Những bóng đen binh sĩ này, nhìn không có hành động gì nhưng dựa theo lão sư nói, trong bóng tối, nhiều khi sẽ xuất hiện tiếng bước chân. Thời điểm nó xuất hiện sẽ đại biểu nguy cơ, một Nhật Diệu trực tiếp bị một kiếm giết chết.
Kiếm... Khả năng chính là binh khí những bóng đen binh sĩ đeo.
Nói cách khác, những binh sĩ không có năng lượng ba động này có thể có thực lực lấy một kiếm giết chết Nhật Diệu.
Chuyện này quá đáng sợ!
Lúc trước lão sư cũng chỉ thăm dò đến sát bên này, không thể đi vào thành.
Lý Hạo mù tịt không biết nội thành, nào dám tùy tiện dò xét.
Hắn đang nghĩ mọi thứ, vào thời khắc này, trong lúc mơ hồ, giống như có một tiếng kêu chói tai từ phía sau truyền đến.
Ngay lúc hắn vẫn còn đang suy tư, trong nháy mắt, bỗng nhiên đội binh sĩ vừa rồi còn đang đi bộ đã lấy tốc độ cực kỳ nhanh chóng, từng người tức khắp biến mất tại chỗ, chạy về phía khu vực phát ra tiếng kêu.
Không chỉ như vậy, dưới ánh mắt kinh hãi của bọn Lý Hạo và Lưu Long, trong bóng tối bỗng nhiên lại xuất hiện từng binh sĩ hắc giáp, lập tức nhanh chóng biến mất, chạy về phía phương hướng ngoài thành.
Hiển nhiên tiếng thét này đã kinh động đến những binh lính này.
"Người tiến vào!"
Mấy người nhanh chóng có phán đoán, là người tiến vào, nghe âm thanh, khoảng cách hình như cũng không tính quá xa, nhưng âm thanh rất nhỏ, rất mơ hồ. Coi như không xa cũng không phải trong thời gian ngắn có thể nhìn thấy.
Mà bọn hắn đã kinh động đến những binh lính này!
Những binh sĩ có khả năng đã ở đây tuần tra vô số năm tháng.
"Tốc độ rất nhanh... Tốc độ những binh sĩ hắc khôi vừa nãy chạy khiến cho ta có cảm giác cũng không hề chậm so với Phá Bách..."
Tối thiểu có ba bốn mươi binh sĩ chạy về phía bên kia.
Mà hình như tuần tra nơi đây cũng không bị quấy rầy.
Bóng đen trên tường thành vẫn còn ở đó.
Bốn phía giống như lại xuất hiện những binh lính khác, một đội liên tiếp một đội, tiếp tục bắt đầu tuần tra, giống như tiếng gào nơi ngoại thành chưa từng xuất hiện.
"Tinh nhuệ!"
Giờ đây, Lưu Long nói một câu bên tai Lý Hạo: "Nếu những binh lính này không phải khôi lỗi... Đó chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ! Dù là Hồ Định Phương khống chế Hổ Dực quân, nghe nói đã là một nhóm có lực tinh nhuệ nhất trong Ngân Nguyệt Hành Tỉnh... Nhưng... Nhưng lại có cảm giác kém quá xa những binh lính này!"
Khí chất, hiệu suất, tốc độ, phản ứng, bao gồm cả hệ thống phòng thủ đều không có kẽ hở.
Xảy ra chuyện, nhanh chóng có người tiến về bên kia xử lý, nhưng tuần tra, đứng gác, hệ thống phòng thủ lại không loạn chút nào.
Lúc này Lưu Long cũng đang tự hỏi, nếu những binh lính này thật sự đều có thực lực Nhật Diệu... Đơn giản không dám tưởng tượng.
Quân đội này phối hợp ăn ý, dù là chỉ là Nhật Diệu sơ kỳ thì tiểu đội mười người cũng có khả năng đủ để địch nổi một Tam Dương. Mà dưới tình huống bình thường, mười Nhật Diệu sơ kỳ vẫn còn hơi khó địch nổi cường giả cấp Tam Dương.
Trung hậu kỳ, vậy ngược lại vấn đề không lớn.
"Làm sao đây?"
Lý Hạo không có tâm tư quản những điều này, hắn nhìn về phía Lưu Long, hỏi một câu.
Bây giờ chúng ta nên làm sao đây?
Cảm giác... Tiến thối lưỡng nan.
Không dám lên trước, cũng không dám lui lại.
Một mực chờ ở tại chỗ?
Chờ những người khác thăm dò đến nơi này, sau đó cùng đi lên?
Đừng nói giỡn!
Lưu Long cũng nhìn Lý Hạo, trong lòng kêu khổ, làm sao đây?
Ta cũng không biết.
Ông hoàn toàn không biết gì về thức này cả, làm sao ông biết làm thế nào mới tốt?
Nếu tiến lên, phía trước nhìn không thấy bờ, phía trên còn có tháp canh, sẽ nhanh chóng bị phát hiện, nếu bị phát hiện... Những binh lính kia xuất hiện, bọn hắn làm sao địch nổi nhiều binh lính như thế?
Dù không có gặp binh sĩ ra tay, thế nhưng... Chỉ nhìn tốc độ cũng biết những binh lính này không phải chủ nghĩa hình thức không hề có tác dụng.
Lưu Long không ngừng kêu khổ, sau một khắc, liền đá vấn đề qua cho Lý Hạo: "Ngươi nói phải làm gì đây? Không phải ngươi là học viên thăm dò cổ văn minh à? Gặp được loại tình huống này, ngươi hẳn là rõ hơn ta mới đúng?"
"..."
Lý Hạo không phản bác được.
Nói có lý!
Thế nhưng... Thế nhưng ta cũng chưa từng gặp được có binh sĩ tồn tại trong di tích, cổ viện cũng chưa từng dạy qua.
Họ dạy đều là chút định phương vị, xem phong thủy, phân rõ di tích cổ thật giả, tìm nguồn nước... Những thứ thuộc phương diện này.
Nếu lão sư ở đây thì tốt!
Lúc này, Lý Hạo rất hoài niệm.
Có lão sư ở đây, hoàn toàn nghe lão sư thì tốt. Hắn còn quá trẻ, quá non, kiến thức quá ít, lúc này thật ra cũng hơi hoảng hồn.
Chẳng qua nghe được Lưu Long nói...
Lý Hạo đã quyết định, chính hắn sẽ làm ra quyết định.
Đội trưởng nói không sai, ta đi ra từ cổ viện, lão sư ta thế nhưng là đại gia thăm dò, sao ta có thể làm mất mặt lão sư được?
Lão sư đi thì ta không thể trưởng thành?
Một lát sau, Lý Hạo bỗng nhiên móc một vòng tròn nhỏ từ trong ngực móc, tại dưới con mắt mộng bức của Liễu Diễm và Lưu Long, hắn cầm mâm tròn, nhanh chóng đảo cổ một trận.
Tiếp theo, Lý Hạo rút cọng tóc, đặt trên mâm tròn, thổi ngụm khí.
Một chớp mắt, tóc xoay tròn trên mâm tròn.
Dần dần, tóc ngừng lại.
Mà hai đầu phương hướng vừa vặn chỉ vào hai đầu hẻm nhỏ. Bây giờ Lưu Long hình như đã nhìn ra Lý Hạo giống như đang định vị, phán đoán phương hướng tiến lên, thế nhưng... Hai đầu chỉ vào hai đầu hẻm nhỏ, đây không phải tốn công giày vò?
Còn Lý Hạo thì cẩn thận quan sát, nói nhỏ: "Đi, đi từ phía sau, không thể đi phía trước!"
"Vì sao?"
Liễu Diễm nhỏ giọng hỏi một câu, Lý Hạo nói khẽ: "Đây là Lực Trường Vấn Lộ Pháp, sợi tóc chỉ vào nội thành, nói rõ lực trường nội thành mạnh hơn, nguy hiểm hơn... Cho nên đi ngoại thành quan sát trước. Ta cũng không biết vì sao chúng ta sẽ xuất hiện ở đây, không cùng chỗ với những người khác... Có lẽ là chiếm cứ tiên cơ, thế nhưng chúng ta hoàn toàn không biết gì về nội thành, khả năng càng lớn sẽ thành pháo hôi!"
Nội thành có nhiều đồ tốt, đó là trăm phần trăm.
Cho nên khi xuất hiện ở đây, nếu Lý Hạo có thực lực của lão sư, hắn sẽ trực tiếp đi nội thành, có thể tiết kiệm đi rất nhiều phiền phức, nhưng mấu chốt là hắn không có.
Giờ phút này xuất hiện ở đây đã lộ ra rất gân gà.
Vẫn là đi ngoại thành!
Chính mình làm đá dò đường cho người khác, quá nguy hiểm.
Mà giờ đây bọn hắn xuất hiện trước những người khác, thật ra cũng là cơ hội tốt. Nếu tìm được thời cơ thích hợp, cơ hội thích hợp, có lẽ sẽ có chỗ tốt không tưởng tượng nổi.
"Chúng ta đừng nghĩ đến… bảo bối lớn trong nội thành, giết thêm vài người xấu, tước đoạt chút siêu năng, nếu có thể thì giết vài gia hỏa Hồng Nguyệt, cướp đoạt vài Huyết Thần Tử, việc này chưa hẳn kém việc bọn họ tiến vào nội thành."
Nội thành có cái gì?
Coi như Nguyên Thần Binh tụ tập, rồi sao?
Ngươi có thể lấy đi không?
Có thể mang ra ngoài không?
Trước việc này, đầu Lý Hạo lại rõ ràng lên, không có việc gì quan trọng hơn việc tăng cường thực lực, hắn còn chưa bước vào Đấu Thiên.
Giờ phút này, Lưu Long và Liễu Diễm đều không nói gì, trong nháy mắt, quyền nói chuyện rơi vào trên thân Lý Hạo.
Ai bảo hắn là học viên hệ thăm dò ở cổ viện.
Lão sư của hắn cũng là chuyên gia nổi tiếng hệ thăm dò.
Lúc này, Lý Hạo mang theo mấy người quay về, đi về phía một bên khác của hẻm nhỏ, động tác vẫn như cũ rất nhẹ, nói khẽ: "Tận lực không cần tạo ra âm thanh, đợi lát nữa cũng hạn chế nói chuyện. Hình như những binh lính kia đều nghe âm thanh để phân biệt! Trước đó có một tiếng kia thét lên dẫn đi không ít binh sĩ, mà trước đó chúng ta núp bên cạnh bọn họ, bọn họ cũng không thấy được chúng ta... Nếu những binh lính này là khôi lỗi thì có thể có vài hệ thống thanh khống..."
Hai người cứ nghe thế, cũng không hỏi thăm gì.
Lúc này, thành thành thật thật đi theo Lý Hạo là được rồi.
Hẻm nhỏ không tính quá dài, trước sau tầm năm trăm mét.
Ba người Lý Hạo động tác không nhanh cũng không chậm, một lát sau bọn hắn đã tới gần cuối một bên khác.
Bây giờ trong lúc mơ hồ, mấy người lần nữa nghe được tiếng bước chân.