Hầu Tiêu Trần cũng cười: "Hồng Nguyệt, không hổ là nhà mạnh nhất trong ba tổ chức lớn! Lợi hại!"
Lời này rất rõ ràng là châm ngòi.
Chẳng qua ba tổ chức lớn cũng không để mình bị đẩy vòng, châm ngòi cũng vô dụng.
Hầu Tiêu Trần vừa cười nói: "Ta thấy người của các nhà đều không tính quá nhiều, hạn chế nhân số là việc không quan trọng, bằng lòng đi vào thì cứ đi vào là được. Tuần Dạ Nhân cũng không nhiều, một bộ phận sẽ không tiến vào."
Nói rồi, hắn lại nói: "Nếu Tử Nguyệt cũng tới, vậy không phải chúng ta càng nên thương lượng chút, người nào không thể đi vào?"
Hắn khẽ cười nói: "Ta, Tử Nguyệt, Luân Chuyển đều không vào, Bán Sơn của Phi Thiên không đến thì bỏ đi, ba người chúng ta khắc chế chút, thế nào?"
Luân Chuyển Vương ngược lại không có ý kiến gì, Tử Nguyệt lại lạnh lùng nói: "Nếu Hạo Không không chết, ta đương nhiên sẽ không tiến vào! Bây giờ Hạo Không chết rồi, do Viên Thạc giết. Hầu Tiêu Trần, nếu không ta giết Hách Liên Xuyên rồi chúng ta bàn lại?"
Nàng ta không vào, Hồng Nguyệt không có cường giả Tam Dương, vậy còn đi vào làm gì?
Chịu chết?
Hách Liên Xuyên lườm nàng ta, trong lòng thầm mắng một tiếng.
Muốn giết người, ngươi lại nhớ tới ta, tại sao ngươi không nói giết Hầu bộ?
Hầu Tiêu Trần thở dài một hơi: "Ngươi là Tam Dương đỉnh phong, còn cầm trong tay Nguyên Thần Binh... Ngươi tiến vào, vậy sẽ không dễ làm. Vốn ta còn muốn sau khi mọi người tiến vào thì có thể liên thủ thám hiểm. Nếu ngươi tiến vào, lấy tính cách của ngươi, chẳng phải chẳng mấy chốc sẽ động thủ? Vậy liên thủ thăm dò sẽ không có ý nghĩa lớn."
"Lại nói, ngươi tiến vào, Luân Chuyển cũng muốn vào, vậy ta cũng không thể không vào... Vậy còn không bằng trực tiếp ở đây khai chiến luôn đi, đúng không?"
Tử Nguyệt mặt lạnh, cũng không trả lời.
Dù sao nàng ta cũng muốn vào!
Không đơn thuần là vì di tích, mấu chốt là nàng ta đang còn muốn bắt Lý Hạo ở bên trong, bây giờ... Có Hầu Tiêu Trần tại, nàng xác thật không dám động thủ.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Lý Hạo cũng sẽ đi vào.
Hầu Tiêu Trần giống như hơi khó khăn, lúc này, Luân Chuyển Vương cũng cười: "Nếu Tử Nguyệt đi vào, vậy ta cũng không thể không vào. Nếu Hầu bộ trưởng có hứng thú thì cũng có thể đi vào!"
Hầu Tiêu Trần dám không?
Hắn tiến vào, di tích vừa đóng, chỉ sợ toàn bộ Ngân Nguyệt đều sẽ lộn xộn.
"Ngươi đang khích tướng ta à!"
Hầu Tiêu Trần cười một tiếng, cân nhắc chốc lát rồi nói: "Đáng tiếc Viên Thạc đã chạy trốn."
Hắn suy nghĩ một phen, thật lâu sau mới nói: "Vậy chờ chút đi, ta thông báo một người tới. Hắn tới rồi, các ngươi có đi vào hay không thì đều tùy ý đi!"
Mấy người đều hơi thay đổi.
Ai sẽ đến?
Mà lại sẽ khiến cho Hầu Tiêu Trần cảm thấy người kia tới là có thể đối kháng Luân Chuyển Vương và Tử Nguyệt?
Không chỉ đám bọn họ, Hách Liên Xuyên cũng rất ngạc nhiên.
Trừ ta ra thì vẫn còn cường giả Tam Dương khác?
Hơn nữa còn có thể chống cự đám cường giả như Tử Nguyệt?
Hầu Tiêu Trần cũng không nhiều lời việc này, lại nói: "Vậy định thế đi. Mặt khác, có lẽ sẽ lắm mồm nhưng ta vẫn phải nói thêm, sau khi tiến vào, tốt nhất mọi người hãy hợp tác! Chỗ cổ thành này không đơn giản, nếu không Tuần Dạ Nhân chúng ta đã sớm thăm dò hoàn tất, không tới phiên mọi người cùng nhau vào. Sau khi tiến vào đã vội vã phải giải quyết đối thủ, đây không phải một biện pháp tốt! Thật sự đã đi vào mà muốn loạn hạ sát thủ, rất dễ chôn vùi toàn bộ mọi người!"
"Mặt khác, một khi cửa lớn di tích mở ra, có thể nghĩ ít nhất cũng phải đợi đến nửa đêm ngày thứ hai. Nói cách khác, sáng mai các ngươi tiến vào, sớm nhất cũng phải 12 giờ đêm mai mới có thể đi ra ngoài. Nếu không các ngươi mở không ra cửa lớn di tích... Đừng nói Tam Dương, Húc Quang tới cũng chưa chắc có thể mở ra."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người hơi khác thường.
Cửa lớn di tích kiên cố như thế?
Đương nhiên việc này cũng đại biểu di tích thật sự không đơn giản, về điểm này, Hầu Tiêu Trần cũng không cần thiết lừa gạt đám người.
Hầu Tiêu Trần cũng không nói thêm gì nữa, quay người đi về phía doanh trướng, vừa đi vừa nói: "Tất cả giải tán đi, buổi sáng ngày mai đi theo chúng ta cùng một chỗ là được. Đều vây quanh ở đây, còn tưởng rằng các ngươi muốn vây quét Tuần Dạ Nhân đó."
Bên ngoài, những Siêu Năng Giả kia không nhiều lời gì, rất nhanh đã ai đi đường nấy.
Chẳng qua đều đi không xa, cách doanh địa Tuần Dạ Nhân rất gần.
...
Lý Hạo không quản những người kia, giờ đây nhìn thoáng qua Liễu Diễm bên cạnh, thấy ánh mắt nàng hung ác, nhìn chằm chằm vào một người. Hắn cũng thuận ánh mắt nhìn theo, thấy được một người đàn ông to con.
Nhìn chùm sáng, là cường giả Nhật Diệu.
Vậy đại khái chính là Lý Đại Hổ?
"Tỷ?"
Từ khi đến Hoành Đoạn hạp cốc tới giờ, Liễu Diễm lộ ra rất im lặng, gần như không nói chuyện.
Lý Hạo biết hẳn do sốt ruột báo thù.
Bây giờ cừu nhân đang ở trước mắt nhưng lại không thể làm gì, quả thực rất khó chịu.
"Ta không sao."
Liễu Diễm nói khẽ: "Ta thấy vừa rồi Hồng Nguyệt giống như có người đang nhìn ngươi, tốt nhất ngươi chớ đi vào..."
"Không có chuyện gì."
Lý Hạo cười, lắc đầu: "Tỷ, trở về tìm cơ hội giết chết gia hoả kia là được, đừng tức giận hỏng thân thể."
"Việc này ngươi không cần phải để ý. Tiểu Hạo, chính ngươi chú ý an toàn là được."
Liễu Diễm không nhiều lời, nói nhiều, những người Lý Hạo không quan tâm mà đi tìm Lý Đại Hổ gây chuyện, vậy càng phiền toái hơn.
Dù tiến vào di tích, cũng không phải đi vào đã báo thù.
Cũng cần tìm cơ hội.
Lúc này, Vương Minh cũng đi tới, hơi hiếu kỳ nói: "Các ngươi nói bộ trưởng sẽ để ai đi? Ngài ấy nói thế thì hiển nhiên người tới sẽ không yếu. Chẳng lẽ là cường giả Tuần Dạ Nhân ở tổng bộ tới?"
Lý Hạo lắc đầu, hắn nào biết được.
Hoặc là Ngọc tổng quản đi vào?
Chùm sáng của Ngọc tổng quản,l còn mạnh hơn so với Tử Nguyệt một chút. Nói không chừng chính là Húc Quang vừa rồi bộ trưởng nói, coi như không phải, ít nhất cũng là Tam Dương đỉnh phong.
Nếu nàng đi vào, ngược lại có thể đối phó hai người kia.
...
Người Tuần Dạ Nhân cũng đang chờ đợi.
Bộ trưởng xác định sẽ không tiến vào, vậy kế tiếp, ai đến, rất mấu chốt.
Hách Liên Xuyên một mình phụng phịu, cũng không ai để ý.
Hiển nhiên tất cả mọi người cảm thấy hắn không cách nào chống cự được Tử Nguyệt và Luân Chuyển Vương.
Một mực đến lúc nửa đêm, một trận âm thanh nổ vang xuất hiện, đánh thức tất cả mọi người. Mọi người suy đoán có phải có cường giả tới không?
Rất nhanh, Lý Hạo cũng đi theo đám người ra ngoài.
Giữa không trung là một khung phi hành cơ.
Hay nói là máy bay trực thăng.
Quân đội!
Khi thấy thứ này, tất cả mọi người hiện lên một ý niệm trong đầu, có cái này thì chỉ có quân đội.
Nghe nói Trung Bộ có loại dân dụng, nhưng Ngân Nguyệt không có, chỉ có quân đội mới có thể sử dụng.
Sau một khắc, một bóng người từ không trung nhảy xuống.
Một tiếng ầm vang lên!
Mặt đất vỡ ra, động tĩnh lớn như vậy, ngay cả những tổ chức ở phía ngoài cũng cảm nhận được, liên tục tới gần phía bên này.
Một lát sau, sương mù tiêu tán, mọi người thấy một người.
Dáng vẻ hơn bốn mươi tuổi, tóc rất ngắn, mặt không biểu tình.
Giờ phút này, trên thân người nọ còn mặc một bộ quân phục màu đen, khá giống tuần kiểm phục, lại không hoàn toàn giống, khá bá khí hơn.
Thấy người tới, Vương Minh giật mình, hơi sững sờ.
Gã nhìn người kia, nửa ngày mới có hơi chấn kinh: "Ông trời của ta, sao lại là hắn tới..."
"Ngươi biết?"
Lý Hạo nhỏ giọng hỏi một câu, rất mạnh!