Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 43 - Chương 43: Một Người Một Cẩu Tích Cực Tập Luyện

Chương 43: Một Người Một Cẩu Tích Cực Tập Luyện Chương 43: Một Người Một Cẩu Tích Cực Tập Luyện

Chương 43: Một Người Một Cẩu Tích Cực Tập Luyện

Viên Thạc tự khen ngợi bản thân một lúc xong mới bắt đầu chuyên tâm truyền giảng lại "Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật" cho đồ đệ nhà mình.

Lúc này, Lý Hạo cẩn thận lắng nghe.

Cảm thấy khá đơn giản!

Tuy rằng lão sư đã nhấn mạnh nó lợi hại như thế nào, nhưng hắn cảm thấy so với hô hấp thuật thì chỉ cao minh hơn một chút, về phần chênh lệch ra sao thì hắn thật sự không có bao nhiêu cảm giác.

Tuy nhiên, Lý Hạo không biết, Viên Thạc là người đầu tiên biết về siêu năng và nghiên cứu về siêu năng của các nền văn minh cổ đại, ông đã nghiên cứu thứ này trong rất nhiều năm, không chỉ có những hiểu biết riêng của mình mà ông còn tổng hợp được một số lượng lớn tinh hoa của hệ thống siêu năng thuộc nền văn minh cổ đại trong đó.

Một bản "Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật" nghe có vẻ đơn giản, bất quá đây chính là phương pháp hấp thu và luyện tập mạnh nhất trong toàn bộ lĩnh vực siêu năng.

Ở bên kia máy truyền tin, Lý Hạo vừa chăm chú lắng nghe, vừa nhanh chóng điều chỉnh hô hấp theo lời dạy của Viên lão.

Thổ Nạp Pháp không chỉ dạy con người ta điều tiết nhịp thở, mà còn có một số thứ khác, chẳng hạn như điều chỉnh tư thế.

Lúc bấy giờ thoạt trông Lý Hạo giống hệt như một con ếch lớn, ngửa bụng lên trên, ngũ tâm hướng thiên, tư thế vô cùng ngớ ngẩn.

Đúng lúc này, Tinh Không Kiếm vốn thường không có động tĩnh gì, chỉ khi ngâm qua nước sôi mới bộc phát ra năng lượng thần bí, nhưng hiện tại nó lại đột ngột lóe lên tinh quang.

Khoảnh khắc tiếp theo, một luồng năng lượng bí ẩn mạnh mẽ trực tiếp rót vào cơ thể Lý Hạo.

Nguyên bản năng lượng thần bí ấy sẽ sớm lan ra khỏi cơ thể hắn rồi dần dần biến mất.

Nhưng bấy giờ, mỗi một lỗ chân lông trên người Lý Hạo dường như đều đang hô hấp, nhanh chóng thôn nạp một lượng lớn năng lượng thần bí vào trong nội thể.

Đối diện máy liên lạc, Viên Thạc nói xong, thấy Lý Hạo vẫn không có động tĩnh gì thì không khỏi lắc đầu.

"Đúng là người trẻ tuổi, vội vàng hấp tấp. Đây là vừa nghe vừa luyện sao?"

Sau khi nghĩ một chút, có thể là tên kia đã rút được một phần sức mạnh bí ẩn rồi cũng nên.

Viên Thạc mỉm cười, ngắt liên lạc, lắc đầu một cái: "Đúng là tuổi trẻ, nhìn thì sắc sảo nhưng thật ra rất ngốc! Sau khi trực tiếp tu luyện thì im luôn, hiển nhiên là hắn đã hấp thu được năng lượng thần bí rồi. Nói như vậy, kiếm Lý gia đang đặt bên cạnh hắn? Hoặc là… vốn dĩ luôn nằm ở trên người tiểu tử này?"

Viên Thạc hồi tưởng lại vài chuyện, nhất thời có chút kinh ngạc, "Đúng là không đơn giản! Ta còn tưởng là một thanh kiếm lớn, hóa ra lại là miếng ngọc bội mà hắn dùng làm mặt dây chuyền?"

Nếu Lý Hạo ở đây, e rằng nghe thấy lời Viên lão nói xong, chắc chắn da đầu sẽ tê dại! Lão sư nhà hắn đúng là rất giỏi quan sát!

Viên Thạc nhớ đến mặt dây chuyền bằng ngọc mà Lý Hạo vẫn thường đeo trước ngực thì phì cười, "Lợi hại, có vẻ thanh kiếm ấy hoàn toàn không đơn giản! Ta ở bên cạnh hắn bấy lâu mà chưa bao giờ nhận ra có điểm gì khác biệt, hơn nữa nó còn nhỏ như vậy... Nếu không phải trước đây đã từng nhìn thấy nhiều lần thì e rằng không thể đoán ra đó là kiếm Lý gia!"

“Ngũ Cầm Thổ Nạp Pháp đã được truyền cho tiểu tử này, cũng không biết hắn sẽ thu hoạch được bao nhiêu... Bỏ phế bấy lâu, chưa chắc thanh kiếm nọ đã chứa được nhiều nhặn gì năng lượng thần bí. Có điều dù sao cũng là vật siêu năng, may mắn thì Lý Hạo có thể thuận lợi thăng cấp, ít may mắn hơn thì cùng lắm vẫn tới được Trảm Ngũ, Trảm Lục chứ nhỉ?"

Viên Thạc căn cứ kinh nghiệm từ bản thân mình để phán đoán một thoáng.

Bất quá vẫn còn rất nhiều điều khiến ông thấy lo lắng.

Ví dụ như chuyện Siêu Năng Giả đã xuất hiện từ mười lăm năm trước, cho dù mười lăm năm qua đối phương không có chút tiến bộ nào thì e rằng yếu nhất cũng đã là Phá Bách, là sự tồn tại mà người thường tuyệt đối không đối phó nổi.

Thậm chí có khi đối phương đã siêu việt Phá Bách, đạt tới trình độ Đấu Thiên cũng không chừng.

Trong trường hợp đó, vũ khí nóng gần như vô dụng.

Uy lực quá lớn, còn chưa chạm được tới kẻ địch thì bản thân đã bị giết chết trước rồi.

. . .

Trong khi Viên Thạc đang suy nghĩ về những điều này, thì Lý Hạo bên kia lại đang không ngừng hấp thu năng lượng bí ẩn.

Thật nhiều!

Nhiều hơn hẳn so với việc uống nước ngâm kiếm.

Ý thức Lý Hạo lúc này vẫn rất tỉnh táo, hắn ngửa mặt trên trời, trong lòng chấn động, “Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật” của lão sư thật lợi lại, thực sự có thể hấp thu năng lượng bí ẩn, hơn nữa tốc độ còn cực kỳ nhanh.

Thể chất dần thay đổi!

Giờ phút này, Lý Hạo thậm chí có thể mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của xiềng xích trong cơ thể mình đang ngăn chặn năng lượng bí ẩn, bằng không thì huyền khí đã tiến vào một số khu vực cốt lõi, chẳng hạn như tim và não.

"Khóa siêu năng?"

Trong đầu Lý Hạo âm thầm suy đoán, lẽ nào đây chính là khóa siêu năng mà Liễu Diễm đã nói lúc trước, chiếc khóa ngăn cách giữa phàm trần và lĩnh vực thần bí?

"Quá nhiều rồi!"

Không có thời gian để suy nghĩ thêm, một khắc tiếp theo, Lý Hạo cảm thấy cả người mình như sắp nổ tung tới nơi.

Cảm giác này phải nhiều hơn khi uống 10 chén nước ngâm kiếm là ít.

"Luyện võ!"

Lý Hạo trực tiếp nhảy lên, tinh quang toàn thân sáng chói.

Hắc Báo ở một bên hoa mắt mà nhìn, không ngừng thè lưỡi ra liếm không khí xung quanh Lý Hạo.

Không chỉ vậy, dường như tiểu cẩu này đã nhận ra điều gì đó, đột nhiên nó dựng 4 chân lên trời, tiết tấu hô hấp trong miệng giống hệt như người bên cạnh.

Lúc Lý Hạo tu luyện "Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật", dĩ nhiên sẽ không giấu giếm nó, ai lại đi cố ý che che giấu giấu trước mặt một con chó làm gì.

Không bao lâu sau, năng lượng thần bí tràn ra từ trong cơ thể Lý Hạo không tràn lan khắp nơi nữa, mà là đồng loạt tuôn về phía Hắc Báo.

Tứ chi của Hắc Báo hướng lên trên, điều chỉnh hô hấp thở ra hít vào, thoáng chốc quanh người nó cũng hiện lên một tầng tinh quang mờ ảo.

Trong căn phòng nho nhỏ, một người dáng dấp như vượn, không ngừng nhảy nhót khắp nơi.

Một con chó lại giống như người, tứ chi hướng lên cao, ngâm mình trong ánh sao, lồng ngực liên tục hô hấp khiến người ta nhìn mà thấy sợ hãi!

Bình Luận (0)
Comment