Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 336 - Chương 336: Ta Có Thể Thắng

Chương 336: Ta Có Thể Thắng Chương 336: Ta Có Thể Thắng

Tôn Nhất Phi hơi suy tư, lại nói: "Ngày mai, ngươi xuất chiến! Toàn lực ứng phó, nhìn xem có thể gặp kỳ phùng địch thủ không. Nếu gặp được một đối thủ không tệ thì rất có ích đối với việc ngươi bước vào Đấu Thiên!"

Nói đến đây, ông ta lại nói: "Nếu ngày mai ta chiến bại... Ngươi hãy dẫn theo sư đệ, sư muội của ngươi về Trung Bộ đi!"

"Sư phụ..."

"Nghe ta, về phần di tích gì đó, không quan trọng, cũng đừng làm đao cho những người khác."

Tôn Nhất Phi rất bình tĩnh: "Mặc dù ta có lòng tin đầy cõi lòng, nhưng đối thủ là Viên Thạc, vẫn nên chuẩn bị. Ngày mai, ta và Viên Thạc, chín thành chín chỉ có thể một người sống tiếp, ông ta cũng được, ta cũng được... Vậy cũng không sao! Năm đó, nỗi tiếc nuối nhất của ta chính là không thể bước vào Đấu Thiên, hi vọng ngươi có thể giúp ta hoàn thành giấc mộng này. Nếu ngươi không địch lại Lý Hạo… vậy hãy kịp thời nhận thua! Thua một lần không đáng sợ, võ sư không sợ bại một lần, không ai bất bại. Sư phụ sẽ không để ngươi tuỳ tiện chết đi..."

"Sư phụ, ta sẽ đánh bại hắn!"

"Có lòng tin là chuyện tốt."

Tôn Nhất Phi cười, gật đầu: "Tóm lại, nếu ta bại, các ngươi hãy nhanh chóng rời đi! Viên Thạc sẽ không ngăn các ngươi, ân oán của ta và ông ta là ân oán của người thế hệ này chúng ta, quy củ võ lâm, họa không truyền người nhà! Chỉ cần ngươi không chết trong tay Lý Hạo, chiến đấu của ta và ông ta kết thúc, ta cũng sẽ không cố ý giết Lý Hạo, ông ta cũng sẽ không cố ý nhằm vào ngươi..."

Nghe ông ta nói như vậy, mấy đệ tử đều âu sầu trong lòng, lại không tin sư phụ sẽ thua.

Sao có thể được?

Tam Dương hậu kỳ!

Còn là võ sư tấn cấp Tam Dương hậu kỳ, dù là ở Trung Bộ, người có thể đánh bại sư phụ cũng chỉ có những người siêu việt Tam Dương kia.

Nhưng tại Ngân Nguyệt Hành Tỉnh, một võ sư Đấu Thiên, thế mà để sư phụ bắt đầu an bài hậu sự.

Nữ đệ tử không đành lòng, không khỏi nói: "Sư phụ, nếu… nếu không chúng ta về Trung Bộ đi!"

Không chiến!

"Trò cười!"

Tôn Nhất Phi hừ lạnh một tiếng: "Ta tới đây, chính là muốn chiến một trận với Viên Thạc! Sống cũng được, chết cũng được, đều là theo đuổi của ta! Làm võ sư, các ngươi phải nhớ kỹ, có thể bại chứ không thể không đánh mà lui! Trừ khi ngươi là một Phá Bách mà gặp Tam Dương, nếu không, thực lực không chênh lệch lớn, thậm chí ngươi còn chiếm ưu thế, ngươi lựa chọn lui lại... Con đường của ngươi cũng chỉ đến nơi đó!"

"Con đường võ sư càng khó đi hơn. Nếu các ngươi cảm thấy không thể nào tiếp thu được, thì sau khi trở về hãy lựa chọn tiến vào siêu năng. Khi đó, các ngươi có thể quyết định con đường sau này các ngươi đi thế nào."

Nói xong những việc này, ông ta nhắm mắt, không tiếp tục để ý mọi người.

Ông ta muốn nghỉ ngơi một hồi, chuẩn bị nghênh chiến Viên Thạc.

Lúc này, mặt mũi mấy người Tôn Mặc Huyền đều tràn đầy tâm thần bất định và bất an.

Sư phụ khiến bọn họ không ngủ được.

Mà đêm nay, người không có thể ngủ, không chỉ có đám bọn họ.

Rất nhiều người đều ngủ không được.

...

Ngày 27 tháng 8.

Ngày mới bừng sáng.

Hách Liên Xuyên có thể đã một đêm không ngủ. Sáng sớm, hắn vội vã chạy tới trước lều của đám người Lý Hạo.

Trong lều, Viên Thạc chậm rãi, ngược lại không hề nóng nảy.

Rửa mặt đơn giản, sau đó còn ăn sáng sớm chút.

Lau miệng sạch sẽ, lúc này Viên Thạc mới cất bước ra ngoài.

Hách Liên Xuyên nhìn ông, ánh mắt hơi đỏ lên: "Nhất định phải ước chiến?"

Cả đêm vẫn muốn tới tìm ông, kết quả vẫn là nhịn được, bây giờ thật sự nhịn không được.

"Ngươi là võ sư?"

Viên Thạc nhìn hắn.

Hách Liên Xuyên nhíu mày, hồi lâu mới nói: "Không phải!"

"Cho nên ngươi không hiểu!"

Viên Thạc lướt qua người hắn, cất bước đi về phía trước: "Rất ít võ sư ở Ngân Nguyệt tránh chiến. Võ sư tránh chiến, nếu không phải thực lực thật sự không bằng người thì chính là nhuyễn đản."

"Võ sư dũng cảm tiến tới, chỉ cần cảm thấy mình sẽ không thua, có thể chiến, vậy sẽ không tránh chiến. Bất cứ lúc nào, bất kỳ nơi đâu đều là như vậy!"

"Nói tới Kiếm Môn Hồng Nhất Đường, năm đó tránh chiến, không dám chiến ta... Bởi gã biết gã không bằng ta, gã cũng thừa nhận chính mình là một nhuyễn đản, cho nên gã tránh chiến hai lần, ta cũng lười khiêu chiến gã lần thứ ba."

"Hách Liên Xuyên, ngươi làm người không sai, chỉ là hơi đáng tiếc, năm đó không phải võ sư tấn cấp... Nếu không, hôm nay, ngươi hẳn sẽ càng mạnh!"

Hách Liên Xuyên im lặng, không phải võ sư.

Ai nói võ sư tấn cấp thì nhất định càng mạnh?

"Nhưng Tôn Nhất Phi là Tam Dương hậu kỳ..."

"Ta vẫn có thể thắng hắn!"

Viên Thạc tràn đầy tự tin!

Hách Liên Xuyên thấy không cách nào thuyết phục, không thể làm gì khác hơn, nói: "Vậy dạng này, đến lúc là dừng..."

"Luận võ không có điểm đến là dừng, trừ khi dạy đồ đệ. Nếu Tôn Nhất Phi thừa nhận là đồ đệ của ta, ta sẽ đến điểm là dừng!"

Vô nghĩa!

Hách Liên Xuyên hơi phát điên: "Ta là vì ngươi!"

"Có một thứ tình yêu, gọi là vì muốn tốt cho ngươi... Đáng tiếc, ngươi không phải cha mẹ ta, cho nên ta cũng không cần. Hách Liên Xuyên, có công phu này thì nên suy tính việc nếu ta giết Tôn Nhất Phi, sẽ tạo thành hậu quả gì."

Hách Liên Xuyên triệt để từ bỏ!

Hắn tuyệt vọng rồi.

Nghe nói như thế, hữu khí vô lực nói: "Hậu quả gì? Nếu ngươi giết Tôn Nhất Phi, vậy ngươi chính là đệ nhất cường giả nơi đây, những tổ chức khác có xác suất lớn sẽ không buông tha thăm dò di tích, nhưng sẽ liên hợp với nhau, từ lúc mới bắt đầu phân tán, đến đằng sau lại đoàn kết! Sau khi chúng ta tiến vào di tích, coi chừng bọn chúng liên thủ là được."

Từ bỏ?

Không tồn tại.

Nếu từ bỏ, Tuần Dạ Nhân thật sự lấy đi món Nguyên Thần Binh có tính phòng ngự thì các tổ chức lớn đại khái sẽ ngủ không yên.

Cho nên, chúng cũng sẽ không đi.

Chỉ là liên minh lỏng lẻo ban đầu sẽ càng thêm chặt chẽ hơn.

Đương nhiên, việc này không quan trọng.

Chỗ quan trọng là nếu hắn ra tay, ngăn cản Tôn Nhất Phi giết Viên Thạc, sẽ tạo thành hậu quả gì?

Đây mới là việc khiến Hách Liên Xuyên suy tính, tối qua cả đêm không ngủ.

Nghĩ đến việc này, lại nghĩ tới việc bộ trưởng căn dặn, đưa Hỏa Phượng Thương cho Viên Thạc.

Hắn lại đuổi kịp Viên Thạc, nói khẽ: "Ngươi không mang vũ khí? Ta cho ngươi mượn một cây thương... Ngươi biết thương pháp không?"

"Không cần!"

Viên Thạc lại từ chối.

Hách Liên Xuyên phát điên, cắn răng, nói khẽ: "Vũ khí kia không tầm thường!"

Đây là Nguyên Thần Binh!

"Không cần, bại lộ thì phiền phức lớn hơn. Coi như phải dùng, cũng là sau khi tiến vào di tích."

Viên Thạc từ chối, ông biết đó là cái gì.

Nhưng hắn không cần.

Mà Hỏa Phượng Thương là một thanh Nguyên Thần Binh duy nhất của phía Ngân Nguyệt, sau khi bại lộ có lẽ sẽ trêu chọc phiền toái càng lớn, thậm chí dẫn tới vài người ngoài cuộc. Đến lúc đó không phải là vì di tích, mà là vì cướp đoạt Hỏa Phượng Thương.

Hỏa Phượng Thương lần đầu tiên rời khỏi Hầu Tiêu Trần. Mọi người không dám đi đối phó Hầu Tiêu Trần, chẳng lẽ còn không dám tới đối phó bọn họ?

"Thế nhưng..."

Hách Liên Xuyên lo lắng nói: "Thật, ngươi nhất định không địch lại, ngươi cầm còn có chút hy vọng."

"Không cần, yên tâm đi, chờ ta thắng, tiến vào di tích, ngươi lại cho ta mượn... Khi đó, bảo đảm có kinh hỉ ngoài ý muốn."

Viên Thạc cười.

Khiến địch nhân cảm thấy nhìn thấu tất cả ngươi, kết quả phát hiện, bọn chúng nhìn thấy hoàn toàn không phải toàn bộ, đây mới là vui mừng ngoài ý muốn.

Giao chiến với Tôn Nhất Phi, ông chỉ chuẩn bị dùng Tâm Hỏa Viên.

Thậm chí ngay cả thạch đao cũng không muốn bại lộ.

Về phần có thể địch nổi Tôn Nhất Phi không, đánh qua mới biết được.

Đối phó Tôn Nhất Phi, Viên Thạc cũng không quá bằng lòng dùng những binh khí mạnh mẽ hơn để đối phó ông ta, mà cũng không cần quá lo lắng Tôn Nhất Phi sẽ dùng ám chiêu, đây cũng là ăn ý giữa võ sư.

Quang minh chính đại chiến đấu!

Bình Luận (0)
Comment