Nơi xa.
Vương Minh nhìn thấy một mảnh vụn bay về phía chính mình, ánh mắt khẽ động, giờ phút này gã cũng rất ngưng trọng, giương tay vồ một cái, muốn trực tiếp bắt lấy mảnh vỡ trường kiếm. Sau một khắc, sắc mặt gã biến hóa, bỗng nhiên, trên bàn tay nhiều thêm một bộ thủ sáo màu vàng.
Đó là năng lượng hệ Kim của gã.
Két!
Âm thanh chói tai truyền ra, mảnh vỡ trường kiếm xen lẫn chút kiếm khí, trực tiếp cắt thủ sáo màu vàng thành hai nửa, tí tách... Máu từ trên tay chảy xuôi xuống.
Vương Minh không có vui cười giận mắng nhau bình thường, chỉ có ngưng trọng và nặng nề.
Ta là Nhật Diệu!
Đây chỉ là mảnh vỡ vũ khí của hai người nổ bắn ra, dưới sự ngăn cản của gã, thế mà năng lượng thần bí phòng ngự bị cắt mở, trực tiếp bị thương vào tay, suýt chút cắt đứt bàn tay của gã.
Gã không để ý đau đớn, yên lặng nhìn vết thương trên lòng bàn tay, khắc sâu tận xương!
Giờ đây Vương Minh giống như hơi thất thần.
Bốn phía, vài cường giả cũng liên tục ra tay ngăn cản mảnh vỡ.
Có Siêu Năng Giả muốn thử.
Một Siêu Năng Giả cấp Nguyệt Minh, trong tay toát ra chút ánh lửa, muốn đốt cháy mảnh vỡ này… phụt một tiếng, mảnh vỡ trực tiếp xuyên thấu siêu năng, giống như không có bất kỳ phòng ngự gì, trực tiếp đánh nát đầu người kia!
An tĩnh!
Tĩnh mịch!
Hai người giữa sân cũng chỉ là Phá Bách, cùng cấp với Nguyệt Minh.
Bây giờ, tất cả Nguyệt Minh đều im lặng, vài Nhật Diệu đều có sắc mặt ngưng trọng không gì sánh được, lần nữa nhìn về phía giữa sân. Lúc này không còn bất kỳ lòng khinh thường nào, chỉ có ngưng trọng.
Đây là Phá Bách?
Đây mới là võ sư?
...
"Ngớ ngẩn!"
Hồng Nhất Đường thấp giọng mắng một câu. Hai võ sư Phá Bách, một người thậm chí nắm giữ thế, một người coi như không có nắm giữ thì cũng không kém bao nhiêu, tương đương với hai võ sư nắm giữ thế dùng một kích toàn lực, phá nát binh khí của nhau.
Một kích này, dù là Nhật Diệu sơ kỳ tại hiện trường cũng có thể sẽ bị hai người liên thủ giết chết tại chỗ.
Lại có Nguyệt Minh muốn đỡ!
Hắn không chết thì kẻ nào chết?
Siêu Năng Giả của tổ chức nhỏ chính là không có kiến thức, tự cho là trở thành Siêu Năng Giả thì có thể nhìn xuống võ sư?
Vừa rồi đám người Viên Thạc ra tay giết người, vậy mà còn không học được gì.
...
Sau một khắc, ánh mắt tất cả mọi người lại lần nữa tập trung giữa sân.
Trường kiếm vỡ nát, trường côn đứt gãy.
Giờ này, trên thân hai người cũng bị nội kình lẫn nhau đánh thành vết thương chồng chất.
Tôn Mặc Huyền kịch liệt thở hổn hển, tiếng thở dốc rõ ràng có thể nghe được, quyền phải nắm chặt đánh về phía Lý Hạo, Đại Địa Chi Thế tụ trên nắm tay. Ầm ầm, từng quyền liên tiếp, đánh Lý Hạo không ngừng bay ngược ra sau.
Lý Hạo bộc phát Cửu Đoán Kình không kịp vận chuyển Ngũ Cầm Thuật, chỉ có thể ngạnh kháng. Hai người cứng đối cứng, dù ngũ tạng Lý Hạo cường hãn thì vẫn như cũ bị thế công ra quyền liên tiếp đánh cho không ngừng lùi lại, khóe miệng bắt đầu chảy ra máu.
Đây chính là võ sư!
Quyền quyền tới tay huyết tinh, bạo lực.
Tôn Mặc Huyền giống như cuồng nhân không biết mệt mỏi, song quyền bắt đầu thay phiên, gã muốn áp chế Lý Hạo, mãi cho đến khi đánh chết tươi Lý Hạo mới thôi!
Nắm đấm va chạm, khuỷu tay va chạm, thậm chí là hai chân không ngừng đá lẫn nhau, đá ống quần sớm đã rách nát, lộ ra hai chân đẫm máu.
Tôn Mặc Huyền áp chế Lý Hạo, cũng tự bị thương không nhẹ. Ngũ tạng gã không đủ cường đại, lực phản chấn cũng để gã gánh hơi không nổi, nội phủ giống như vỡ tan, tạng khí chảy máu.
Nhưng gã không từ bỏ, không lui lại, cũng không thu quyền.
Nhân lúc hắn bệnh, đòi mạng hắn!
Lý Hạo mạnh ngoài dự liệu, nhưng cũng là nguồn gốc làm gã phấn khởi, đánh chết Lý Hạo mới là mục tiêu!
Đánh chết Lý Hạo, quấy nhiễu Viên Thạc, có lẽ có vài tia trợ giúp đối với trận chiến kế tiếp.
Lý Hạo thật ra cũng có tâm tư giống thế.
Giao đấu tại Ngân Nguyệt Võ Lâm, đệ tử lên trước, nếu một phương có thể đánh chết môn nhân một phương khác, vậy thì có thể tráng thanh thế, đả động khí thế của địch. Rất nhiều cường giả có sức mạnh ngang nhau cuối cùng chiến thắng một phương khác, thường là do trong đệ tử chiến đã thắng bên nọ.
Tiên cơ đánh chết môn nhân đối phương, nhiều khi đều là bí quyết thủ thắng.
Điểm này Viên Thạc không nói, Lưu Long lại từng nói.
Bị áp chế, bị cường công!
Nhưng ánh mắt Lý Hạo lại thanh tịnh.
Lão sư nói, tất cả chiến đấu, hết thảy chiêu thức, cũng là vì chuẩn bị cho một chiêu cuối cùng, làm nền cho việc đánh chết địch nhân.
Cho nên, quá trình cũng chỉ là quá trình.
Ngay lúc đối phương lần nữa ra quyền, trong nháy mắt, Lý Hạo bạo hống một tiếng, phun ra một ngụm sương trắng như là kiếm mang!
Tôn Mặc Huyền vô thức đánh một quyền tới, trực tiếp một quyền kiếm mang đánh chia năm xẻ bảy.
Mà thứ này cũng không phải là đòn sát thủ của Lý Hạo.
Giờ khắc này, tay phải hắn giơ lên, nhe răng cười, lộ ra máu đỏ tươi trong miệng.
Cửu Đoán Kình lần nữa bộc phát!
Tầng tầng nội kình điệt gia tay phải, Lý Hạo lần nữa muốn một kiếm kia về, nội kình hóa kiếm, bàn tay nứt ra, kiếm khí mơ hồ nổ bắn ra.
Nơi xa, Tôn Nhất Phi biến sắc.
"Nhận..."
Ông ta muốn hô lên hai chữ nhận thua, ông ta cảm nhận được một vài khác biệt.
Một cỗ kiếm ý!
Ông ta thậm chí muốn tự mình ra sân ngăn cản Lý Hạo... Bước chân khẽ động, ông ta muốn ra tay. Nơi xa, Viên Thạc không nhúc nhích, giống như cũng không có ý ngăn cản.
Bước chân Tôn Nhất Phi lại trì trệ... Ánh mắt lộ ra một vẻ thống khổ.
Đồ đệ... Không nhận thua!
Viên Thạc khẽ nhíu mày, nhìn ông ta một cái, rất nhanh đã không quản nữa.
Tôn Nhất Phi là một võ sư tốt, cũng là một lão sư tốt... Nhưng Tôn Nhất Phi chưa chắc là một sư phụ tốt!
Bởi ông ta không ra tay... Bởi ông ta chần chờ!
Bởi vì... Quy củ!
Quy củ võ lâm!
Giờ phút này, Tôn Nhất Phi nhìn về phía đồ đệ, ánh mắt lộ ra một sắc hy vọng, nhận thua... Chỉ cần ngươi nhận thua... Ta sẽ không để cho ngươi chết!
...
Lúc này, Tôn Mặc Huyền cũng cảm nhận được nguy cơ.
Rất nguy hiểm!
Hình như gã cảm nhận được một cỗ kiếm ý, kiếm ý đặc biệt sắc bén, từ trong tay Lý Hạo truyền tới.
Bây giờ Lý Hạo giống như hơi chần chờ...
Đúng vậy, lúc này Lý Hạo thật ra cũng đang đợi, chờ gã nhận thua. Mặc dù hắn muốn đánh chết Tôn Mặc Huyền, dao động Tôn Nhất Phi, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của một người xem như xa lạ như Tôn Mặc Huyền, hắn bỗng cũng hơi dao động.
Cho gã cơ hội nhận thua đi... Nhận thua, cũng giống vậy thôi.
Tôn Mặc Huyền lại không nhận thua.
Sư phụ từng thua một lần, mấy chục năm cũng khó bình tâm, năm đó nhảy xuống từ phía trên cầu vượt!
Nếu ta nhận thua, có lẽ sư phụ sẽ vui mừng, ta cũng sẽ sống sót... Nhưng thua, có lẽ còn đả kích hơn so với chết. Nếu gã chết rồi, có lẽ sư phụ sẽ càng mạnh, một nội tâm bi phẫn, có lẽ có thể khiến sư phụ càng có lực bộc phát!
Huống chi, đang ở giai đoạn tụ thế, lần này chiến bại, bại bởi một người mới... Ta còn có mấy phần động lực để đánh vỡ ma chướng phía trước, bước vào Đấu Thiên?
Giờ khắc này, Tôn Mặc Huyền lộ ra một dáng vẻ tươi cười.
Chấp nhất của võ sư không phải điều ngoại nhân có thể lý giải.