Luân Chuyển Vương không nói gì mà bay thẳng đến phía quảng trường, những người khác cũng nhanh chóng đuổi theo.
Nơi này sẽ không di dộng, nên không cần lo lắng.
Cái bọn hắn quan tâm hơn là những người còn sống đi ra kia, có lấy được thẻ bài hoặc là những bảo vật khác hay không.
Lý Hạo thở phào nhẹ nhõm, không nghe thấy tiếng của Lưu Long thì chắc ông không có việc gì.
Hình như chỉ chết hai người. . . Tỉ lệ tử vong này hoàn toàn không cao lắm.
Cũng lộ ra việc Hách Liên Xuyên lúc trước nói vô cùng nguy hiểm là nói láo!
Cái này càng thêm chứng minh, gia hỏa này chính là cố ý hù dọa người khác!
. . .
Một lát sau mọi người đi tới ngoài quảng trường.
Một bóng người đi đầu nhanh chóng chạy về phía bên này chính là Lưu Long, ông cũng không dám ở lâu trong thành, từ bên kia sau khi đi ra ngoài thì nhanh chóng trở về.
Không chỉ ông ta mà phía sau ông, cũng có mấy bóng người tốc độ vô cùng nhanh.
Từng người đều chạy nhanh hơn cả thỏ.
Rất nhanh, những người này xuất hiện ở trên quảng trường, mà Hách Liên Xuyên thấy bọn họ muốn đi ra thì nhanh chóng nói: "Không cần tùy tiện đi ra ngoài, sau khi ra ngoài tầng bảo hộ các ngươi lúc nãy sẽ biến mất! Phải che siêu năng lại, chỉ có đi một lần nữa, cái đồ chơi này không phải vẫn luôn kéo dài, ở trong thành sẽ kéo dài, sau khi ra ngoài sẽ biến mất!"
Trong lòng mấy người siêu năng khác có chút run sợ, mà Lưu Long căn bản không để ý tới trực tiếp đi ra ngoài.
Ông là võ sư, không có cảm giác được màng bảo hộ nào.
Trực tiếp đi ra kéo nó xuống!
Ông cũng không muốn ở bên trong đợi.
Mà lúc này ở trong thành lại có người ra bên ngoài chạy, đó là một cường giả Nguyệt Minh của Hồng Nguyệt, lúc này vẻ mặt rất là kích động.
Một đường chạy về phía bên này, mãi cho đến dọc theo quảng trường thì có chút thở dốc, có chút sợ sệt, nhỏ giọng nói: "Đại nhân!"
Tử Nguyệt khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Nói thẳng đi!"
Dù sao đều có người của các đại tổ chức, không có gì có thể giấu diếm.
Người kia kích động nói: "Đại nhân. . . Ta. . . Ta vừa mới tới gần một người chiến sĩ hắc giáp khoảng 10 mét, cố ý thi triển một chút siêu năng lực. . . Kết quả. . . Kết quả chiến sĩ hắc giáp kia thật sự không có phản ứng!"
Lời này vừa nói ra, trong lòng mọi người khẽ động.
Phạm vi 10m vận dụng siêu năng vậy mà đối phương lại không có phản ứng.
Tử Nguyệt vô ý muốn đi vào quảng trường, đi dò xét một chút, đến cùng có gì khác biệt, Hách Liên Xuyên thấp giọng nói: "Bây giờ ngươi tiến vào thì chiến sĩ bạch ngân kia sẽ nhớ kỹ hơi thở của ngươi, làm không tốt liền lập tức bị đánh!"
Lời này vừa nói ra, Tử Nguyệt nhíu mày nhưng không nói gì.
Có khả năng này!
Nàng ta nhìn thoáng qua thuộc hạ của mình, mở miệng nói: "Ngươi đi tới!"
Đối phương nghe lệnh mau chóng đi ra, lập tức Tử Nguyệt liền dùng sức mạnh sấm sét bọc lại hắn, trong nháy mắt Tử Nguyệt cảm nhận được một vài điểm khác biệt, trong nháy mắt đối phương đi ra giống như áo giáp kia, hình như có chút liên hệ với mặt đất, nhưng khi đi ngay lập tức bị cắt đứt liên hệ!
"Dưới mặt đất?"
Nàng nhìn về phía mặt đất, Hách Liên Xuyên gật gật đầu.
Đám người cũng trong nháy mắt hiểu ra, xem ra, tầng màng bảo hộ này đến từ dưới mặt đất, khả năng giống như những chiến sĩ hắc giáp kia, đi vào căn phòng kia nhận lấy lấy sự bảo hộ của mặt đất.
Có thể đi ra thì có nghĩa là cắt đứt liên hệ với mặt đất, cho nên màng bảo hộ tiêu tán thì cần phải đi vào một lần nữa.
"Có cảm nhận gì?"
"Phòng kia. . . Đen như mực, giống như Lý Hạo nói không khác lắm, nhưng mà. . . Không thấy được thẻ bài nào cả."
Người này vừa nói xong thì nhìn về phía Lý Hạo, mang theo một chút nghi ngờ.
Những người khác lại không thèm để ý, Lý Hạo thấy được đó là bình thường, ngươi không nhìn thấy cũng là bình thường.
Huyết mạch của tám gia tộc lớn có lẽ thật sự rất đặc biệt.
"Gặp được nguy hiểm không?"
"Có chút nguy hiểm. . ."
Người này nghĩ tới mà sợ, nói: "Ở giữa hình như có người cầm cái túi đem ta bọc lại. . . Có khả năng chế tạo một tầng màng bảo hộ cho chúng ta. . . Ta cảm giác hít thở khó khăn, nhưng mà biết mất rất nhanh, sau đó ta đi ra."
"Có phát hiện gì khác lạ sao?"
"Không có."
Tử Nguyệt khẽ nhíu mày, tiếp tục chờ đợi.
Một lát sau, những người khác đi ra.
8 người, chết hai người.
Một người là Tán Tu, một người là người Diêm La. . . Luân Chuyển Vương tức giận đến sắp phun máu, lại là Diêm La!
"Hai người chết rồi, một người cấp độ Nguyệt Doanh, một người là Mãn Nguyệt, một người là hệ Hỏa, một người là hệ Lôi. . ."
Tử Nguyệt nói vài câu, suy nghĩ một chút nói: "Là tính công kích quá mạnh? Nhưng hệ Kim còn sống. . ."
Nếu nói tính công kích thì hệ Kim mạnh hơn hệ Hỏa một chút.
Hệ Kim kia còn sống mà!
Nhưng mà siêu năng hệ tấn công chết càng nhiều, đây cũng là sự thật.
Với lại 8 người cũng không thấy thẻ bài.
Nếu như những người khác nói có lẽ bị xem là giả, nhưng Lý Hạo nói mọi người lại tin tưởng có khả năng thật sự tồn tại, chỉ là những người này thực lực không đủ, may mắn không đủ, hoặc là huyết mạch không đúng.
"Đúng là có thể che đậy siêu năng dao động!"
Luân Chuyển Vương mở miệng nói: "Làm sao bây giờ? Muốn đi bên kia không?"
Tính nguy hiểm không nhỏ, tỉ lệ tử vong là 20%.
Hách Liên Xuyên nhíu mày: "Ta không đi! Loại này quyết định sinh tử bằng may mắn, vậy còn không bằng ta dựa vào thực lực! Dù là bị những binh lính này giết ta cũng cam tâm, các ngươi muốn đi thì tự các ngươi đi, dù sao ta không đi, Tuần Dạ Nhân cũng không cho đi. . . Thật sự không được thì phía dưới Nhật Diệu đi bên kia, Nhật Diệu đều có sức liều mạng!"
Trong Tuần Dạ Nhân có người vò đầu.
Dao động siêu năng không có cách nào che đậy, những người khác nếu như đều có thể thì Tuần Dạ Nhân chúng ta sẽ nguy hiểm!
Có bộ trưởng nói như vậy mọi người cũng không phản bác được.
Đến lúc đó, có lẽ tổn thất của Tuần Dạ Nhân sẽ lớn hơn. . . Thậm chí còn bị những người khác làm thành bùa hộ mệnh, dù sao bị phát hiện thì cũng là Tuần Dạ Nhân bị phát hiện ra trước.
Nhưng mà cũng có người cảm thấy, dựa vào may mắn còn không bằng dựa vào thực lực.