Trong nháy mắt, mọi người thấy một cảnh tượng hoảng sợ.
Giữa không trung, một Hỏa Viên ra tay trước, một tay kình thiên, vỗ một chưởng xuống, hư không giống như nổ tung!
Ngũ Cầm Thuật, Vượn Thuật.
"Đến chiến!"
Tôn Nhất Phi cũng cuồng hỉ, một côn bổ ra, thiên băng địa liệt. Trong một chớp mắt, trường côn và cự chưởng tiếp xúc, lập tức nổ tung, ánh lửa nổi lên bốn phía.
Hai người lập tức sai chỗ, bay lên không, giao thoa lẫn nhau.
Ầm ầm!
Nếu như nói Lý Hạo và Tôn Mặc Huyền là thủ đoạn phàm tục giao phong, hai người này lại thật sự có thủ đọa của Lục Địa Thần Tiên. Dưới giao phong, toàn bộ bầu trời đều bị chiếu rọi thành màu đỏ.
Tam Dương hậu kỳ đại chiến võ sư Uẩn Thần.
Viên Thạc không còn thong dong bình tĩnh như bình thường. Ông như một con vượn già phát cuồng, trong ánh mắt đều mang ánh lửa, huy quyền, cánh tay dài phá thiên.
Một quyền đánh xuống, một tay bắt trường côn, ánh lửa trường côn bộc phát.
Hai người giao thủ một cái, ngọn lửa kia bắn ra tứ tán.
Ầm ầm!
Tốc độ quá nhanh, đám người Lý Hạo thậm chí hơi không theo kịp, thấy không rõ lắm.
Giao phong cấp độ này vượt qua bọn họ quá nhiều.
Trừ vài Tam Dương còn có thể thấy khá rõ ràng, dù là Nhật Diệu, giờ phút này cũng khó có thể thấy rõ ràng hai người giao thủ cụ thể thế nào. Chỉ có thể nhìn thấy Tâm Hỏa Viên bạo ngược không gì sánh được, đánh ra từng quyền, có đôi khi đánh ra mấy chục quyền trong mắt người khác cũng chỉ là một quyền.
Mà một cây Tề Mi Côn, trên dưới quay cuồng, tràn đầy mỹ cảm.
Vào thời khắc này, hai người bỗng nhiên chếch đi phương hướng, đạp không mà đi, nhanh chóng chếch về phía nguyên địa.
Trăm mét?
Đối bọn họ mà nói, trăm mét tính là gì?
Chỉ là khoảng cách một bước thôi!
...
Giữa không trung.
Trên phi thuyền Quang Minh đảo có gần trăm người.
Rất nhiều người, chẳng qua có không ít Tinh Quang Sư. Những người này cũng sẽ không tiến vào di tích.
Giờ phút này, bọn họ cũng nhìn như si như say.
Trên phi thuyền, một Thiên Quyến Thần Sư trẻ tuổi lại khẽ nhíu mày.
Đối phương... Hình như tới gần nơi này hơn.
Ban đầu hắn cố định phi thuyền cố ở đây, chỉ là vì phơi bày ít thực lực của Quang Minh đảo, sau đó đám người Viên Thạc bay lên, hắn cũng cảm thấy không cần lui ra sau, lui ra sau vậy cũng thật mất mặt.
Hắn là Thiên Quyến Thần Sư, cũng là một trong những Tam Dương hiếm thấy ở Ngân Nguyệt.
Từ khi xuất đạo đến nay, thuận buồm xuôi gió, thuận dòng, thuận lợi thành lập Quang Minh đảo, trở thành tổ chức cường đại. Dù phân bộ của ba tổ chức lớn ở đây, bao gồm Tuần Dạ Nhân, cũng sẽ nể mặt hắn mấy phần, không bằng lòng gây nên xung đột với Thiên Quyến Thần Sư cấp Tam Dương bản thổ.
Cho nên, Quang Minh đảo chủ rất ngông cuồng, có tư cách, có lực lượng để cuồng.
Nhưng bây giờ, hắn lại hơi phát run trong lòng.
Không tốt!
"Nhanh..."
Hắn vừa muốn nói gì đó, trong nháy mắt, một cây trường côn xuyên phá thiên địa, một côn đập xuống!
Quang Minh đảo chủ kinh hãi, hắn cũng là cường giả, thấy thế gầm thét một tiếng, đánh ra một quyền như là thái dương tan vỡ, Quang Minh Thần Quyền.
Hai người này cố ý!
Hắn cảm thụ được, hai tên khốn kiếp này cố ý đánh về phía hắn.
Thế nhưng... Quang Minh Thần Quyền của hắn vừa ra, sau một khắc, một quả đấm hỏa diễm to lớn vô cùng rơi về phía hắn, cực kì to lớn, trong hư không giống như có một cự viên kình thiên huy quyền!
Ầm!
Trong nháy mắt, một cỗ thế cực kỳ cường hãn bộc phát, cỗ thế kia như là Hỏa Diễm sơn, nổ ra trong đầu Quang Minh đảo chủ. Hắn thấy được một viên hầu, khai thiên tích địa!
Ánh mắt hơi đục ngầu lên.
Đây chính là thế của võ sư, người chưa từng cảm ngộ, chưa có tiếp xúc qua, vĩnh viễn không biết đến cùng tình trạng như Viên Thạc sẽ có thế mạnh cỡ nào.
Quang Minh đảo chủ là Thiên Quyến Thần Sư, nhưng hắn thật sự không thể hiểu được võ sư.
Nơi xa.
Hồng Nhất Đường cười nhạo một tiếng, bỗng nhiên lắc đầu, trong lòng hơi cảm khái.
Người đầu sắt, vĩnh viễn nhiều như vậy.
Dưới mặt đất nhìn thì coi như xong, ngươi ở trên không trung quan sát hai người, như là nhìn xiếc khỉ. Hai người đều là võ sư đỉnh thiên lập địa, đều là lão ma đã từng hoành hành không ai bì nổi, ngươi lại dám quan sát bọn hắn?
Ngươi đây mới là thực sự muốn chết!
Thiên Quyến Thần Sư?
Tam Dương?
Về sau, có lẽ không còn Quang Minh đảo.
Tam Dương là mạnh, thế nhưng phải nhìn người đối mặt là ai.
Trong chớp nhoáng này, tất cả mọi người thấy được một hình ảnh hoảng sợ. Quang Minh đảo chủ vô cùng cường đại, Quang Minh Thần Quyền vừa ra, trong chớp mắt đã bị một nắm đấm càng lớn đấm ra một quyền, trực tiếp đánh nắm đấm hủy diệt, phòng ngự mở ra!
Ngay trong nháy mắt này, một cây trường côn đỏ bừng rơi xuống!
Một côn này cường hãn vô biên, trong nháy mắt đốt cháy hết thảy. Một côn rơi xuống, một tiếng ầm vang lên, phi thuyền vừa rồi còn lơ lửng đã trực tiếp bị một côn đánh thành hai nửa, mà Quang Minh đảo chủ... Hoàn toàn biến mất!
Không, còn để lại từng tia lực lượng quang minh.
Nắm đấm to lớn triệt để rơi xuống, trực tiếp một quyền oanh bạo phi thuyền đã bị đánh thành hai nửa!
Tiếng kêu thảm thiết vô số, tiếng kinh hô vô số.
Một vài Siêu Năng Giả Quang Minh đảo không, liên tục rơi xuống đất.
Tốc độ nhanh vô cùng!
Một vài Siêu Năng Giả có năng lực bay trên không, giờ phút này bỗng hoảng sợ rống to... Không cách nào bay trên được!
Nơi này là thiên hạ của thế, cái này thậm chí là một lĩnh vực.
Tại trong lĩnh vực này, bọn hắn không cách nào đột phá thế của hai đại cường giả phong tỏa, trực tiếp bị giam cầm siêu năng, ầm ầm... Từng tiếng vang to lớn truyền ra, dưới tình huống bị phong tỏa siêu năng, những Siêu Năng Giả kia rơi xuống từ trên không trung hơn trăm mét!
Trừ số ít người may mắn, những người còn lại trong nháy mắt đã bị nện thành thịt nát.
Một vài người kia, có người được Siêu Năng Giả khác đón lấy, không thể không đỡ, vì họ trực tiếp rớt xuống trận doanh của bọn hắn, không đỡ cũng không được. Có mấy người may mắn, bắt được hai bên biên giới của hẻm núi, trở về từ cõi chết.
Quang Minh đảo cường đại, trên trăm Siêu Năng Giả, giờ đây, trừ bảy, tám kẻ may mắn, người còn lại đều bị hai người đánh giết gần hết trong nháy mắt!
Quang Minh đảo chủ cấp Quang Minh, tức thì bị hai người dùng một quyền, một côn trực tiếp đánh thành tro bụi.
Trong chớp nhoáng này... Giữa thiên địa chỉ lưu lại tiếng vài người kêu đau, rên la.
...
Trận doanh Phi Thiên.
Một đám cường giả mặc áo choàng, giờ đây giống như bị thi triển Định Thân Thuật, không nhúc nhích, nhao nhao ngửa đầu nhìn trời. Dưới áo choàng chỉ có từng đôi mắt hoảng sợ.
Võ sư?
Có thể đạt tới tình trạng này?
Viên Thạc giết Đoạn Thiên, mọi người biết nhưng không ai có thể biết ông giết Tam Dương lại nhẹ nhõm như vậy.
...
Hồng Nguyệt.
Sắc mặt Hạo Không triệt để thay đổi, gã hơi sợ hãi, hơi khó tin, còn hơi phẫn nộ.
Sao Viên Thạc lại cường đại như vậy?
Một quyền kia trực tiếp chính diện oanh bạo phòng ngự của một Thiên Quyến Thần Sư, đó là Tam Dương chứ không phải Nhật Diệu.
Đấu Thiên, không phải chỉ có thể với Nhật Diệu sao?
Làm sao có thể!
Tôn Nhất Phi cường đại thì có thể lý giải, nhưng Viên Thạc cường đại, thật không thể lý giải.
"Sao lại thế..."
Gã thì thào một tiếng, không dám tin tưởng, không dám suy nghĩ.
Siêu việt Đấu Thiên?
Bây giờ, không chỉ gã, rất nhiều người đều sinh ra ý nghĩ như vậy.
Thế nhưng... Không có khả năng!
Dù là ở Trung Bộ, nghe đồn có mấy võ sư cũng đã bước vào cấp độ này. Thế nhưng bọn hắn bây giờ gần như không ra tay, cũng không nhìn thấy bọn hắn. Các cường giả thần bí kia, từng người giống như biến mất tại chiến trường Trung Bộ.
Nghe nói những người này tìm được con đường phía trên Đấu Thiên.
Thế nhưng... Đó là Trung Bộ, còn không có lấy được chứng cứ xác thực.
Hôm nay, tại Ngân Nguyệt, tại trong chốn võ lâm xuống dốc này, bọn hắn thế mà thấy được một cường giả võ sư dùng một quyền oanh sát một Thiên Quyến Thần Sư cấp Tam Dương.