Trong nháy mắt, một trảo vồ xuống Tôn Nhất Phi, bắt trúng mắt cá chân ông ta, mang theo từng mảnh huyết nhục.
Tôn Nhất Phi không kinh sợ mà còn lấy làm mừng!
Đệ nhị thần!
Ông ta thấy được đệ nhị thần... Nếu có thể, ông ta hi vọng có thể nhìn thấy đệ ngũ thần, nhưng ông ta biết là không thể nào.
Đây chính là cực hạn của Viên Thạc.
Nếu lại ra tam thần, chỉ sợ Viên Thạc không chiến đã chết trước.
Đủ!
"Tới hay lắm!"
Tôn Nhất Phi cười lớn một tiếng, Hỏa hành chi lực trên thân trong nháy mắt đã bộc phát đến cực hạn, nồng đậm đến cực hạn. Trong chớp nhoáng này, Lý Hạo thậm chí cảm nhận được chút khác biệt, hắn nhìn về phía Hách Liên Xuyên.
Sắc mặt Hách Liên Xuyên hoàn toàn thay đổi.
Trong cơ thể của hắn, Hỏa Phượng Hoàng như cảm nhận được cái gì, điên cuồng tán loạn trong cơ thể hắn. Hiển nhiên hình như Hỏa Phượng Hoàng đã cảm nhận được hỏa lực của Tôn Nhất Phi, hi vọng xông thể đi ra, nghênh đón một cỗ hỏa lực này.
Sắc mặt Lý Hạo ngưng trọng, thế mà dẫn động Nguyên Thần Binh!
Lão sư gặp phiền toái.
Thủy Hổ của ông, thiên về nước, khuyết thiếu Thủy hành chi lực đầy đủ, thận không được uẩn dưỡng đầy đủ. Nếu tiếp tục như thế mà đánh lâu dài thì sẽ tạo thành tổn thương to lớn đối với lão sư.
Lý Hạo quan sát bốn phía, hắn thấy được một vài thứ gì đó, nhanh chóng nhìn về phía Lưu Long: "Lão đại, để Tuần Dạ Nhân đi thu thập tất cả năng lượng thần bí do các Siêu Năng Giả bỏ mạng để lại..."
Lưu Long nao nao.
Rất nhanh, hiểu rõ tại tâm.
Ông nhanh chóng rời đi, đi về phía Hách Liên Xuyên bên kia.
Một lát sau, Hách Liên Xuyên ra lệnh một tiếng. Lúc đại chiến phía trên còn chưa kết thúc, lúc những người khác còn run sợ trong lòng thì Tuần Dạ Nhân đã bắt đầu rút năng lượng thần bí của những cường giả siêu năng đã bỏ mạng.
Nếu bình thường thì còn có người sẽ đoạt.
Nhưng hôm nay... Không ai dám động.
Hai người phía trên còn đang chiến đấu nên không có ai dám động, Hồng Nguyệt cũng không dám.
Hạo Không rất rõ ràng, Viên Thạc có lẽ còn khá bao dung đối với Tuần Dạ Nhân nhưng Tôn Nhất Phi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Hồng Nguyệt.
Giờ phút này, hơi không cẩn thận, nhiễu loạn trận đấu của hai người, nếu hai người trở mặt thì Hồng Nguyệt cũng ngăn không được hai người liên thủ. Theo Hồng Nguyệt, chiến đấu như thế có lẽ chỉ có Tử Nguyệt tới mới có thể nhúng tay.
Về phần gã thì vẫn còn kém một đoạn.
Dù cho liên thủ với Phi Thiên, Diêm La thì có lẽ cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản hai người, trừ khi một trong hai người chiến tử, một người khác trọng thương, lúc này mới phù hợp lợi ích của mọi người.
Lý Hạo thấy mọi người bắt đầu thu thập siêu năng, ánh mắt hơi biến ảo.
Hắn dư quang nhìn về phía Trương Đình.
Tuần Dạ Nhân!
Thực lực Tam Dương trung kỳ.
Một thanh có thể là vũ khí Thủy hành Nguyên Thần Binh, hắn không biết có phải hay không... Nhưng hắn biết, coi như lão sư có thắng trận chiến này đi nữa thì thận cũng có khả năng nổ tung. Thu thập năng lượng thần bí, có năng lượng quang minh thì có thể tu bổ một hai, nhưng chưa đủ.
Nếu tăng thêm một thanh Thủy hành Nguyên Thần Binh... Hẳn là được rồi!
Giờ khắc này, Lý Hạo tin tưởng vững chắc rằng lão sư có thể thắng.
Mặc kệ có thể thắng hay không... Hắn hi vọng sau khi chiến đấu kết thúc, lão sư có thể nhanh chóng khôi phục. Nếu không, lão sư có thể sẽ đứng trước phiền phức rất lớn.
"Xin lỗi... Hầu bộ trưởng cũng đã nói, giết hay không cũng được..."
Lý Hạo là một Phá Bách, giờ phút này lại muốn đi giết người đoạt bảo, người hắn muốn giết còn là một Tam Dương trung kỳ.
Nếu truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ rung động tứ phương.
Nhưng Lý Hạo thật sự có tính toán như vậy.
Về phần Trương Đình đến từ Trung Bộ, là ám tử Tuần Dạ Nhân... Thì sao?
Hắn vừa toát ra ý nghĩ như vậy, Lưu Long bên cạnh bỗng nhiên đè xuống bờ vai của hắn. Hình như Lưu Long đã đoán được chút gì, lại hoặc là không đoán được, nhưng biết Lý Hạo nổi lên sát tâm.
"An tâm, chớ vội!"
Lưu Long trầm giọng nói: "Giờ đây tất cả mọi người đang đợi, ngươi cũng phải chờ! Súng bắn chim đầu đàn... Ta nghĩ Viên lão không hy vọng bây giờ ngươi mạo hiểm làm gì, an tâm ở đây dưỡng thương!"
Lý Hạo không nói chuyện, cúi đầu, đè ép sốt ruột trong lòng.
Đệ nhị thần!
Tôn Nhất Phi cường đại vượt qua tưởng tượng. Ban đầu hắn nghĩ lão sư bồi dưỡng được đệ nhất thần là có thể thắng, nhưng hôm nay, đệ nhị thần cũng ra nhưng vẫn như cũ không thể làm gì đối phương.
...
Trong hư không.
Viên Thạc đầu hổ thân vượn, lần nữa phát ra công kích cường hãn, cực kỳ cường hãn, một quyền phá thiên.
Quyền cước vô địch, thân thủ nhanh nhẹn.
Ông đánh ra một quyền tiếp một quyền, lần này đã triệt để ép đối phương xuống, đánh Tôn Nhất Phi liên tục bại lui. Tôn Nhất Phi không ngừng thổ huyết, lại cười ha ha, cuồng tiếu không ngừng!
"Chỉ vậy thôi?"
"Viên Thạc, chưa đủ!"
Đệ nhị thần quá phù phiếm!
Đương nhiên, mặc dù như thế, Tôn Nhất Phi cũng đã da tróc thịt bong, huyết dịch bay tứ tung, nhưng ông ta vẫn cười thoải mái như cũ. Sau một khắc, ông ta bạo khởi phản kích, tay cầm trường côn, điên cuồng đánh ra!
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ lớn không ngừng, giờ này, hai người đều không phòng thủ, chỉ có công kích!
Cường công, lại cường công!
Hồi lâu, Viên Thạc bạo hống một tiếng, đánh ra một quyền, một tiếng ầm vang lên, trường côn gãy!
Chuôi Tề Mi Côn hùng mạnh này, dưới mấy trăm quyền cường công của Viên Thạc, khi đánh đến mức quả đấm của ông đều sắp nát vụn thì rốt cục bị một quyền của ông đánh vỡ nát!
Phụt!
Ngực Tôn Nhất Phi lõm xuống dưới, bay ngược ra, thậm chí phun ra từng miếng nội tạng vỡ, trường côn trong tay bị Viên Thạc triệt để đánh vỡ nát.
Ông ta lại cười.
"Ngươi... Còn có mấy phần lực?"
Viên Thạc lung lay sắp đổ, không trả lời, mặt mũi tràn đầy lãnh ngạo.
Mấy phần lực?
Không có nhiều, thì tính sao?
"Tôn Nhất Phi... Ngươi... Thủy chung là bại tướng dưới tay ta!"
Viên Thạc lần nữa đạp không mà đi, đi đến phía ông ta, tốc độ không nhanh.
Tôn Nhất Phi thổ huyết, vẫn còn cười: "Một năm kia, ta bị ngươi đánh bại... Cũng giống hôm nay ngươi đánh gãy Tề Mi Côn của ta. Ta trọng thương ngã xuống đất, ngươi đi từng bước một về phía ta... Ta biết ta hẳn phải chết, lại không muốn chết ở dưới tay ngươi... Cho nên ta nhảy xuống Hoành Đoạn Thiên Kiều!"
"Viên Thạc, hôm nay sẽ không!"
Ông ta lộ ra nụ cười sáng chói: "Hôm nay, sẽ không! Đồ đệ của ta nói cho ta biết... Dù là tuyệt cảnh thì cũng có chút hi vọng sống! Đừng từ bỏ, còn chưa thua, ta vẫn chưa có chết!"
Giờ khắc này, trên người ông ta lần nữa toát ra một hãn hỏa chi lực cực kỳ cường!
Trong chớp nhoáng này, bốn phía truyền đến từng đợt tiếng kinh hô.
Nguyên năng thần bí!
Đúng vậy, giống như ngày đó Viên Thạc mở ra nguyên năng thần bí, nhưng ông phát hiện nguyên năng thần bí hấp thu nội kình, thôn phệ nội kình. Ông từ bỏ nguyên năng thần bí, việc này cũng cát đứt hy vọng tiến vào siêu năng của ông.
Mà Tôn Nhất Phi đã là Siêu Năng Giả.
Nguyên năng thần bí là nguồn suối sức mạnh của ông ta, là nơi siêu năng phát ra, tụ tập.
Giờ phút này, trong tay ông ta lần nữa ngưng hiện một thanh Tề Mi Côn. Đó là hành động giống như Tôn Mặc Huyền, dùng lực lượng cuối cùng ngưng tụ ra Tề Mi Côn đặc thù, thậm chí đây là nguyên năng thần bí của Tôn Nhất Phi ngưng tụ mà thành.
Đánh gãy trường côn này thì nguyên năng thần bí của ông ta sẽ nát ta, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Đây là sự điên cuồng cuối cùng!
"Ta sẽ không nhận thua... Thua một lần, không có lần thứ hai!"
Tôn Nhất Phi cười ha ha: "Viên Thạc, hôm nay ngươi lại đánh gãy Tề Mi Côn của ta, ta cũng sẽ không thua!"
Bởi một khắc này, ông ta đã chết.
Ngươi đánh gãy Tề Mi Côn của ta!
"Giết!"
Một tiếng bạo hống, một côn đánh ra, một côn này cường hãn vô biên.
Tề Mi Côn Vương vừa trọng thương, giờ khắc này thế mà toả sáng tân xuân, bạo phát ra lực lượng cường hãn không gì sánh được, Tề Mi Côn tái hiện!
Ông ta muốn thắng!
Dù là thắng một lần, thắng trong nháy mắt thì ông ta cũng muốn thắng một lần!