Lời khuyên mà Hách Liên Xuyên đưa ra là nên làm trong đám hắc giáp, nhưng bây giờ hắc giáp đã biến mất cũng không còn ai, không có nguy hiểm,Trương Đình nàng cũng không phải đồ ngốc, chẳng lẽ sẽ không hạ cánh nhanh chóng sao?
Chính vì điều này mà khi Hách Liên Xuyên rời đi đã không nghĩ Lý Hạo lại dám vuốt râu cọp.
Nhưng hắn không biết rằng Lý Hạo đã tiến vào Đấu Thiên.
Song thế tấn cấp!
Hơn nữa địa thế miễn cưỡng khóa chặt, ngũ tạng đều được cường hóa, tuy rằng có thể không bằng Viên Thạc vừa mới tấn cấp khi trước, nhưng Lý Hạo so với trước kia cũng dũng mãnh hơn.
Hắn muốn nhìn thấy chữ "Chiến Thiên"!
Một kiếm kia ở trong lòng, hắn rất muốn vung ra... Có lẽ Trương Đình sẽ thích hợp!
Xuất kiếm ra, không tìm kẻ mạnh xuất kiếm, chẳng lẽ tìm kẻ yếu để xuất kiếm sao?
Cường giả bạch ngân ngay cả lúc đó cũng không có xuất thủ với những người này, bởi vì hắn đã khôi phục trí nhớ, cảm thấy được những người này chỉ là con sâu cái kiến, cũng đều là Nhân tộc, cho nên hắn đã từ bỏ giết bọn hắn.
Vung kiếm lên trời, chém kẻ thù mạnh trên không, đó chính là mục tiêu của bọn hắn!
Lúc này, Lý Hạo cầm trong tay một thanh trường kiếm, lại nói: "Lão đại, ngài nói xem, khi cường giả bạch ngân kia vung kiếm lên trời, hắn đã nghĩ như thế nào?"
Lưu Long hơi hơi ngưng mi, trầm giọng nói: "Giết địch!"
"Đúng vậy, giết địch!"
Lý Hạo có vẻ giống như kích động, trường kiếm khẽ vung lên, ngay sau đó, tay cầm trường kiếm đột ngột rơi xuống, cả kinh hét lên: "Võ sư của chúng ta, không nên như thế này sao? Dù chết cũng không tiếc!"
Oanh!
Trường kiếm rơi xuống nặng nề, thanh âm cao vút này lập tức thu hút sự chú ý của Trương Đình cùng Vương Minh.
Mà lúc này, cánh tay của Lưu Long cánh nhúc nhích, Cửu Đoán Kình bộc phát.
Ông ta giống như một con mãnh hổ đang phun trào, lúc này đột nhiên tung một cú đấm vào người Trương Đình, đánh bay nàng đi!
Đây là lời kêu gọi cùng mục tiêu của ông ta!
Chưa bao giờ nghĩ đến việc đánh một cú đấm chết Tam Dương trung kỳ... Điều đó là không thể.
Nếu ông ta thật sự đánh chết, nhưng là đánh nhầm người, cũng gần giống như đánh Vương Minh.
Vương Minh thật sự còn chưa định thần lại, vẫn đang nghe lời Lý Hạo nói, trong lòng có chút xúc động... Đối với tiếng rít bên tai, gã vô thức quay đầu lại nhìn, ngay lúc này… Gã thấy hơi mờ mịt.
Thực sự mờ mịt!
Làm cái gì đây?
Lưu Long... Muốn đánh Trương Đình?
Cái này để làm gì?
Không phải đến mức đó đi, người ta vừa mới không rời đi cùng chỉ nghe thấy một số bí mật, mặc dù có chút ganh tị nhưng cũng không đến mức giết người diệt khẩu đúng không?
Gã hơi tức giận, loại cảm xúc này, vừa mới sinh ra, sau một khắc, gã liền không có tâm tình…
Bởi vì vào lúc này, Trương Đình cũng đã tỉnh dậy từ ngạc nhiên.
Nói đùa!
Lưu Long ... Thật sự đã tấn công nàng?
Ông ta bị điên hay ta nhìn nhầm?
Khắc tiếp theo, một cỗ năng lượng nước mạnh mẽ bộc phát từ trong thể nội, trong nháy mắt bao phủ toàn thân, thậm chí năng lượng nước cũng hóa thành năng lượng băng, trong nháy mắt lan tràn về phía nắm đấm của Lưu Long, năng lượng băng mạnh mẽ xuất hiện trong chớp mắt.
Nó không phải là hệ Thủy... Hay nói đúng hơn, nó không phải siêu năng hệ Thủy đơn giản.
Trương Đình là một cường giả hệ Băng mạnh mẽ!
Dù vậy, khí tức của nàng cũng không hề lọt ra ngoài, có thể thấy rằng Nguyên Thần Binh của nàng có khả năng có tác dụng thu liễm khí tức, hiệu quả rất tốt.
Nhưng khí tức không thoát ra được thì siêu năng mạnh mẽ kia chắc chắn đã bộc lộ ra ngoài.
Giờ phút này, Vương Minh bên cạnh thậm chí cảm thấy tâm tư của mình đều bị đóng băng.
Mà Lưu Long cũng cảm giác được nắm đấm của mình trong nháy mắt bị đóng băng, thế do sóng tạo thành lúc này cũng đều bị đóng băng lại, sóng vượt qua sóng, lúc này thanh âm lập tức bị dập tắt, hóa thành khối băng.
Cường đại!
Thực lực của Tam Dương trung kỳ lúc này chắc chắn đã bộc lộ ra ngoài, tốc độ phản ứng của Trương Đình cũng không chậm.
Ầm!
Ầm ầm một tiếng thật lớn, nắm đấm của Lưu Long vẫn đập xuống.
Tuy nhiên, dự kiến đánh bay đối phương... Lại thất bại.
Lớp băng trên bên ngoài của Trương Đình vỡ nát ngay lập tức.
Đòn đánh lén, hay là đòn đánh lén của Cửu Đoán Kình vẫn có chút uy hiếp, một cú đấm trực tiếp phá vỡ lớp siêu năng phòng ngự Tam Dương của nàng, rất mạnh mẽ!
Nhưng trên người nàng thoáng qua một cỗ khí tức băng giá rồi biến mất, ngay sau đó, một cỗ lực lượng khác tràn ra.
Nguyên Thần Binh!
Sắc mặt Trương Đình rất khó coi, ánh mắt trở nên lạnh lùng mà nhìn về phía Lưu Long mang theo sát khí nồng đậm!
Ông ta dám tấn công chính mình!
Sau khi lùi lại một bước, trong ngực nàng cảm thấy có chút khó chịu, Cửu Đoán Kình của đối phương vẫn vô cùng mạnh mẽ, một quyền đấm xuống, nếu không phải có Nguyên Thần Binh thì có lẽ nàng đã bị chấn thương đến nội phủ rồi!
Sắc mặt nàng lạnh lùng, trong nháy mắt một thành kiếm bằng băng hay nói là băng chùy, lập tức ngưng tụ trong tay nàng!
Vũ khí kia dài nhỏ như băng chùy đâm thẳng vào mắt Lưu Long trong khoảnh khắc!
Một võ sư Đấu Thiên, không phải là loại tồn tại đáng sợ như Viên Thạc nhưng lại dám tấn công mình... Thực sự là tìm đến cái chết!
Lúc này, nàng đang định ra tay tàn độc giết chết tên này thì đột nhiên cảm thấy dựng tóc gáy, toàn thân ớn lạnh.
Đúng lúc này, một đạo kiếm quang phóng lên trời!
Không biết từ khi nào, Lý Hạo đã vô thanh vô tức đánh ra một kiếm, mà một kiếm này Lý Hạo đã kìm chế rất lâu.
Kiếm thế cường hãn!
Không chỉ vậy, đại địa đột nhiên giống như rung chuyển, khóa chặt khoảng không.
Bên ngoài cơ thể Lý Hạo hiện ra một ngọn núi, một ngọn núi bị khóa.
Sơn Phong Chi Kiếm!
Giờ phút này, Lý Hạo không còn nghĩ đến thanh kiếm của tổ tiên Lý gia, mà là thanh kiếm của chiến sĩ bạch ngân trước đó… Giết địch!
Đơn giản chỉ cần giết địch!
Thanh kiếm nặng nề phù hợp với Địa Phúc Kiếm, phối hợp với địa thế, đơn giản giống như cá gặp nước, khi thanh kiếm xuống thì Trương Đình hơi biến sắc, băng chùy trong nháy mắt thu hồi, hướng về phía Lý Hạo!
Lý Hạo... Thật không đơn giản.
Oanh!
Lưu Long lại đấm ra một quyền, có tiếng rít vang lên, mà kiếm của Lý Hạo trong nháy mắt đâm ra!
Răng rắc một tiếng!
Một kiếm này trực tiếp chặt đứt băng chùy, kiếm khí bắn ra, kiếm quang chói mắt.
Phốc!
Răng rắc răng rắc... Những khối băng bao trùm bên ngoài cơ thể lúc này đều vỡ tan, một đòn đánh lén của võ sư Đấu Thiên, đòn đánh lén của Lý Hạo, còn gây lực sát thương lớn hơn cả Lưu Long.
Với một kiếm này, lớp phòng ngự của Tam Dương lại bị phá vỡ lần nữa.
Coang!
Mũi kiếm dường như đã đâm vào thứ gì đó, gặp phải lực cản cực lớn.
Ánh mắt của Trương Đình có chút tức giận, có chút đau đớn còn có chút máu lạnh!
Ngươi nghĩ rằng... Bằng cách này ngươi có thể giết ta?
Các ngươi đã quá coi thường ta rồi, cũng đã quá coi thường Nguyên Thần Binh!
Trong chớp nhoáng này, Nguyên Thần Binh của nàng xuất hiện.
Nó giống như một con rắn, một con Ám Ảnh Chi Xà.