Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 425 - Chương 425: Chiến Thiên Thành

Chương 425: Chiến Thiên Thành Chương 425: Chiến Thiên Thành

Bước vào giai đoạn Húc Quang, Húc Quang ở Trung Bộ gần như không có người có thể địch lại... Phải chăng... Cũng là do có những yếu tố này ở trong đó?

Gia cố khóa siêu năng đối với rất nhiều người mà nói là chuyện xấu.

Đối thiên tài, đối với cường giả mà nói thì đây là chuyện vô cùng tốt, bao nhiêu người hy vọng nền tảng của chính mình có thể thâm sâu hơn một chút, một người phá cảnh sẽ chỉ làm bản thân nổ tung mà chết!

Lúc này tất cả mọi người đều chìm vào trong suy nghĩ.

Tin tức Lý Hạo lộ ra đáng để nghĩ sâu xa hơn.

Trước lúc này rất nhiều người không biết rõ tác dụng huyết ảnh lắm, Hồng Nguyệt mặc dù rất nhiều người có, không ai có thể dám tùy tiện làm mất, cũng là chuyên môn của Ánh Hồng Nguyệt ai dám tự ý lấy dùng?

Những năm này có rất ít người lấy được, nhưng cũng sẽ không dùng linh tinh, thậm chí đều chưa dám ăn.

Cũng chỉ có bọn Lý Hạo to gan, tùy tiện ăn.

Hiện trường dần dần yên tĩnh.

Lưu Long với Liễu Diễm đều làm người gỗ không nói một lời, nhưng trong lòng lại có chút rung động cùng phát điên.

Tên gia hỏa Lý Hạo này... Hiện tại nói láo càng ngày càng lợi hại!

Rõ ràng tự mình tu luyện làm mình bị thương, chẳng những lôi ra được hai người Tam Dương, còn thu được Huyết Thần Tử chữa thương, còn lấy được một nhẫn lưu trữ năng lượng, ngoài ra còn có 100 phương năng lượng hỏa, còn để Hồng Nguyệt lâm vào hoàn cảnh càng phiền phức.

Đây chính là sự khủng bố của người đọc sách sao?

Dăm ba câu hời hợt đã tạo vô số mâu thuẫn!

Phải biết rằng trước mặt những người này, rất nhiều người đều là kẻ địch của hắn.

Nhưng bây giờ ngay cả Tử Nguyệt cũng không nói chuyện tiếp.

Hách Liên Xuyên bên cạnh vỗ vỗ Lý Hạo lần nữa, có chút hối hận nói: "Ngươi đừng nói mò, tin tức này ngươi cống hiến cho Tuần Dạ Nhân chúng ta tính cho ngươi công lớn, tại sao ngươi lại nói lung tung!"

Thật là đáng tiếc!

Mặc dù hắn cảm thấy nói ra ngoài hiệu quả cũng không tệ.

Nhưng nếu như giao cho bộ trưởng có lẽ bộ trưởng có thể làm ra động tĩnh lớn hơn nữa.

Tiểu gia hỏa, ngươi vẫn còn khuyết điểm... Tin tức này còn chưa đủ bùng nổ!

Chân truyền mở ra, một vài đại lão khu vực Trung Bộ đều muốn có được Huyết Thần Tử, bản thân không cần thì có thể để cho con cái, ai mà hy vọng con cái của mình là người bình thường?

Luyện võ mệt mỏi cỡ nào chứ!

Một viên Huyết Thần Tử tiết kiệm tận mấy năm làm nền tảng thâm sâu, tùy tiện đi giết mấy người Hồng Nguyệt môn chẳng phải xong việc sao?

Lý Hạo cúi đầu: "Bộ trưởng, con người ta nếu không nói thì thôi... Nếu nói vậy thì sẽ chỉ nói thật!"

"..."

Được rồi, ngươi coi như ta không nói gì là được.

Hách Liên Xuyên cũng không nói gì nữa.

Ông ta ho nhẹ một tiếng nói: "Các ngươi... Chuyện đả thương Lý Hạo dừng tại đây đi! Hồ Định Phương, ngươi cũng đừng không có việc gì lại đi tìm Tử Nguyệt gây phiền phức, hiện tại trong lòng người khác đang điên cuồng thắc mắc phải làm sao bây giờ, ngươi đánh chết nàng ta nói không chừng người khác cho là chúng ta muốn lấy một viên Huyết Thần Tử Tam Dương đỉnh phong... Tìm ngươi xin, ngươi cũng không cho không được!"

Hồ Định Phương liếc mắt nhìn ông ta, không nói chuyện.

Nếu Lý Hạo vết thương khôi phục rất nhiều, đương nhiên hắn cũng sẽ không đi gây chuyện.

Bây giờ Lý Hạo mới có thời gian nhìn thoáng qua cửa thành.

Quả nhiên!

Hắn thấy được một con rùa lớn, nói lớn cũng không tính là quá lớn, chỉ là ở phía trên thành trì thoát ẩn thoát hiện.

Rùa đen rất sống động!

Nhìn lại hai chữ to phía trên thành trì... Đó là chữ cổ đại, hắn biết.

"Chiến Thiên!"

Hai chữ to đùng lơ lửng ở trên cửa thành, chỉ nhìn chữ lớn này... Đã cảm giác khí huyết dâng trào, cảm xúc bùng nổ.

"Vương gia nuôi con rùa đen lớn..."

Hắn nghĩ tới câu ca dao này, từ ca dao xem thì Vương gia nghe không mạnh, không có tính công kích gì.

Nhưng khi thấy được hai chữ "Chiến Thiên", bỗng nhiên một cỗ khí phách mãnh liệt bay thẳng vào não.

Hai chữ này không hợp với ca dao Vương gia.

Chiến Thiên... Khí phách thật là lớn, khẩu khí thật lớn!

Chiến Thiên thành?

Lý Hạo nhìn hai chữ kia trong lúc nhất thời có tiếng xúc động kéo dài.

Vào thời khắc này Hồ Định Phương bỗng nhiên nói: "Ngươi biết hai chữ kia?"

Hắn không biết.

Thật ra ở đây không có mấy người biết, Hách Liên Xuyên biết đó là vì sau khi bọn hắn đi thăm dò mới điều tra ra, dù sao có thể tới nơi này đều không phải kẻ yếu, một vài thành viên hệ thăm dò cũng không đến đây được.

Lý Hạo gật đầu, hít sâu một hơi: "Chiến Thiên!"

Chiến Thiên?

Đám người ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ một chút đều khẽ nhíu mày, khẩu khí thật lớn, phách lực thật là lớn.

Chiến Thiên thành!

Cùng chiến với trời sao?

Lý Hạo lại nhìn, hắn nhìn chằm chằm hai chữ kia, hai chữ này là do ai viết?

Hắn không rõ!

Nhưng hắn biết người viết hai chữ này nhất định là một người khí phách hùng vĩ hào kiệt, lúc viết hai chữ thậm chí trong lúc mơ hồ Lý Hạo còn cảm nhận được người kia thật sự có can đảm chiến đấu lên trời!

Cuồng, mạnh!

Đây là thành Vương gia?

Hắn không biết nhưng mà rất có thể.

Xếp hạng của Vương gia ở trong tám gia tộc lớn không phải không cao sao?

Lý Hạo có vẻ hơi nghi hoặc, một Vương gia nếu như có mạnh mẽ như vậy thành trì... Lý gia hắn đâu?

Không đến mức chỉ để lại một thanh kiếm chứ?

Đủ loại nghi hoặc ở trong lòng.

Hắn quan sát tỉ mỉ chỗ cửa thành lần nữa, rất cao rất cao, ít nhất phải cao trăm mét, cũng không thể bay trên trời, cửa này... Chỉ sợ khó mở ra được.

Phía trên thành trì hình như có một tòa tháp cửa thành, như ẩn như hiện bị bóng tối che lấp, không nhìn thấy quá nhiều đồ vật.

Nhưng mà trong lúc mơ hồ giống như có thể nhìn thấy bóng dáng màu trắng kia.

Người chiến sĩ bạch giáp kia đang ở ngay phía trên sao?

Nếu như đối phương không xuống... Vậy thì cửa thành phải chăng sẽ không mở được?

Đúng lúc này Tử Nguyệt thản nhiên nói: "Lý Hạo, ngươi là học sinh Viên Thạc, cả đời hắn thăm dò vô số di tích, đối với mấy cái nghiên cứu này vô cùng hiểu biết, ngươi chắc có thể nhìn ra chút gì đúng không?"

Lý Hạo không nói gì, chỉ là tới gần cửa thành một chút ngước đầu nhìn lên.

Phía trên hai chữ vẫn khiến hắn để ý như cũ.

Chiến thiên!

Nhìn một lúc ánh mắt hắn dừng lại trên cửa lớn, nhẹ nhàng chạm một chút cảm nhận được một chút mát lạnh của kim loại.

Nhẹ nhàng đẩy... Không nhúc nhích tí nào.

Kiên cố vô cùng!

Bình Luận (0)
Comment