Giữa không trung.
Hách Liên Xuyên lấy được Tề Mi Côn, một nửa Tề Mi Côn hình như vùng vẫy một hồi.
Hách Liên Xuyên đáp xuống đất.
Vừa xuống đất đã có một người đi tới, chính là Lý Hạo.
Hắn nhìn về phía Hách Liên Xuyên.
Hách Liên Xuyên cũng nhìn hắn.
Nửa ngày sau, Lý Hạo rầu rĩ nói: "Cảm ơn Hách bộ trưởng!"
"..."
Hách Liên Xuyên không nói gì, có ý gì?
"Cảm ơn Hách bộ trưởng giúp ta lấy lại Tề Mi Côn!"
"..."
Lần này, Hách Liên Xuyên đã hiểu hoàn toàn.
Trong lúc nhất thời hắn hơi xấu hổ, thật ra hắn muốn giữ lại vật này, đưa đến Tuần Dạ Nhân, để bộ trưởng nghiên cứu một chút, thế nhưng... Thế nhưng vừa mới hắn còn nói đây là chiến lợi phẩm của Viên Thạc.
Dựa theo quy củ, thuộc về Viên Thạc, thuộc về Lý Hạo.
"Lý Hạo, vật này..."
Lý Hạo rầu rĩ nói: "Cảm ơn Hách bộ trưởng!"
"..."
Hắn muốn Tề Mi Côn.
Không phải vì thứ này là bảo vật, hắn có bảo vật, Tinh Không Kiếm cũng còn chưa hiểu rõ.
Nhưng Tề Mi Côn là vũ khí của địch nhân lão sư... Một khắc cuối cùng, đối phương huy quyền, lưu thủ, Lý Hạo cũng để trong mắt.
Tề Mi Côn này...
Lý Hạo muốn cầm trở về, đợi đến thời cơ phù hợp, có lẽ hắn sẽ đưa về Trung Bộ, trả lại cho truyền nhân Tề Mi Côn Vương.
Đúng!
Dù hắn biết đối phương nhận đồ rồi cũng sẽ không cảm kích hắn, thậm chí hận không thể giết chết hắn.
Thế nhưng... Hắn vẫn muốn đưa trở về.
Người đã chết, truyền thừa vẫn còn ở đó.
Truyền thừa Tề Mi Côn Vương vẫn còn.
Cổ hủ?
Theo suy nghĩ trước đó của hắn, rất cổ hủ, không trảm thảo trừ căn thì cũng thôi đi, còn phải trả thanh côn có ý chí Tề Mi Côn Vương để lại, ngốc hả?
Là choáng váng.
Thế nhưng, không phải võ sư là vậy sao?
Ta vẫn là võ sư!
Thời khắc này, máu Lý Hạo còn chưa lạnh.
Hách Liên Xuyên im lặng đến cực điểm, nửa ngày sau mới nói: "Giờ đây người nhìn chằm chằm rất nhiều, chờ khi về tới tổng bộ Tuần Dạ Nhân, ta sẽ đưa cho ngươi."
"Cảm ơn!"
Lý Hạo nói lời cảm tạ.
Lúc này, hắn yên lặng nhìn lên trên không, lại nhìn phần mộ nơi xa của Tôn Mặc Huyền. Hắn đi tới, tìm kiếm vài thứ có thể chứng minh thân phận Tề Mi Côn Vương trên mặt đất.
Không thể quá trân quý, nếu chôn Tề Mi Côn vào, đại khái mỗi ngày đều sẽ có người đến đào mộ.
Một lát sau, Lý Hạo tìm được ít quần áo bị phá hỏng, đó là thời điểm chiến đấu trước đó rớt lại, còn có cả một đoạn Tề Mi Côn nhỏ bị gãy, là của cây côn ban đầu, nó chỉ còn lại chút xíu, cũng sẽ không quá làm cho người ta để ý.
Ở trước phần mộ mới xây, Lý Hạo thả toàn bộ những vật này vào mai táng.
Tìm một tảng đá lớn, im lặng hồi lâu, Lý Hạo chỉ để lại một vài chữ, không nhiều.
"Mộ Tề Mi Côn Vương Tôn Nhất Phi, truyền nhân Tề Mi Côn Tôn Mặc Huyền."
Không có chiến tích, không có công huân, không có năm tháng, không có gì cả.
Mà cái này, đầy đủ.
Giờ phút này, bên người hắn nhiều thêm một người, Hồng Nhất Đường.
Gã dẫn theo con gái mình, đi từng bước một tới. Hồng Nhất Đường nhìn thoáng qua mộ bia, than nhẹ một tiếng, hơi khom người: "Tôn đại ca, đạt được ước muốn, chứng kiến Uẩn Thần sinh ra. Ta nghĩ lúc ngươi ra đi cũng là cam tâm tình nguyện!"
"Lĩnh vực võ sư của Ngân Nguyệt cuối cùng vẫn không bị cắt đứt truyền thừa..."
Hơi xúc động, hơi sầu não.
Mất đi một người.
Gã nhìn về phía Lý Hạo, nói khẽ: "Ngươi cũng rất tốt, không cần nghĩ quá nhiều, võ sư... Chính là như vậy! Bây giờ giang hồ đã không còn, nhưng khi sư phụ ngươi đi khỏi Ngân Thành, giang hồ sẽ lại xuất hiện!"
"Ta tin thần thoại Ngân Nguyệt Võ Lâm sẽ còn tiếp tục tiếp diễn!"
"Lý Hạo, cẩn thận đi, sư phụ ngươi giết Tôn Nhất Phi, đột phá Uẩn Thần, phá vỡ gông cùm xiềng xích Đấu Thiên. Bây giờ ông ta rời đi, nếu tìm không thấy ông ta, ta tin tưởng, rất nhanh sẽ có người tới tìm ngươi."
"Luận bàn cũng được, giết ngươi cũng được, chắc chắn sẽ không để cho ngươi bình an, ngươi phải biết... Võ sư đã xuống dốc!"
Lời này, ý vị thâm trường.
Cũng hơi sầu não.
Võ sư đã bị thay thế.
Bây giờ, thứ thay thế Võ Đạo là siêu năng như mặt trời ban trưa.
Nhưng trong võ sư xuất hiện một loại khác, siêu năng sẽ dễ dàng tha thứ để võ sư lần nữa quật khởi?
Không nhất định!
Năm đó siêu năng quật khởi, giết rất nhiều võ sư, cũng có rất nhiều võ sư không thể không bước vào siêu năng, bây giờ nếu chứng minh võ sư càng hơn một bậc... Chẳng phải là tát vào mặt rất nhiều người?
Nhất là những võ sư bước vào siêu năng, không phải người nào cũng là Tôn Nhất Phi, không phải người nào cũng hi vọng Võ Đạo lần nữa quật khởi.
Có vài võ sư tiến vào siêu năng, ngược lại thông hy vọng võ sư quật khởi.
Điều này đại biểu năm đó bọn hắn đã lựa chọn sai.
Không ai bằng lòng thừa nhận chính mình đã sai!
Cho nên võ sư hoàn toàn yên tĩnh lại như vậy mới phù hợp tâm tư của bọn họ.
Hồng Nhất Đường chính là võ sư siêu năng. Giờ đây, gã thật sâu có thể hiểu rõ cảm giác này. Gã không nói khi gã nhìn thấy Viên Thạc cường đại như vậy, gã cũng hơi hối hận. Mặc dù con đường võ sư khó, thế nhưng không phải càng cường đại?
Những ý niệm này rất nhanh đã tiêu tán.
Nhưng trong lòng luôn luôn có tiếc nuối vung đi không được.
Gã cảm giác bản thân cũng tính là rộng rãi. Nếu không rộng rãi, bị Viên Thạc mấy lần tới cửa khiêu chiến, gã phòng thủ không chiến, loại tình huống này là rất khuất nhục nhưng gã cũng có thể chịu đựng. Nhưng giờ phút này, ngay cả gã cũng có vài suy nghĩ hối hận, vậy có thể nghĩ những võ sư siêu năng khác thế nào?
Bên cạnh.
Lý Hạo nhìn Hồng Nhất Đường, hơi khom người: "Vãn bối đã hiểu! Chẳng qua... Đường đường chính chính tới khiêu chiến, vãn bối cũng không sợ! Sư phụ ta có thể giết ra một bầu trời, ta cũng biết! Nếu ám sát, đánh lén, vậy Hồng kiếm chủ đã xem thường Tuần Dạ Nhân!"
Lý Hạo lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Tuần Dạ Nhân trải rộng chín mươi chín hành tỉnh, bây giờ là thiên hạ của Thiên Tinh vương triều. Muốn giết ta cũng phải nhìn Tuần Dạ Nhân có đồng ý hay không, coi như Tuần Dạ Nhân đồng ý... Ta không biết có phải bọn họ đã quên lão sư ta còn sống!"
Chứ không phải chết!
Lời này vừa nói ra, Hồng Nhất Đường cười, khẽ gật đầu: "Ngươi có dự định là được, chuyến đi di tích ngày mai chưa hẳn có thể thuận lợi, coi như thuận lợi... Ngươi tốt nhất cũng đừng đi vào, quá nguy hiểm."
"Đa tạ Hồng kiếm chủ khuyên bảo!"
Nói xong, Lý Hạo nhìn về Hồng Thanh cạnh gã: "Hồng Thanh cô nương, kiếm đã bị gãy, rất xin lỗi. Chờ khi ta trở về Tuần Dạ Nhân, sẽ để cho người chế tạo một thanh lần nữa, đưa qua cho ngươi."
"Không sao."
Hồng Thanh tò mò nhìn hắn một cái, lắc đầu nói: "Chỉ là một thanh kiếm phàm tục, cũng không phải là vật siêu năng, hỏng thì thôi."
Nàng kìm nén không được hiếu kỳ: "Ngươi... Mới luyện võ ba năm?"
"Ừm."
"Thật lợi hại!"
Hồng Thanh hơi bội phục, thật sự mới ba năm.
Thiên tài!
Nàng từ nhỏ đã luyện võ, cho tới bây giờ đã luyện võ hơn mười năm, Phá Bách hậu kỳ, xem như rất lợi hại.
Nhưng người trước mắt này chỉ mới luyện võ ba năm, vào trận chém Tôn Mặc Huyền… Thiên tài cảm ngộ thế, còn sắp bước vào Đấu Thiên.
Đối với hai võ sư chiến tử hôm nay, Hồng Thanh cũng cảm thấy rất đáng tiếc.
Đương nhiên, nếu Lý Hạo và Viên Thạc chết trận, nàng cũng sẽ cảm thấy rất đáng tiếc.
Đều là thiên tài và cường giả trên đường võ sư, cứ thế mà chết đi, nàng khó tránh khỏi cũng hơi thương cảm.
"Quá khen!"
Lý Hạo không có nói thêm, xoay người rời đi.
Hắn không quá thích trò chuyện với người xa lạ quá nhiều, tuy Hồng Nhất Đường biểu hiện rất thân mật, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, ai biết ý tưởng thật sự của Hồng Nhất Đường là gì.