Gần cửa thành.
Lập tức xuất hiện hai người Tam Dương cường giả.
Không bao lâu nữa Hồng Nhất Đường cũng tái giá.
Hồng Nhất Đường truyền âm vài câu, người phụ nữ vẻ ngoài nhìn cũng không có diễm lệ, có chút trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Kiếm Môn sẽ không làm Lý Hạo bị thương, không có khả năng cũng không dám, Viên tông sư là một nhân vật lãnh tụ của võ sư... Kiếm Môn còn không có can đảm dám đả thương đệ tử truyền môn của Viên tông sư!"
Hồng Nhất Đường cũng vội vàng gật đầu.
Cái nồi này không thể cõng.
Người khác không biết nhưng gã lại quá rõ Viên Thạc, Hồng Nhất Đường gã giết chết học sinh ông... Viên Thạc thật sự sẽ giết chết gã, cho dù là phương pháp gì, gã hiểu rõ Viên Thạc, Viên Thạc cũng hiểu rất rõ lão nhân võ lâm Ngân Nguyệt.
Khi đó, so với đắc tội ba tổ chức lớn còn phiền phức hơn.
Tất cả mọi người không nói gì, Lý Hạo thì lại mở miệng ho khan một tiếng: "Ta tin tưởng Kiếm Môn sẽ không làm như vậy... Hồng sư thúc yên tâm, Lý Hạo sẽ không vô duyên vô cớ oan uổng ai!"
Nói xong, hắn lại ho khan một tiếng, có chút rướm máu, ngũ tạng giống như bị thương rất nghiêm trọng.
Nghe tiếng ho khan không giống giả.
Thật ra lúc đầu cũng không phải giả.
Ở đây đều là cường giả, nếu giả vờ mọi người nhìn một chút sẽ nhìn ra, cái này bộ dáng này Lý Hạo nói hắn giả vờ tất cả mọi người đều không tin.
Lý Hạo thở hắt ra, lại nói: "Việc này, coi như bỏ đi! Hơn nữa vốn dĩ là ta học nghệ không tinh, có lẽ đối với phương không phải Tam Dương... Không phải cấp độ Tam Dương, vậy coi như ta bị giết cũng bình thường, người luyện võ không cần thiết đuổi theo những này không buông!"
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Tử Nguyệt... Chần chờ một chút nói: "Tử Nguyệt thủ lĩnh... Có thể đưa ta một viên Huyết Thần Tử? Thương thế của ta không nhẹ, nếu tiếp theo còn có chiến đấu, ta sợ ta sẽ chết ở đây."
"..."
Yên tĩnh.
Sắc mặt Tử Nguyệt lạnh băng.
Huyết Thần Tử?
Đó là Ảnh Thần!
Lý Hạo điên rồi à?
Hồng Nguyệt với hắn là kẻ thù, thế mà hắn còn tìm chính mình muốn Ảnh Thần chữa thương.
Lý Hạo thành khẩn nói: "Bây giờ thương thế của ta không nhẹ, nội tạng bị thương, năng lượng thần bí bình thường cũng không có tác dụng gì, trừ khi có một chút bảo vật trong truyền thuyết, nếu không... Trị liệu thương thế võ sư tốt nhất chính là Huyết Thần Tử, điểm này thật ra cũng không cần nói lại làm gì. Chỉ cần một viên là được... Tử Nguyệt thủ lĩnh, ta nghĩ Hồng Nguyệt cũng không muốn nhìn thấy ta chết đúng không."
Sắc mặt Tử Nguyệt lạnh băng, lạnh lùng nói: "Lý Hạo, ngươi là nghĩ muốn chết sao? Hay là cảm thấy, ngươi chết thì rất ghê gớm?"
Lý Hạo nghe vậy, thở dài một tiếng không nói gì nữa.
Hách Liên Xuyên thì lại cau mày nói: "Tử Nguyệt, nếu như có thì cho một viên có làm sao?"
Hồ Định Phương càng trực tiếp hơn, nhấc chân đi thẳng đến chỗ nàng ta, lạnh lùng nói: "Nếu như không có... Ta vào thành giết mấy tên siêu năng Hồng Nguyệt, có lẽ sẽ có!"
Tử Nguyệt lạnh lùng nói: "Ngươi có thể thử một chút! Giết sạch người Hồng Nguyệt, ta sẽ quan tâm?"
"Vậy thì thử một chút!"
Hồ Định Phương trực tiếp ném một quyền ra, truyền ra tiếng long gầm hổ gào, cực kỳ mạnh mẽ.
Bây giờ Tử Nguyệt bị thương không nhẹ, muốn lấy của nàng ta một viên Huyết Thần Tử mà thôi, nàng ta không cho... Đó chẳng khác nào muốn giao mạng cho Hồ Định Phương, không cho thì đánh là được!
Tử Nguyệt cũng nổi giận, một tiếng ầm vang dội, lôi đình này bị một quyền Hồ Định Phương đánh trúng nhưng cánh tay của hắn lại là không có bất kỳ vết thương nào, tiếp tục ném Hổ Quyền ra!
Giống như mãnh hổ gào thét!
Mấy người xung quanh nhìn da đầu đều tê hết lên, gia hỏa Hồ Định Phương này không thể không nói học xong Ngũ Cầm Thuật, lại là siêu năng giả, lực chiến đấu thật sự không yếu, thậm chí có thể vượt hơn cả Tôn Nhất Phi.
Cùng là Tam Dương hậu kỳ, đều là võ sư nhưng Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật lại đặc biệt cần thiết, Hồ Định Phương còn là cường giả hệ Kim, tính công kích cực mạnh, dưới một quyền như vậy cũng có thể so với một kích toàn lực của Tam Dương hậu kỳ.
Tử Nguyệt trong người bị thường, Lôi Thần Khải bị thương, căn bản không có chiếm được bất kỳ ưu thế nào, ngược lại không ngừng bị áp chế.
Tên Tôn Nhất Phi kia dù là ở Trung Bộ đã từng đánh chết Tam Dương cường giả đỉnh phong, là cấp độ siêu năng không phải kiểu võ sư thăng cấp, nhưng cực kỳ cường hãn, cũng không phải là kẻ yếu bên trong Tam Dương.
Bây giờ Hồ Định Phương có thể so sánh được với ông ta, cũng khó trách người này trước đó vẫn rất phách lối.
Ầm ầm!
Tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên, Tử Nguyệt liên tục lùi lại, năng lực sấm sét điên cuồng bộc phát.
Nãy giờ Luân Chuyển Vương vẫn luôn im lặng không mở miệng, chờ bọn hắn đánh một trận, lúc này mới lên tiếng chen vào nói: "Hai người... Có cần phải nội chiến ngay lúc này không? Cửa thành trong còn chưa có mở ra, trong thành không biết bao nhiêu bảo vật, đáng giá không?"
Gã nói xong, lại nói tiếp: "Tử Nguyệt, trong thành chắc cũng có võ sư Hồng Nguyệt chết trận, những Ảnh Thần kia ngươi chắc là cũng thu về một chút... Vết thương Lý Hạo không nhẹ, nếu không thì tặng một viên Huyết Thần Tử, không cần quá mạnh, Nguyệt Minh hoặc là Nhật Diệu cũng được, Hồng Nguyệt cũng không thiếu một cái Ảnh Thần này?"
Hồ Định Phương ngừng chiến.
Thật ra hắn cũng không muốn chém giết với Tử Nguyệt đến cùng, bởi vì Luân Chuyển Vương sẽ không ngồi nhìn, Diêm La với Hồng Nguyệt đều chỉ có một người Tam Dương, coi như bọn hắn không liên thủ cũng đã kết thành một chút ăn ý.
Hợp tác!
Tuần Dạ Nhân hai người, Phi Thiên hai người, Kiếm Môn hai người... Bây giờ bọn hắn không hợp tác, đó mới là ngốc.
Mặc dù bọn hắn thực lực rất mạnh cũng không thể hai tay chống lại bốn tay đúng không?
Sắc mặt Tử Nguyệt thay đổi một trận, có chút âm lãnh.
Một viên Huyết Thần Tử... Thật ra không là gì cả.
Thế nhưng khẩu khí này... Thật sự nghẹn đến hỏng.
Nàng ta nhìn thoáng qua Lý Hạo, Lý Hạo vừa mới đàng hoàng lại nhìn thẳng nàng ta, tuyệt không e ngại, thấy Tử Nguyệt nhìn qua Lý Hạo còn lộ ra dáng vẻ tươi cười, không có chút nhát gan nào, có chút khác biệt so với trước đó.
Không có gì cả, thù càng sâu, hắn không sợ cũng không cần giả vờ.
Đối mặt với Hồng Nguyệt, hắn không cần khúm núm!
Lão sư của hắn giết nhiều cường giả Hồng Nguyệt, mà hắn cũng là mục tiêu của Hồng Nguyệt, cho nên đối với Tử Nguyệt hắn cũng không khách khí như đối với những người khác, dù là Phi Thiên với Diêm La, hắn lén lút giết không ít người, trên mặt lại làm vẻ thân mật.
Ít nhất sẽ không để cho bọn họ cảm thấy hắn căm thù bọn họ.