Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 358 - Chương 358: Dựa Vào Ánh Trăng

Chương 358: Dựa Vào Ánh Trăng Chương 358: Dựa Vào Ánh Trăng

Vốn Thiên Tinh vương triều đã hỗn loạn, giờ đây càng thêm hỗn loạn.

Phía Hồng Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, trong chớp mắt đã có thật nhiều cường giả Hồng Nguyệt biến mất.

Không phải chết mà là biến mất.

Vô thanh vô tức biến mất!

Kẻ yếu coi như thôi, thậm chí có vài cường giả Tam Dương, cứ như vậy vô thanh vô tức biến mất, sống không thấy người, chết không thấy xác. Cách lúc tin tức được tiết lộ vẫn chưa tới một giờ, có thể thấy được vài tổ chức siêu năng âm thầm cường đại.

...

Trung Bộ.

Trong một bí địa, một người đàn ông tướng mạo hơi có vẻ âm nhu, lại cực kỳ anh tuấn, đột nhiên ánh mắt mãnh liệt!

"Khốn nạn!"

Gã nổi giận!

Ánh Hồng Nguyệt, nếu Viên Thạc thấy được, đại khái sẽ chửi một câu mẹ nó. Đã nhiều năm như vậy mà còn bảo trì dáng vẻ này, đã là một lão đầu tử rồi mà còn giống y một thanh niên.

Giận thì giận, sau một khắc, gã nhanh chóng quát: "Nhanh, thu lại thế lực ở các hành tỉnh lớn! Tất cả mọi người chờ đợi mệnh lệnh, phá hủy cứ điểm, ẩn nấp!"

Đáng chết!

Giờ đây gã cũng tức đến mức đau gan, chỉ phản ứng trễ một lúc, kết quả... Mấy Tam Dương tọa trấn hành tỉnh thế mà liên lạc không được, vì sao?

Còn phải hỏi sao!

Khốn kiếp!

Ở trong đó không thể thiếu các tổ chức lớn và Tuần Dạ Nhân xuất lực, nếu không Tam Dương nào có dễ biến mất như vậy, huống chi còn cần Nguyên Thần Binh, tổ chức nhỏ cũng không có khả năng có thứ đó!

Việc của Viên Thạc đã khiến lượng lớn cường giả bắt đầu xuất phát tới Ngân Nguyệt.

Vốn dĩ có càng nhiều hơn.

Chẳng qua theo tin tức lưu truyền, giờ này, Hồng Nguyệt phiền phức cũng không nhỏ, một bộ phận cường giả đang suy nghĩ biện pháp săn giết cường giả Hồng Nguyệt, cho nên ngược lại người tới khá ít hơn so với trong mong muốn.

Nhưng võ sư trong thiên hạ lại có thật nhiều người bắt đầu xuất phát về phía Ngân Nguyệt.

Siêu việt Đấu Thiên!

Võ sư chưa tới Đấu Thiên có lẽ là ôm tâm thái chiêm ngưỡng tới, võ sư đã đến Đấu Thiên, lần này cũng có người bắt đầu xuất phát về phía Ngân Nguyệt. Con đường trên Đấu Thiên đã bị gãy mất đối với võ sư.

Không đường có thể đi!

Không thể vào siêu năng, phía trên lại không đường, con đường Võ Đạo gãy mất.

Lúc này họ đã thấy được cơ hội, dù là chỉ là từng tia, dù là rất xa vời, bọn họ cũng muốn đến xem.

Viên Thạc biến mất, có đi Trung Bộ không thì bọn hắn không biết, nhưng bọn hắn đều biết quan môn đệ tử Lý Hạo của Viên Thạc đang ở Ngân Nguyệt, mà hành tung lại công khai. Phần lớn võ sư như Viên Thạc đều lưu truyền thừa lại.

Đây chính là võ sư!

Võ sư sợ sau một khắc bản thân sẽ chết oan chết uổng, dưới tình huống bình thường đều sẽ truyền toàn bộ truyền thừa của mình cho một người, sẽ rất ít xuất hiện tình huống giữ lại cho riêng mình, dù sao võ sư đã xuống dốc.

...

Hoành Đoạn hạp cốc.

Trụ sở Tuần Dạ Nhân.

Không ít người đều hơi khẩn trương, theo chiến đấu kết thúc, bọn họ cũng ý thức được vấn đề, Viên Thạc đã phá vỡ cực hạn của võ sư. Không nói đến Hồng Nguyệt trả thù, chỉ đơn thuần là bí mật tấn cấp cũng đủ để cho vô số người điên cuồng.

Chân mày Hách Liên Xuyên nhíu lại như khe suối.

Thông báo cho bộ trưởng, bộ trưởng nói biết, không có vấn đề, dáng vẻ bình tĩnh, thế nhưng... Thật sự bình tĩnh?

Còn có thể thăm dò di tích không?

Nếu không thăm dò, theo việc càng ngày càng nhiều cường giả chú ý Ngân Nguyệt, vậy chỗ di tích này còn có thể thuộc về bọn họ không?

Càng nghĩ, càng đau đầu.

Đã sớm nói Viên Thạc không cần ứng chiến nhưng ông nhất định phải ứng chiến, lần này thì hay rồi!

Lão ma đầu này, trời sinh chính là gây sự.

Hắn nhìn thoáng qua Lý Hạo ngoan ngoãn... Nhưng trong lòng thì nghĩ đến, có phải tiểu gia hỏa này là Viên Thạc thứ hai, cũng là tiểu ma đầu không?

Ngoan ngoãn... Hắn tự nhiên không tin.

Lúc gia hỏa này đối chiến Tôn Mặc Huyền cũng hơi có phong thái của Viên Thạc năm đó, ra tay nhanh, chuẩn, bẩn, hung ác. Tôn Mặc Huyền cũng coi như nhân kiệt trong võ sư, thế nhưng vẫn bị hắn đánh chết.

Giờ phút này giả bộ ngoan ngoãn, có người tin không?

Yên lặng, giữ vững một hồi.

Hách Liên Xuyên mở miệng: "Bộ trưởng hẳn sẽ tới, vốn chỉ là chúng ta đã đủ, bây giờ xem ra chưa hẳn!"

"Muốn sớm tiến vào di tích không?"

Giữa sân, một đại thúc đẹp trai mở miệng, lưng đeo trường kiếm. Người này cũng là bộ phó Tuần Dạ Nhân, họ Chu, giống như Vương Minh, đều là hệ Kim.

"Không được!"

Hách Liên Xuyên lắc đầu: "Mấy lần trước thám hiểm, ngươi không tới. Sở dĩ lựa chọn ngày 28, không phải do số 28 may mắn, là vì hôm nay ngày 28 có nguy hiểm nhỏ nhất trong di tích. Nếu sớm tiến vào, nguy hiểm sẽ lớn! Mấy lần trước không có lựa chọn thời gian kĩ càng, kết quả dẫn đến tổn thất nặng nề."

Chu bộ hơi kinh ngạc, nói: "Số hai mươi tám có gì đặc biệt?"

"Ánh trăng!"

Vốn Hách Liên Xuyên cũng không chuẩn bị giấu diếm, chỉ là vì phòng ngừa lưu truyền quá rộng cho nên mới không nói, giờ phút này lại giải thích: "Ngày hai mươi tám, ánh trắng Ngân Nguyệt yếu ớt nhất, có thể vài cơ quan trong di tích cần sức mạnh ánh trăng để kích hoạt! Ánh trăng càng yếu, cơ quan càng an toàn, ngươi muốn lựa chọn giữa tháng tiến vào, đó chính là muốn chết!"

"Di tích cổ thành này chôn giấu không biết bao nhiêu năm tháng mà còn có thể bảo trì trạng thái bây giờ, năng lượng không thể nào chứa đựng trong nội bộ. Cho nên chúng ta nhất trí suy đoán, nơi phát ra năng lượng chính là do ánh trăng chiếu vào mang tới lực lượng."

"Vì sao không có khả năng là mặt trời?"

Vương Minh hiếu kỳ nói: "Mặt trăng chưa hẳn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, mặt trời mới là mỗi ngày đều có thể nhìn thấy. Cổ nhân thiết kế những cơ quan này, không phải càng nên cân nhắc năng lượng của mặt trời ư?"

Vì sao là ánh trăng?

Đây chỉ là đặt câu hỏi bình thường, có điều từ trong miệng gia hỏa này hỏi ra thì đều có chút ý vị cãi cùn thành tinh.

Hách Liên Xuyên liếc mắt nhìn gã, vẫn giải thích: "Bởi vì ban đêm mặt trời không xuất hiện. Cổ nhân thủ thành, ban ngày đều có người, ban đêm mới là thời gian nghỉ ngơi của người bình thường, lúc này khởi động vài cơ quan cũng là vì phòng ngừa ban đêm náo động!"

Cho nên cần nguồn năng lượng buổi tối phát ra.

Vương Minh lại không hiểu: "Vậy bây giờ chúng ta đi vào ban ngày, có phải sẽ không có ánh trăng quấy nhiễu?"

Hách Liên Xuyên lắc đầu: "Năng lượng được tích lũy."

"Vậy sao mặt trời không phải tốt hơn? Ban ngày tích lũy, ban đêm cũng có thể dùng!"

Gã rất bướng bỉnh, nhưng bướng bỉnh khá có đạo lý. Lần này Hách Liên Xuyên nói ban đêm cần nơi có năng lượng phát ra, cũng nói không thông.

Lần này Hách Liên Xuyên hơi bó tay rồi.

Sau khi tiểu tử này tiến vào Nhật Diệu thì đã lớn gan!

"Dù sao chính là như vậy, ánh trăng yếu nhất vào ngày 28, uy lực cơ quan bên trong di tích nhỏ nhất!"

Vương Minh còn muốn nói tiếp vài câu, khi nhìn thấy ánh mắt Hách Liên Xuyên bất thiện, gã nhanh chóng ngậm miệng.

Được rồi, ngươi lợi hại, ngươi nói đều đúng.

Bình Luận (0)
Comment