũng đang cảm thụ được tất cả, hắn tiếp tục khắc hoạ Ngân Nguyệt của chính mình.
Bên cạnh, Nhân Vương cũng được, Vũ Hoàng cũng vậy, đều rất nghiêm túc xây dựng thế giới thuộc về bọn họ.
Giờ khắc này, ai cũng rất thành kính, ai cũng rất nghiêm túc.
Nhân Vương không còn cà lơ phất phơ, Vũ Hoàng không còn ngụy trang nhã nhặn nữa, mọi người đã tháo chiếc mặt nạ dối trá, làm chuyện mình muốn làm.
...
Bên ngoài.
Xuân Thu sắp điên rồi.
Một tiếng vang thật lớn, khiến nàng ta đẫm máu bay ngược, mà đối diện, Thiên Phương dường như đã triệt để điên dại, gầm thét: "Vì sao? Xuân Thu, ngươi hoàn toàn không có cách phát huy ra lực lượng thời gian! Thời gian chắc chắn không thể nào yếu đuối như vậy! Ngươi phế vật này, thời gian của ngươi, khiến ta thất vọng!"
Không phải như thế!
Tuyệt đối không phải như thế.
Đây không phải thời gian.
Chiến, ta biết, ta từng gặp, ta từng tán gẫu, thời gian trong miệng y rất cường đại, cường đại đến mức... Không thể tưởng tượng nổi!
Ta tin!
Thật sự tin.
Vô số năm qua, trong mắt ta, thời gian chính là không có gì sánh kịp, cho nên... Ta e ngại Chiến phục sinh, bởi vì ta sợ ta không phải đối thủ của y, cho nên, ta hi vọng Lý Hạo chấp chưởng, như vậy, dù là thời gian vô địch, ta cũng có thể thắng!
Chương 3629 - Giang hồ ở trong lòng 5Nhưng bây giờ thì sao?
Xuân Thu chấp chưởng thời gian, khiến hắn ta thất vọng đến cực điểm.
Mà Xuân Thu giờ phút này cũng nổi giận: "Lão già, ngươi điên đủ chưa? Thực lực ngươi cường đại, nói cái gì thì là cái đấy, thời gian chính là như vậy!"
Khinh người quá đáng!
Bắt nạt yêu quá đáng.
Thời gian rất mạnh, chỉ là ta yếu hơn ngươi, ngươi còn muốn như thế nào?
Chẳng lẽ nhất định phải giết ngươi, mới có nghĩa là thời gian cường đại sao?
Nếu ta có thể giết ngươi, ta đã giết ngươi từ lâu rồi!
Ngươi lão bất tử này, tức chết lão nương!
"Không, không đúng..."
Thiên Phương lại điên cuồng lắc đầu: "Tuyệt đối không phải như vậy, năm đó, Chiến nói thời gian vô cùng cường đại, dù là không gian, trước mặt thời gian cũng tuyệt không có cơ hội phản kháng!"
Hắn ta tự lẩm bẩm, nhớ lại lúc trước: "Cũng không đúng, y nói, thời gian cũng được, không gian cũng tốt... Cuối cùng, đều sẽ tồn tại... Nói cách khác, thời không đều sẽ rất mạnh, đúng, cho nên, thời không tuyệt đối mới là cường đại nhất, tồn tại vĩnh hằng nhất..."
Xuân Thu thầm mắng!
Tên điên!
Chiến chỉ là một tên Đế Tôn lục giai, nói cái gì ngươi cũng tin là thật sao?
Người ta nói ngươi đi chết đi, ngươi sẽ thật sự đi chết sao?
Lão gia hỏa này, điên rồi thì thôi đi, quan trọng là, quá mạnh.
Hơn nữa, Lý Hạo gia hỏa này, rốt cuộc đang làm gì vậy?
Cũng không lên tiếng, cũng không trả lời, lực lượng đại đạo ngược lại vẫn còn, thế nhưng đã dần dần suy yếu, tiếp tục như thế... Ta thật sự không gánh được!
Ngay khi nàng ta tuyệt vọng, bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm của Lý Hạo: "Suýt nữa quên mất ngươi, Xuân Thu, dáng vẻ Xuân Thu Chi Thành trong lý tưởng của ngươi ra sao?"
"Cái quỷ gì vậy?"
Xuân Thu suýt chút tức nổ phổi!
Thứ gì vậy?
Mẹ nhà hắn, ta đang chiến đấu đó!
Hỏi cái gì đâu không!
Lão nương đánh chết đánh sống vì các ngươi, sắp bị đánh nổ, ngươi lúc này rốt cuộc muốn làm gì?
Dưới sự phẫn nộ, nàng ta cũng không để ý tới.
Lý Hạo lại như là con ruồi đáng ghét: "Xuân Thu, mau nói đi, ngươi cũng là công thần, ta người này sẽ không quên công thần, ngươi nói xem, ngươi muốn bộ tộc Xuân Thu, một giới Xuân Thu có dáng vẻ như thế nào? Tối thiểu cũng phải nói yêu cầu tổng quát chứ..."
"Lý Hạo!"
Tiếng rống của Xuân Thu giận dữ, vang vọng đất trời, giờ phút này, nàng ta còn phẫn nộ hơn Thiên Phương, ngươi thật sự điên rồi sao?
Ta đang chiến đấu đó!
Ta đang đối kháng với Thiên Phương đó.
Ngươi đưa chút ý kiến làm cách nào đối phó hắn ta, đây mới là chuyện quan trọng...
"Đúng rồi, ngươi nói đi, có lợi cho việc xử lý Thiên Phương..."
Ta đi ngươi mẹ nó!
Ta giống người ngu như vậy sao?
Xuân Thu cuồng mắng trong lòng!
Thì ra, ta nói ra thì có thể giết chết Thiên Phương, ngươi đùa hài tử cũng không dám đùa như thế chứ?
Nhưng Lý Hạo cứ hỏi mãi, nàng ta thật sự khó thở, được, các ngươi từ bỏ rồi đúng không?
Vậy ta cũng mặc kệ!
"Sao cũng được... Chỉ cần bộ tộc Xuân Thu ta, có thể được khai sáng, có thể sống lâu dài một chút, có thể giống với những người khác, những sinh linh khác, có thể có trí tuệ... Thì sao cũng được, được rồi chứ?"
"Không có vấn đề gì! Hiểu rồi, yêu cầu rất đơn giản... Đúng rồi, ngươi có muốn làm hàng xóm với ta không?"
"Cút!"
Xuân Thu nổi giận!
Ngươi đi luôn đi!
Hàng xóm cái rắm, ngươi chết, ta còn không muốn chết chung với ngươi.
Tức chết yêu rồi!
Giờ khắc này, Xuân Thu cũng mặc kệ, chết thì chết, các ngươi bọn gia hỏa này, chính mình cũng không thèm để ý sinh tử, dựa vào cái gì mà lão nương phải để ý?
Thọ nguyên của bộ tộc Xuân Thu vốn ngắn ngủi.
Xuân Thu còn sống tới giờ đã được xem như trường thọ.
Ta sống được bao lâu?
Các ngươi thì sao?
Phi!
Người phải hối hận cũng là các ngươi, ta sẽ không hối hận!
Giờ khắc này, nàng ta hừ một tiếng: "Thiên Phương lão quỷ, lão nương làm thịt ngươi, lão già thọ hai triệu năm, đi chết đi!"
Giờ khắc này, nàng ta đã triệt để buông thả bản thân!
Quan tâm đến các ngươi làm gì!
Cùng lắm thì, đánh đến chết, dù sao không chỉ một mình ta chết, ầm!
Lực lượng đại đạo điên cuồng hiện lên, giờ phút này, nàng ta không quan tâm việc đánh lâu dài, bộc phát toàn lực, có thể chiến bao lâu thì tính bấy lâu!
...
Mà bên trong Chư Thiên đạo tràng.
Lý Hạo nở nụ cười, giờ phút này, một tòa thành phố khổng lồ hiển hiện từ hư không, dựa sát vào vạn giới, Tô Vũ quay đầu nhìn, Lý Hạo cười: "Xuân Thu là cái đứa nhóc dễ thương, Lam Thiên của vạn giới ngươi cũng thế... phân thân của Xuân Thu vô số, Lam Thiên cũng thế... Ta cảm thấy, làm hàng xóm với ngươi sẽ thích hợp hơn một chút."
"..."
Tô Vũ nhìn hắn, không nói gì.
Yêu ma quỷ quái gì ngươi cũng đưa đến gần ta, thích hợp không hả?
Lý Hạo lại bật cười nói: "Chờ mọi thứ thành công hóa phàm, người ta hẳn là cũng sẽ không quá biến thái, huống chi, Xuân Thu không quá thông minh, cũng sẽ không gây đại phiền toái gì cho ngươi."
"Vì sao không tới gần Ngân Nguyệt?"
Lý Hạo cười: "Ngân Nguyệt đều là người bình thường, không có nhiều biến thái, Tân Võ cũng được, vạn giới cũng tốt, rất nhiều người tu luyện Phân Thân Đạo..."
"Ngươi nói là Ngân Nguyệt ngươi không biến thái sao?"
Nhân Vương quay đầu, cười lạnh: "Trong Ngân Nguyệt của ngươi, không phải ngươi là tên biến thái nhất sao?"
"..."
Lý Hạo có chút khó chịu, rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ tươi cười: "Tiền bối có lẽ không biết, ta cho tới bây giờ đều không phải là loại người này, lời ta nói với chư vị ngày đó cũng không phải giả, ngày xưa, ta là tuần kiểm của Tuần Kiểm ti, cũng chính là cảnh sát, tuần tra trong miệng các ngươi... Từng trợ giúp rất nhiều người, nhận vô số cờ thưởng, chỉ tiếc, đại chiến bộc phát, cho nên cờ thưởng đã bị thiêu hủy, bây giờ... Chỉ có một cái!"
Hắn tiếc nuối thở dài, giờ khắc này, một cái cờ thưởng hiển hiện, viết thư - sẵn sàng giúp đỡ người khác và có tình yêu thương lớn lao..
Tặng: Tuần kiểm Lý Hạo của Tuần Kiểm ti
Cờ thưởng này vừa xuất hiện, đám người khẽ giật mình, cái này... hình như là thật, đã bị hư hại, không chỉ như vậy, phía trên còn nhiễm một chút máu.
Chương 3630 - Giang hồ ở trong lòng 6Gia hỏa này, thật đúng là từng được người khác đưa cờ thưởng sao?
Nhân Vương hay Tô Vũ đều khẽ giật mình, chuyện này cũng có thật sao?
Hay là đang lừa gạt?
Lý Hạo thấy mọi người nhìn mình, cười nói: "Cuộc sống bức bách thôi, nếu không, ai lại nguyện ý làm người xấu chứ? Ma Kiếm Lý Hạo cũng chỉ là do giang hồ truyền ngôn thôi, nhiều người đã nhận được ân huệ của ta đó..."
Nói rồi, hắn đặt cờ thưởng này vào thế giới. Ngân Nguyệt
Nói khẽ: "Làm kỷ niệm đi, ngày xưa, dạng cờ thưởng này có thể xếp thành một ngọn núi, bây giờ cũng chỉ còn một cái này."
Nhân Vương liếc mắt nhìn hắn, ngươi lừa gạt quỷ đi!
Cẩn thận hắn lấy cái cờ nào đó để lừa gạt đấy.
Mà Tô Vũ bỗng nhiên cười khúc khích, Lý Hạo nhìn y, Tô Vũ ho nhẹ một tiếng: "Không có gì, không có việc gì... Chỉ là... vết máu này, hình như là do sau khi người nào đó chết đã phun lên... Xem ra năm đó, gần cờ thưởng này đã có người bị giết, không phải là người đưa cờ thưởng đã bị Thời Quang tiền bối giết chết đó chứ?"
"Hửm?"
Lý Hạo nhíu mày: "Sao có thể có suy nghĩ bẩn thỉu như vậy để trào phúng tiền bối của ngươi?"
Tô Vũ nhún vai, không nói gì.
Ta đoán thôi mà!
Nhìn chung, suy đoán của ta từ trước đến giờ sẽ không sai.
Rất có thể là như vậy!
Nhân Vương cũng nghĩ đến chuyện này, khẽ cười, không để ý Lý Hạo nữa, giờ phút này, các Đế Tôn khác ngược lại đã được trấn an bởi sự thong dong của ba người, mọi người an tâm hơn rất nhiều, giờ khắc này, ba người thế mà chuyện trò vui vẻ ở nơi này.
Mọi người lập tức an tâm hơn nhiều.
Lý Hạo lại nói: "Đúng rồi, nếu hóa phàm thành công, về sau hai vị dự định làm gì?"
Nhân Vương cười nói: "Còn chưa nghĩ ra, làm lão sư được không? Hay làm hiệu trưởng? Hay là dứt khoát làm một cái đảo nhỏ, dưỡng lão sinh hoạt? Hoặc là... Đi diễn thuyết?"
Hắn ta cười hắc hắc: "Thôi, kỳ thật ta có một ý tưởng... Làm ông chủ nhà thu nợ, phiếu nợ trong tay của ta đã sắp chồng chất thành núi, nếu hóa phàm thành công, ta sẽ đi thu nợ khắp nơi, tiện thể du lịch một phen, có lẽ... sẽ rất thú vị!"
Lý Hạo không nhịn được bật cười.
Tô Vũ thì cười nói: "Ta hẳn là sẽ mở sở nghiên cứu văn minh, thu thập tất cả văn hóa văn minh, tri thức, truyền thừa... Đạo, có lẽ sẽ biến mất, văn minh thì không, sẽ chỉ càng thêm sáng chói theo thời gian!"
Lý Hạo gật đầu.
Hai người nhìn về phía hắn, Lý Hạo ngẫm nghĩ, cười ha ha: "Ta muốn làm võ sư!"
Hai người khẽ giật mình.
Lý Hạo cười nói: "Võ sư, không nhất định chính là võ sư bây giờ, hoặc là... Mở võ quán? Cường thân kiện thể cũng không tệ, Ngũ Cầm Thuật của ta rất lợi hại, Ngũ Cầm Thuật vốn là thuật pháp cường thân kiện thể, không có nghĩa là chắc chắn phải giết người..."
Hắn hơi xúc động: "Có lẽ, ta còn muốn hoàn thành việc học của ta, hoặc là tiếp tục làm tuần kiểm, hộ vệ một phương an bình? Không biết nữa, còn chưa nghĩ ra, cuộc sống như vậy có lẽ sẽ rất vui vẻ, sẽ rất dễ chịu... Giang hồ cũng có thể lưu ở trong lòng, mộng giang hồ cũng không tệ..."
Ba người tự phần mình thảo luận.
Đường giang hồ quá mệt mỏi.
Mà đây cũng không phải giang hồ bọn họ theo đuổi.
Giờ phút này, Nhân Vương nghĩ đến cuộc sống đơn giản và tốt đẹp, sau đó nuôi một con mèo, mang theo một con chó, đi thu nợ khắp nơi, bản thân hắn ta cũng thấy vui không kiềm được.
Mà Tô Vũ cũng muốn thu thập văn minh vạn tộc... Không, bây giờ, hẳn là thu thập văn minh Hỗn Độn, nhất định cũng rất thú vị.
Ai nói, đạo chỉ có thể dùng để giết chóc?
Ba người đều lộ ra ý cười, xuất phát từ nội tâm, dào dạt ở bên ngoài, bị ảnh hưởng bởi ba người này, giờ khắc này, những Đế Tôn kia cũng thấp giọng trao đổi lẫn nhau.
Thanh âm có chút ồn ào.
"Các ngươi sau này muốn làm gì? Nếu thật sự hóa phàm, mọi người sẽ làm gì?"
"Ta muốn làm diễn viên!"
"Cái gì là diễn viên?"
"Chính là con hát, hiểu không? Ta biết nghề này, là ý này chứ gì?"
"Chó má, cái gì mà con hát... Được rồi, ngươi nói cũng đúng, chính là diễn theo một số truyền kỳ có thật từng xảy ra, làm thành phim, Hỗn Độn này có quá nhiều thứ đáng để quay, truyền kỳ... Vĩnh viễn không kết thúc!"
"Nghe có vẻ không tệ!"
"Ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn làm thổ phỉ!"
"Cái gì?"
"Làm Sơn đại vương, hiểu chưa? Chúng ta có nhiều đỉnh núi, Sơn đại vương thoải mái vô cùng, có đôi khi lão tử nhìn mà hâm mộ..."
"Không có mong muốn nào khác, bản vương muốn trở thành Vạn Thú Chi Vương... sau này Yêu tộc bốn phương, rồng hay phượng gì đó, đều là tôn tử của ta..."
"Gan ngươi cũng không nhỏ..."
"Sợ cái gì? Đều đã hóa phàm, Long Phượng cũng chỉ là bình thường, không chừng lớn lên sẽ giống như gà rừng!"
"..."
Đám người bỗng nhiên bật cười, ngươi một lời ta một câu, kiến tạo gia viên của chính bọn hắn.
Có lẽ, còn có một số người không cam tâm, một chút người không tình nguyện.
Nhưng khi ba vị chí cường giả, giờ phút này, cũng đang thảo luận, tương lai sau khi hóa phàm như thế nào, như thế nào đó... Dù không cam tâm, cũng chỉ có thể bỏ xuống sự không cam lòng trong lòng, có lẽ... Hóa phàm là con đường tốt nhất.
Mọi người nghị luận lẫn nhau, dường như đã quên mất phân tranh và phiền não ở ngoại giới.
Giờ khắc này, thương sinh Hỗn Độn dường như cũng đang lắng nghe mọi chuyện.
Trên mặt một số người bỗng nhiên hiện ra một chút ý cười, dường như... Thấy được tương lai tươi sáng, giờ khắc này, dù thiên địa còn đang rung chuyển, sơn băng địa liệt, thế giới tịch diệt...
Nhưng trên mặt bọn họ đều hiện lên một chút ý cười.
Thì ra những chí cường giả này cũng chỉ là người thường.
Phàm phu tục tử!
Nhưng vì sao... Giờ phút này nghe thấy thế lại có chút hâm mộ, có chút chờ mong, có chút khát vọng đâu.
Giờ khắc này, thương sinh đều biết, có lẽ chỉ có hai người còn đang chiến đấu ở ngoại giới là chưa biết, toàn bộ Hỗn Độn dường như đều nghe được âm thanh nghị luận của bọn họ, Hỗn Độn hóa phàm!
Trong chớp mắt, vô số lực lượng ý chí điên cuồng tràn vào những này thế giới được cấu tạo từ tinh thần, dường như tất cả mọi người đang chờ mong.
Chương 3631 - Giang hồ ở trong lòng 7Lý Hạo lộ ra ý cười!
Hắn mở Tâm Môn, liên kết tất cả lực lượng tuyệt vọng của mọi người, cũng làm cho những người này đều có thể tham dự vào, dù không cách nào sửa đổi vận mệnh, tối thiểu cũng có quyền lợi được biết, vận mệnh của bọn họ sẽ có hướng đi như thế nào.
Kết quả... Giờ khắc này, thương sinh Hỗn Độn, không nói toàn bộ, tối thiểu hơn chín phần người, đều ủng hộ.
Bọn họ ủng hộ quyết định của mọi người.
Hóa phàm!
Để thời gian, để Hỗn Độn, để mọi thứ quay về bình thường.
Vô số lực lượng ý chí dung nhập vào thế giới hư ảo do những cường giả kia cấu tạo, giờ phút này, những sinh linh kia đều rất chờ mong, có lẽ bọn họ không có cách, quyết định chi tiết cụ thể, nhưng bọn họ tối thiểu sẽ biết đi con đường nào cho tương lai.
Chúng ta... Biết!
Chúng ta cũng sắp chứng kiến đây mọi chuyện, chứng kiến vạn đạo Hỗn Độn kết thúc, chứng kiến thời gian hóa phàm.
Chúng ta biết, đã từng có một đám người như vậy, đứng sừng sững ở đỉnh Hỗn Độn.
Cuối cùng, ai cũng đi hướng bình thường.
Có lẽ, một số năm sau, đời mới sẽ hoàn toàn không tin tưởng, thì có sao đâu?
Mọi chuyện thần kỳ, mọi truyền thuyết, đều có thể sẽ trôi đi theo thời gian, hoàn toàn biến mất trong dòng sông lịch sử, nhưng thế hệ này của bọn họ, sinh linh thế hệ này, đều đã từng chứng kiến!
Từng chứng kiến thần thoại, truyền thuyết, cùng... Quyết định tương lai và vận mệnh của mình!
Tuy rằng chúng ta không phải người chủ đạo, tối thiểu, chúng ta không hoàn toàn không biết gì cả.
Giờ khắc này, bên trong Chư Thiên đạo tràng, vô số lực lượng ý chí điên cuồng tràn vào đây.
...
Bên ngoài.
Thiên Phương bỗng nhiên khẽ giật mình, dường như đã cảm nhận được cái gì đó, hắn ta giẫm Xuân Thu dưới chân, quan sát khắp nơi, toàn bộ Hỗn Độn vốn đã tịch diệt, không có Sinh Mệnh Chi Nguyên.
Nhưng giờ khắc này... dường như có một cỗ dao động đặc thù cuốn tới!
Hắn ta cảm nhận được, đã từng trải nghiệm, trong mắt hiện ra một chút mờ mịt.
Đây là cái gì?
Hắn ta thế mà không cảm nhận được chắc chắn!
Chờ mong?
Hi vọng?
Khát vọng?
Đây rốt cuộc là cái gì?
"Lý Hạo, ngươi đang làm cái gì vậy? Ngươi không dám đối mặt với ta sao?"
Thiên Phương gào thét!
Ngươi đang làm cái gì?
Vì sao Hỗn Độn lại giống như sống lại, hắn ta nhìn về phía nơi xa, bản nguyên Hỗn Độn đã bị phá hủy, hắn ta lộ vẻ nghi hoặc, bản nguyên Hỗn Độn... vốn đã bị phá nát, lực lượng đại đạo, lực lượng sinh mệnh, cơ hồ đã xói mòn hết.
Nhưng giờ phút này... Giống như... Còn có chút dao động yếu ớt.
Như muốn sống lại!
Tại sao lại như vậy?
Hắn ta cảm thấy có chút bất an, hơi nghi hoặc.
Một cước giẫm Xuân Thu đến mức đau nhức kịch liệt, Xuân Thu cũng rống to một tiếng, trên thân hiển hiện vô số lực lượng tịch diệt, lan tràn dọc theo chân đối phương, Xuân Thu trong nháy mắt chạy trốn, cũng khó thở: "Ngươi xong rồi, bọn Lý Hạo đang suy nghĩ biện pháp làm thịt ngươi... Thiên Phương, lão già điên như ngươi sẽ chắc!"
Vẻ mặt Thiên Phương có chút khó coi, hắn ta nhìn về phía Xuân Thu: "Triệu hoán Lý Hạo ra đây!"
"Phân thân của ngươi đâu?"
"Bọn hắn... Rốt cuộc ở đâu?"
Những người kia giống như đã biến mất, nhưng Xuân Thu hẳn có thể triệu hoán ra, dù sao, ai cũng ở bên trong phân thân của nàng ta.
"Nằm mơ đi!"
Xuân Thu cười lạnh, trong nháy mắt trốn chạy: "Ngươi chờ chết đi!"
Nàng ta cũng dọa dẫm vài câu, giờ phút này, nàng ta căn bản không địch lại Thiên Phương, thời không tuyệt đối cũng không cách nào xuất hiện.
Thiên Phương hiển nhiên đã suy sụp, nếu tiếp tục đánh, mình thật sự sẽ bị đánh nổ chết tươi.
Mà bốn phía vẫn không ngừng có vô số lực lượng đặc thù lan tràn tới.
Thiên Phương yên lặng cảm giác, ánh mắt biến ảo chập chờn.
Lý Hạo, nhất định là do bọn hắn giở trò quỷ.
Bốn phía, vô số sinh linh dường như đều nhìn thấy được cái gì, nghe được cái gì, chỉ có mình là không cảm nhận được, vì sao?
Vì sao sẽ trở nên như vậy?
Bọn hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Hắn ta lập tức đuổi kịp Xuân Thu, có lẽ chỉ có đánh nổ Xuân Thu, bọn hắn mới có thể xuất hiện, Lý Hạo, ta không tin, ngươi vẫn sẽ trốn tránh như thế!
...
Bên trong Chư Thiên đạo tràng.
Giờ phút này, một thế giới vô cùng to lớn, Tân Hỗn Độn, hiện lên.
Quang minh sáng chói!
Giờ phút này, dường như đã sống lại.
Văn minh hiển hiện.
Vô số thành thị đứng lặng, các loại phong cách, không quá nhất trí, đủ loại phong cách, có thành thị Yêu tộc, có phong cách hoang dã, có phong cách sa mạc, có phong cách cổ xưa, phong cách có hiện đại...
Dạng kiến trúc gì cũng có.
Có một số nơi nối liền với nhau, có một số phân tán ở khắp nơi, có vài thế giới dựa vào thế giới, có vài thành thị liên kết với thành thị...
Mảnh này liên kết với mảnh khác!
Giờ khắc này, trong Hỗn Độn hư ảo, vô số lực lượng ý chí tràn vào, bắt đầu vững chắc Hỗn Độn này.
Lý Hạo lộ ra dáng vẻ tươi cười xán lạn!
Hắn không biết rốt cuộc có thể thành công hay không, hắn không biết, mình có cảm ngộ đạo, cảm ngộ thời gian chính xác hay không, có lẽ chỉ có Chiến mới có thể cho hắn đáp án.
Nhưng Chiến đã chết, chết trong lúc bình thường.
Có lẽ... Chỉ có thử mới có thể biết.
Giờ phút này, các Đế Tôn khác đều rất bất an, ngoại giới dường như đang rung chuyển kịch liệt, có Đế Tôn bất an nói: "Một Hỗn Độn hư ảo, thật có thể... Bao trùm Hỗn Độn vốn có, hóa phàm được mọi thứ sao?"
Vốn có chút không tình nguyện.
Nhưng cảm nhận được Thiên Phương cường hãn, cảm nhận được Xuân Thu rung chuyển, bọn hắn... Đều thấp thỏm.
Nếu không thành công, mọi người có lẽ đều phải chết.
Chết tử tế không bằng còn sống sót!
Hóa phàm, cũng tốt hơn là chết đúng không?
"Ta không biết."
Lý Hạo lắc đầu: "Không ai biết rốt cuộc có thể hay không, nhưng ta cảm thấy, thương sinh Hỗn Độn đều đang tán thành, đều đang đồng ý, đạo, cũng là do sinh linh tu được! Lực lượng ý chí, trong mắt của ta, nhất định sẽ mạnh hơn lực lượng đại đạo tồn tại trong thực tế!"
"Cái gọi là không gian... Không gian, cũng là địa phương sinh tồn của chúng ta, là của tất cả mọi người, không phải của một người nào đó, khi mọi thứ hóa thành bình thường, không gian, không chỉ thuộc về một người! Chỗ không gian này, địa phương sinh tồn, là của tất cả chúng ta..."
Chương 3632 - Giang hồ ở trong lòng 8Lý Hạo cười: "Chỉ cần mọi người cùng nhau tin tưởng vững chắc, ta tin... Có thể thành công!"
Nghe hắn nói vậy, đám người không còn nói gì nữa.
Lý Hạo thở hắt ra: "Đi thôi, nên đi ra ngoài rồi! Thiên Phương, thời không tuyệt đối trong mắt của hắn, chẳng lẽ mạnh hơn Hỗn Độn thời khắc này sao?"
Nói rồi, Lý Hạo dẫn đầu đi ra ngoài.
Những người khác lần lượt đi theo.
...
"Lý Hạo!"
Thiên Phương còn đang gầm thét, bỗng nhiên, ánh mắt khẽ động, giờ khắc này, bỗng nhiên, từng đạo hư ảnh hiển hiện, trong chốc lát, Lý Hạo hiện lên ở trước mắt, toàn thân Xuân Thu Đế Tôn giờ phút này đều là máu tươi, một thân thương thế.
Nhìn thấy đám người xuất hiện, ánh mắt nàng ta chứa đầy nỗi u oán và phiền muộn.
Cuối cùng đã đi ra!
Các ngươi đám khốn kiếp này, không ra, ta sẽ bị Thiên Phương đánh chết tươi!
Lý Hạo hít sâu một hơi, mở miệng: "Thiên Phương, ngươi biết ta đang làm cái gì không?"
Thiên Phương dừng bước, cũng không lập tức xuất thủ giết chết Lý Hạo, mà là nhìn Lý Hạo, Lý Hạo cười nói: "Giờ phút này, trong Hỗn Độn, có lẽ... Chỉ có ngươi không biết, ngươi biết vì sao không?"
Thiên Phương lạnh mặt nhìn hắn ta.
"Bởi vì... Ngươi chưa từng tuyệt vọng!"
Thiên Phương hơi động trong lòng, trầm giọng nói: "Ngươi nói là... ngươi đã làm cái gì đó thông qua Tâm Môn, cũng chính là con đường tuyệt vọng của ngươi?"
"Đúng."
Thì ra là thế!
Thiên Phương nhíu mày: "Mọi thứ sẽ không có chút ý nghĩa nào! Ngươi cho rằng, bọn phàm tục này có thể giúp ngươi cái gì? Ngươi đang hấp thu lực lượng ý chí sao? Hữu dụng không? Thời không mới là lực lượng mạnh nhất! Chỉ có thời gian mới có thể chiến thắng ta!"
"Ta biết!"
Lý Hạo giờ phút này rất thư thái, chắp hai tay sau lưng: "Vậy ngươi có biết, thời gian, không liên quan gì tới ý chí, không liên quan gì tới thương sinh không?"
Thiên Phương có chút nhíu mày.
Lý Hạo cười nói: "Ngươi cảm thấy, không gian của ngươi vô địch, ta lại cảm thấy, không gian của ngươi... Cũng không phải vô địch chân chính, Thiên Phương, ngươi vẫn muốn va chạm tạo ra thời không tuyệt đối, ta sẽ thỏa mãn ngươi, vận dụng lực lượng thời gian chân chính, ngươi... Nguyện ý thử không?"
"Thời gian chân chính?"
Thiên Phương ngây ngẩn cả người, nhìn hắn, có ý gì?
"Trước đó, lực lượng thời gian..."
"Đây chẳng qua là vỏ ngoài!"
Lý Hạo lắc đầu: "Đây không phải là thời gian, tối thiểu, không phải thời gian trong mắt ta! Ta không cảm thấy đó là lực lượng thời gian, thứ đó cũng được xem như là một loại lực lượng quay lại, một loại lực lượng ký ức hiển hiện, một loại lực lượng huyễn cảnh... Nhưng trong mắt ta, thứ đó không được xem là thời gian!"
Đây không phải là thời gian?
Trong đầu Thiên Phương như vang lên tiếng nổ tung!
Không có khả năng!
Làm sao có thể?
Thiên Phương nhìn Lý Hạo, giờ phút này càng thêm điên cuồng: "Ngươi nói đây không phải là thời gian, ngươi đã tu luyện ra lực lượng thời gian chân chính?"
"Đúng."
"Ta muốn xem!"
Hắn ta không cam tâm, không phục: "Đó là thời gian Chiến lưu lại, sao lại không phải? Lý Hạo, ngươi có thiên phú hơn cả Chiến sao? Ta không tin! Ngươi chỉ đang đe doạ ta!"
"Không cần đe doạ làm gì!"
Lý Hạo giờ khắc này lại lắc đầu: "Đến mức này, còn cần hù dọa ngươi sao? Không cần thiết! Hôm nay, giữa ngươi và ta, tất nhiên sẽ phân ra thắng bại, đã đến lúc này, mọi đe doạ đều là trò cười!"
Thiên Phương có chút không dám tin, nhìn hắn, hồi lâu, trầm giọng nói: "Ta muốn thấy... Cái gì mới thật sự là thời gian!"
Hắn ta muốn xem!
Hắn ta không tin, lực lượng thời gian mình một mực tin tưởng sẽ là giả.
Không có khả năng.
Loại lực lượng kia vô cùng cường đại, hắn ta thấy cũng chỉ vì Xuân Thu không sử dụng được, nếu không, sẽ không yếu như vậy, làm sao lại không phải?
Giờ khắc này, Chư Thiên đạo tràng hiển hiện.
Thiên Phương lập tức nhíu mày!
Hắn ta nhận ra thứ này, ngươi đang kể chuyện cười sao, đây là thời gian?
Lý Hạo nhìn hắn ta, bỗng nhiên khẽ vươn tay, nơi xa, bản nguyên Hỗn Độn đã bị phá hủy bỗng nhiên hiển hiện, rơi vào Chư Thiên đạo tràng, mà Thiên Phương cũng không ngăn cản, bản nguyên Hỗn Độn này đã vô dụng.
Không có lực lượng đại đạo, không có lực lượng sinh mệnh, chỉ là phế phẩm mà thôi.
Lý Hạo lấy đi, hắn ta cũng không thèm để ý.
Hắn ta chỉ muốn nhìn xem... Thời gian, rốt cuộc vì sao?
Bản nguyên Hỗn Độn đã bị phá hủy, giờ khắc này, bỗng nhiên hấp thu vô số lực lượng ý chí, dung nhập Chư Thiên đạo tràng.
Bên trong Chư Thiên đạo tràng, vô số thế giới hội tụ thành Hỗn Độn, giờ phút này, dường như đã thấy được ánh sáng, bản nguyên Hỗn Độn dần dần xoay tròn, bản nguyên vốn đang vỡ nát, bỗng nhiên, biến thành hai cái.
Một âm một dương, một sáng một tối.
Tựa như nhật nguyệt, lại tựa như âm Dương Chi Quang.
Quang minh và hắc ám bắt đầu giao thoa.
Toàn bộ Hỗn Độn hư ảo bắt đầu xuất hiện một chút biến hóa, vô số lực lượng ý chí dung nhập trong đó, vô số người đều công nhận thế giới này, Hỗn Độn này.
Mà giờ khắc này, Lý Hạo cầm trong tay Chư Thiên đạo tràng, dường như hắn đã cảm giác được cái gì đó.
Giờ khắc này, hắn hình như đã hiểu, bản nguyên Hỗn Độn rốt cuộc được hình thành như thế nào.
Thứ này giống như cũng không phải là hình thành vì con người, hoặc là nói, đây là... được tạo ra từ sự mong đợi của tất cả mọi người, của toàn bộ sinh linh ở kỷ nguyên trước, bọn họ đã chờ mong đại đạo xuất hiện.
Cho nên mới có bây giờ Hỗn Độn?
Hắn không biết có phải đúng như vậy hay không, nhưng hắn cảm nhận được, toàn bộ Chư Thiên đạo tràng, tại giờ khắc này, dường như được giao phó sinh mệnh một cách chân chính.
Thiên Phương kỳ thật cũng cảm nhận được một chút.
Giờ phút này, ánh mắt hắn ta không ngừng thay đổi.
Hắn ta không hề động, không ngăn cản, hắn ta chỉ muốn nhìn một chút thời gian trong miệng Lý Hạo, giờ khắc này, hắn ta thậm chí có chút chờ đợi, nhìn Chư Thiên đạo tràng, liếm môi một cái, khẽ cười: "Hình như... Có chút thú vị!"
Lý Hạo, giống như đã làm sống lại bản nguyên Hỗn Độn!
Hình như đã cải biến một điểm gì đó.
Thật sự còn có lực lượng thời gian mặt sao?
"Tới đi!"
Bên cạnh hắn ta, vô số lực lượng không gian kịch liệt rung chuyển, bắt đầu hội tụ, một cỗ khí tức cường hãn vô biên lại tràn lan ra, chấn động thiên địa tứ phương, nhưng giờ khắc này, tứ phương thiên địa dường như sinh động hẳn lên.
Chương 3633 - Giang hồ ở trong lòng 9Vô số thế giới, vô số sinh linh, đều đang ngẩng đầu nhìn!
Trên mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ chờ mong, vẻ khát vọng, hóa phàm... Có thể thành công!
Thời gian, cuối cùng sẽ chiến thắng không gian.
Lý Hạo thở hắt ra, trong tay hiện ra một thanh kiếm, trường kiếm màu đen, một cỗ lực lượng dục vọng tràn vào Chư Thiên đạo tràng, không cần tận lực áp chế cái gì cả, có dục vọng, mới có động lực.
Toàn bộ Chư Thiên đạo tràng, tại thời khắc này, dường như đã hóa thành một cỗ lực lượng đặc thù, tràn vào trong trường kiếm, trường kiếm càng thêm rung động.
"Thiên Phương... Hôm nay, Lý Hạo không địch lại ngươi, một mình ta không địch nổi ngươi, nhưng giờ phút này, không phải chỉ có một mình ta..."
"Bớt nói nhảm đi!"
Thiên Phương gầm thét: "Ta không quan tâm những chuyện này! Lý Hạo, ngươi biết, ta sẽ không để ý những chuyện này, ngươi biết ta muốn cái gì, ta muốn một đáp án, một kết quả!"
Giờ khắc này, trước mặt hắn ta hiện ra một thanh kiếm vô hình, vô số lực lượng không gian tràn vào trong đó, hắn ta có chút hưng phấn, có chút kích động, có chút điên cuồng, hắn ta thật cảm nhận được uy hiếp!
Uy hiếp lớn hơn Xuân Thu trước đó mang tới, lớn hơn rất nhiều!
Có lẽ, thời gian của Chiến, thật sự không phải.
Nói cách khác, thời gian của Lý Hạo mạnh hơn.
Mà chuyện này cũng là chuyện ta mong đợi.
Không phải sao?
"Tới đi!"
Thiên Phương kêu to một tiếng, giương cánh tay, giờ khắc này, cánh tay cơ hồ hội tụ tất cả lực lượng, khí huyết đều đang thiêu đốt, đang điên cuồng, nổi giận đùng đùng!
Mái tóc dài của Lý Hạo phất phới theo gió.
Hỗn Độn trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều đang đợi kết quả.
Lý Hạo khẽ cười, xuất thủ, huy kiếm, chém xuống!
Trong chốc lát, dường như Hỗn Độn giáng lâm giữa thiên địa, vô số thế giới như là huyễn ảnh, trong nháy mắt vô số thế giới phiêu đãng đi đến bốn phương tám hướng, hòa làm một thể với lực lượngý chí của bọn họ.
Giờ khắc này, Hỗn Độn bỗng nhiên kịch liệt rung chuyển.
Vô số thế giới nhanh chóng bắt đầu hội tụ!
Rung động!
Rung chuyển!
Vô số lực lượng đại đạo, tại thời khắc này, bỗng nhiên mẫn diệt, biến mất.
Trong bầu trời dường như xuất hiện một vầng mặt trời, một vầng minh nguyệt.
Mọi lực lượng đại đạo đều đang nhanh chóng tiêu tán, bị thôn phệ, bị mẫn diệt, bị hao tổn, tất cả lực lượng đại đạo trong cơ thể mọi người đều đang điên cuồng tiêu tán, bắt đầu dung hợp với những thế giới kia, kiến tạo ra một thế giới hư ảo vừa mới chế tạo thành.
Thiên Phương đối diện, khi thanh kiếm vô hình trong tay hắn ta va chạm, bỗng nhiên kiếm bắt đầu đứt gãy.
Giống như trong nháy mắt đã hao mòn tất cả lực lượng đại đạo!
Thiên Phương ngây ngẩn cả người, nhìn Lý Hạo, có chút ngơ ngác, không thể nào, điều đó không có khả năng, sao lại như vậy chứ?
Ta vô địch Hỗn Độn!
Vì sao... lực lượng đại đạo của ta, lực lượng không gian của ta đang điên cuồng trôi đi.
"Lý Hạo! Ngươi giở trò lừa bịp!"
Hắn ta nổi giận gầm lên một tiếng: "Ta lần lượt nhường ngươi, lần lượt chờ ngươi, chỉ vì thấy được thời gian chân chính một lần, thấy được thời không tuyệt đối một lần, vì sao ngươi phải gạt ta..."
Trường kiếm rơi xuống từ trên trời!
Như thể bổ Hỗn Độn ra, như thể chém nát tất cả hắc ám.
Tóc tai Thiên Phương bù xù, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Tại sao lại như vậy?
Lực lượng không gian cường đại vô địch, sao lại không địch lại cỗ lực lượng đặc thù này, đây không phải thời gian...
Thời gian không phải như thế!
Còn có cái gì có thể vượt qua lực lượng thời gian?
Tuyệt vọng!
Khi tuyệt vọng bộc phát, hắn ta sửng sốt, trong lòng như hiện ra một cánh cửa, như hiện lên một ít gì đó, dường như... Tại thời khắc này, hắn ta nghe thấy cái gì đó.
Hóa phàm!
Trong nháy mắt, hắn ta biết, cỗ lực lượng đặc thù này rốt cuộc là cái gì!
Hóa phàm!
Thời gian, trở về bình thường sao?
Hắn ta ngơ ngác nhìn Lý Hạo, ngơ ngác nhìn tất cả mọi người, hắn ta có chút thất thần, có chút hoảng hốt...
"Không thể nào... Không thể... Lý Hạo... Các ngươi gạt ta..."
Trong đầu hắn ta hiện ra cảnh tượng trăm vạn năm trước.
Ngày đó, hắn ta gặp được một người ở Thiên Phương.
Ngày đó, bọn hắn luận đạo Chư Thiên, bọn hắn đưa ra lý niệm thời không tuyệt đối, ngày đó, Chiến nói, thời không tuyệt đối có khả năng tồn tại, nhưng về sau lại nói, khi thời không tuyệt đối xuất hiện, mọi thứ có lẽ sẽ kết thúc.
Ngày đó, Chiến rốt cuộc có ý gì?
Thời gian trong miệng y, rốt cuộc có phải là thời gian của y hay không?
Hắn ta vẫn cảm thấy, Chiến trốn tránh, không muốn đối mặt với mình, đối mặt với Hỗn Độn vỡ nát.
Nhưng hôm nay... Hình như hắn ta đã hiểu.
Chiến... Trở về bình thường.
Y không phải tự sát!
Y chỉ là... chết đi theo lẽ thường.
Thiên Phương ngơ ngác nhìn Lý Hạo, giờ phút này, Hỗn Độn rung động kịch liệt, vô số lực lượng đại đạo không ngừng băng diệt!
Mà Lý Hạo lại thừa dịp giờ khắc này, lấy tay một chiêu, một cỗ lực lượng bản nguyên đặc thù hiện lên ở giữa thiên địa, hắn bỗng nhiên mặc kệ Thiên Phương, trực tiếp truy đuổi theo!
Hắn truy đuổi về phía Hỗn Độn!
Giờ khắc này, Lý Hạo mừng rỡ như điên, hắn điên cuồng đuổi theo thế giới ở nơi xa kia, một thế giới nho nhỏ, thế giới đó không lớn!
Sau lưng, Hắc Báo lập tức truy đuổi, Viên Thạc lảo đảo, khẽ cười, cũng điên cuồng đuổi theo!
Giờ phút này, Nhân Vương cũng nhếch miệng cười to, bay lên không về phía nơi xa kia, Tân Võ chi địa ở nơi xa xôi, dưới chân có chút lảo đảo, lại rất vui, hắn ta thấy được, thấy được vô số người Tân Võđang bắt đầu phục sinh ở Tân Võ đó.
Tô Vũ cũng cười, bay về phía vạn giới, lực lượng đại đạo trên thân đang bị mẫn diệt, đang bị tiêu tán.
"Đi thôi!"
Giờ phút này, có Đế Tôn cười ha ha: "Nếu ngươi không đi, lực lượng đại đạo mẫn diệt hết, chúng ta sẽ bị rơi xuống té chết! Ha ha ha... Hóa phàm thành công... Ha ha ha... Thế giới của ta, ta đến đây!"
Một đám Đế Tôn điên cuồng bay về phía bốn phương tám hướng.
Giờ khắc này, duy chỉ có hai người là không nhúc nhích.
Thiên Phương ngơ ngác, Xuân Thu lại vô cùng mờ mịt, sao thế?
Chương 3634 - Giang hồ ở trong lòng 10Sau một kiếm này, Hỗn Độn giống như đã xuất hiện kịch biến!
"Lý Hạo... Sao vậy?"
Nàng ta lớn tiếng gào thét: "Lực lượng của ta đang điên cuồng trôi đi, Lý Hạo, Thiên Phương vẫn còn sống! Lý Hạo... Ngươi đi đâu vậy?"
Làm gì vậy chứ!
Các ngươi đi đâu vậy?
Chiến đấu còn chưa kết thúc, Thiên Phương còn sống, mà lực lượng của ta cũng bị một cỗ lực lượng vô hình điên cuồng thôn phệ, đang mẫn diệt!
Lý Hạo, ngươi tên khốn này!
Phía trước, Thiên Phương lảo đảo một cái, quan sát phía dưới, vô số thế giới đang điên cuồng được gây dựng lại!
Hắn ta ngơ ngác quan sát, tóc tai bù xù, lực lượng không gian trên người đang điên cuồng trôi đi, hắn ta nhìn mọi thứ, lẩm bẩm nói: "Thời không tuyệt đối đến cùng là cái gì, là như vậy sao? Ai có thể nói cho ta biết... Cái này... Có phải thời không tuyệt đối hay không?"
Thiên địa này đã thay đổi.
Hỗn Độn đang kịch liệt biến hóa.
Đại đạo đang bị mẫn diệt.
Tất cả đã thay đổi, hàng tỷ sinh linh dường như đều đang hoan hô, gào thét, nhảy cẫng!
Bọn họ còn sống!
Đối diện, Xuân Thu không lo được, giờ phút này, nàng ta cảm nhận được vô số năng lượng trong cơ thể đang điên cuồng tán loạn, lập tức đuổi theo hướng của Lý Hạo, nàng ta hình như thấy được... Một thế giới.
Thế giới thuộc về ta!
Xuân Thu chi giới!
Nàng ta tựa như nghe thấy vô số thanh âm ve kêu, nàng ta lập tức chạy tới bên kia, hùng hùng hổ hổ, ta không biết chuyện gì đã xảy ra, vì sao các ngươi đều điên rồi?
Hỗn Độn đều điên rồi sao?
Trong hư không vô tận.
Thiên Phương ngơ ngác nhìn phía dưới, nhìn những thế giới kia, nhìn vô số sinh linh đang nhảy cẫng, tựa như... Rất vui vẻ.
Vì sao lại như vậy?
Lực lượng vô địch, thọ nguyên vô tận, chẳng lẽ không phải là thứ các ngươi theo đuổi sao?
Giờ khắc này, hắn ta ngã xuống, mặc cho lực lượng tiêu tán, mặc cho lực lượng hạ xuống đã kéo hắn ta xuống dưới mặt đất, hắn ta nhìn lên bầu trời, nhìn Hỗn Độn Chi Nguyên như nhật nguyệt, dường như hắn ta... Thấy được Chiến.
Một lần gặp gỡ trăm vạn năm trước, chính là kết cục của hôm nay sao?
Chiến, ngươi chết... Ta còn sống.
Nhưng ta... Hình như cũng sắp chết.
Hôm nay là tròn hai triệu năm thọ nguyên của ta, có lẽ, ta là người sống lâu nhất trong Hỗn Độn.
...
Giờ khắc này, Lý Hạo điên cuồng bay về phía một tòa thành thị.
Lực lượng đang tán loạn.
Hắn không quan tâm!
Hắn cực kì vui vẻ, hắn nhảy cẫng lên, ta đã cảm nhận được, ta đã cảm nhận được... Khí tức quen thuộc kia.
"Phụ thân, mẫu thân... Tiểu Viễn... Còn có mọi người..."
Hắn điên cuồng kêu, gào thét, như đã quay về năm đó!
Giờ khắc này, Ngân Thành.
Một đôi nam nữ trung niên đang đi trên đường, có chút mờ mịt, nghe tiếng hò hét điên cuồng ở gần đó, âm thanh vui sướng, hai người họ cảm thấy hoang mang.
Sao vậy?
Điên rồi sao?
Hơn nữa, chúng ta gặp tai nạn xe, sao lại không có việc gì cả?
Hai vợ chồng liếc nhau, đều rất mờ mịt, mà cách đó không xa, một vị thiếu niên run sợ trong lòng, cũng có chút mờ mịt, ta... Ta không phải đã chết rồi sao?
A Hạo đâu?
Hắn thì sao?
Y ngẩng đầu, chỉ nghe được vô số tiếng hoan hô, nổ tung lòng người!
"Ngân Nguyệt Vương!"
"Ngân Nguyệt Vương!"
"..."
Ngân Nguyệt Vương?
Giờ phút này, không phải Thiên Tinh lịch sao?
Ở đâu ra Ngân Nguyệt Vương?
Không hề xóa đi ký ức của ai cả, tất cả mọi người đều nghe thấy, thấy được, cảm nhận được, bao gồm người Ngân Nguyệt.
Bọn họ biết, vua của bọn họ, đã thắng!
Giờ phút này, bên cạnh bọn họ, dường như cũng nhiều người, có người mờ mịt, có người e ngại, có người sợ hãi...
Có người đang điên cuồng reo hò, có người mờ mịt luống cuống.
Có người ngửa mặt lên trời gào to, có người... Thấy được các nhân vật ngày xưa cực kỳ cường hãn đang đáp xuống từ không trung, thậm chí là rơi xuống!
Vô cùng chật vật!
Ở Ngân Thành chi địa, mấy người nhìn trời, đôi trung niên nam nữ ngơ ngác nhìn lên trên trời, lẩm bẩm nói: "Lão bà ơi, trên trời... Có người rớt xuống!"
"Nói nhảm gì vậy..."
Nữ nhân đau đầu, nhưng cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn xem, vừa nhìn thì ngây ngẩn cả người, từng bóng người lần lượt rơi xuống từ không trung, trong lúc mơ hồ, nàng hình giống nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc!
Sao giống con của ta quá vậy?
"Phụ thân, mẫu thân!"
"Tiểu Viễn!"
Tiếng rống truyền ra.
Giờ khắc này, tiếng hò hét như đã ngừng lại, vô số người Ngân Nguyệt đều nhìn về một hướng.
Giữa bầu trời, từng vị cường giả đang rơi xuống.
Ngày xưa, thực lực hoành tảo vô địch, hôm nay, như đã toàn bộ biến mất.
Một con chó xoay quanh tại thiên không, quay trong đến mức đầu óc choáng váng!
Một vị lão nhân rơi xuống từ trên trời, ‘bịch’, đập xuống đất, xoa eo, kêu đau một tiếng, mẹ nhà hắn, đau quá!
Không đến mức như vậy chứ?
Cũng quá hung ác, trừ nhục thân cường đại, hình như thật sự không còn gì, đồ đệ này của ta cũng quá hung ác!
Một tiếng ‘ầm’ vang lên!
Lý Hạo rơi xuống mặt đất, nhếch miệng, nhe răng, nhìn về phía nam nữ trung niên nơi xa, lại dùng sức phất tay về phía một vị thiếu niên ở xa hơn, cao giọng hò hét: "Tiểu Viễn, ta ở đây!"
Kêu xong, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía đôi nam nữ trung niên đang sợ ngây người, nhe răng cười ngây ngô, xán lạn như vậy.
"Cha, mẹ... Ta ở đây!"
Đôi nam nữ trung niên ngơ ngác, nhìn nhi tử rớt xuống từ trên trời, không dám tin.
Sao lại rơi xuống từ trên trời vậy?
Còn không bị ngã chết!
"Gâu gâu gâu!"
Một con hắc cẩu lay chân Lý Hạo, như sợ Lý Hạo vứt bỏ nó, đến chết cũng không buông tay.
Cách đó không xa, cô gái mặc áo đen, áo đen hóa thành màu đỏ, nhìn lại nam nữ trung niên kia, lại nhìn Lý Hạo, trong lúc Lý Hạo còn đang cảm nhận được niềm vui thì bỗng nhiên mở miệng: "Cha, mẹ... Ta là vị hôn thê của Lý Hạo..."
Lý Hạo ngây ngốc, nhìn về phía cách đó không xa.
Nữ tử kia quay người đi mất: "Ta về nhà trước, chờ ta tới tìm ngươi, ngươi không trốn thoát đâu!"
Lý Hạo hoang mang!
"Lâm Hồng Ngọc, đây là thời đại vô đạo, ta chẳng phải là gì của ngươi cả!"
Lý Hạo gào thét: "Ngươi lớn hơn ta 10 tuổi! Ta hoàn toàn không nghĩ tới chuyện kết hôn với ngươi... Đây là thời đại mới, thời đại mới!"
Chương 3635 - Giang hồ ở trong lòng (HOÀN CHÍNH VĂN)Không ai để ý.
Lâm Hồng Ngọc một thân hồng y, nhanh nhẹn rời đi.
Ta sẽ tìm ngươi!
Dù... Thời đại đã thay đổi.
Đôi nam nữ trung niên càng ngơ ngác hơn, chuyện gì vậy?
Không hiểu, chỉ là... Hình như... Con của ta, thế mà... đã đính hôn với người ta, sao chúng ta không biết?
Cách đó không xa, thiếu niên còn sợ hãi đã lập tức chạy đến, trong nháy mắt ôm chặt Lý Hạo, vô cùng nóng nảy: "A Hạo, có người muốn giết ngươi..."
Giờ phút này, thậm chí không quan tâm đến sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Lý Hạo nhe răng cười, vỗ bờ vai của y, cười nói: "Ta biết, bọn hắn chết rồi, đều đã chết, bị ta giết..."
‘Bịch’ một tiếng!
Nam tử trung niên lấy tay đập vào đầu Lý Hạo, quát khẽ: "Hồ ngôn loạn ngữ, phạm pháp giết người... Đừng có nói mò!"
Cảm giác đã lâu không thấy khiến Lý Hạo vô cùng vui mừng rỡ!
"Chó này... Rất mập, sao cứ mãi lôi kéo con vậy?"
"Chúng ta không cho phép nuôi chó... A Hạo, không thể nuôi chó, chó hoang rất bẩn... À, nó vẫn rất sạch sẽ..."
Giờ khắc này, hai vợ chồng thậm chí quên mất kịch biến bốn phía, chỉ nhìn Lý Hạo, lộ ra dáng vẻ tươi cười, bọn họ cảm thấy, mình hình như đã bị đụng chết, thế nhưng bọn họ hình như vẫn còn sống.
Thật kỳ quái!
Cách đó không xa.
Từng vị võ sư rơi xuống từ trên trời, nhìn cảnh tượng này thì đều bật cười.
Hầu Tiêu Trần lôi kéo Ngọc La Sát, khoát tay áo Lý Hạo, quay người liền đi.
Nam Quyền nhún vai, cười ha ha một tiếng, bật lên, cười ha ha nói: "Ngân Nguyệt võ lâm, mãi mãi cũng sẽ có truyền thuyết về chúng ta!"
Viên Thạc nhìn nữ tử bên cạnh, cũng cười, ra vẻ nhã nhặn, vuốt râu: "Chậm cả một đời, cũng may... Cuối cùng không từ bỏ nàng!"
Bích Quang Kiếm nhìn ông, có chút ngượng ngùng, ngắm nhìn bốn phía, thấy không có ai nhìn thấy thì hôn ông, mặt lộ thẹn thùng.
Viên Thạc cười ha ha một tiếng, nắm tay bà quay người rời đi: "Lý Hạo... lát sau hãy đi đến học viện, hoàn thành việc học..."
Lý Hạo quay đầu, nhe răng cười một tiếng.
Hai vợ chồng càng hoang mang hơn!
Người kia là ai?
Không biết!
"Giang hồ vẫn còn chứ?"
Giờ khắc này, có người thở dài một tiếng: "Hầu gia, hữu duyên gặp lại!"
Nói rồi, hắn ta cười ha ha, nhảy lên một cái, phi thân đi mất.
Tiếng cười của Càn Vô Lượng vang ra: "Gọi ngài một tiếng Hầu gia cuối cùng... Hôm nay, ta là Càn Vô Lượng, tiền đồ vô lượng!"
Từng vị võ sư phất tay với Lý Hạo, tạm biệt!
Lần này đi rồi, có lẽ sẽ còn gặp lại, có lẽ sẽ không.
Lý Hạo vẫy tay, lộ ra dáng vẻ tươi cười từ đáy lòng, tạm biệt từng người.
Lực lượng đại đạo còn đang điên cuồng trôi đi.
Thời đại này, lực lượng đại đạo sẽ triệt để tiêu tán hết, có lẽ, chúng ta chính là một đời võ sư cuối cùng.
Chờ sau khi chúng ta chết, thời đại này sẽ không còn Võ Đạo.
Thế nhưng... Hình như cũng không tệ.
"Thời đại mới, thế giới mới, Ngân Nguyệt!"
Giờ khắc này, tiếng hò hét lại truyền vang.
Nơi xa, giờ khắc này, tiếng gọi ầm ĩ lớn hơn vang vọng tứ phương.
"Nhân Vương vô song!"
Âm thanh thế mà truyền vang liên tiếp.
Sau một khắc, nơi xa xôi cũng vang lên thanh âm kinh thế: "Vũ Hoàng vô song!"
Một lát sau, Ngân Nguyệt yên tĩnh.
Trong nháy mắt, thanh âm bộc phát ra còn mãnh liệt hơn.
"Ma Kiếm Vô Song!"
Giữa thiên địa, tiếng hoan hô liên tiếp vang lên!
"Ai cũng điên cả rồi sao?"
Nam nữ trung niên bịt lỗ tai, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, có phải đều điên rồi hay không?
Không có ai bình thường sao?
Toàn thế giới đều điên cả rồi sao?
...
Nơi xa.
Trên một hoang mạc xuất hiện một ông lão với mái tóc rối tung, khi cảm nhận được thời gian trôi đi, ông ta vẫn trợn tròn mắt nhìn lên bầu trời, nghe thấy tiếng hoan hô liên tiếp, bỗng nhiên, ông ta khẽ cười.
Âm thanh thì thào bay đi theo gió.
"Thời gian... Quay trở lại bình thường..."
"Thời không tuyệt đối của ta... Là ở đây sao?"
Sinh mệnh dần dần tới điểm kết thúc.
Lý Hạo, ngươi không giết ta, ta cũng không sống nổi.
Nhưng ta hình như cũng không hề tiếc nuối.
Ta tưởng rằng ta sẽ rất tiếc nuối.
Hình như... Không có.
Gió xoáy cát bụi, vô số cát vàng dần dần bao trùm ông lão, ông lão dần dần nhắm mắt lại, hôm nay, thật sáng!
Tiếng hoan hô này như đang tiễn đưa ta.
Ta đã sống hai triệu năm, hôm nay, ta sẽ đi.
Thiên Phương nhắm mắt lại, trên mặt dần dần hiện ra một nụ cười, ta đã sống đủ lâu rồi.
Cát vàng quét sạch, che đậy mọi thứ.