Lúc này, Chu Bộ trưởng cùng Triệu Hoan cũng lấy ra một gói nhỏ… Thần Năng Thạch.
Hai người bọn họ cũng tìm thấy một số.
Hách Liên Xuyên đã sớm có tính toán rồi, gật đầu nhận lấy bao: "Quy củ cũ, hai vị lần này cũng có thể thu hoạch được không ít năng lượng thần bí, hoặc là có thể đổi sang thứ khác!”
Hắn kiểm tra lại một chút thấy cả hai tìm được rất nhiều, đầy đủ 20 khối.
Đếm ngược lại, lần này hắn lấy được 50 viên Thần Năng Thạch từ Phi Thiên cùng hai vị này.
Về phần bản thân hắn... Mấy vị Tam Dương bọn hắn thật sự không có lấy được Thần Năng Thạch, nhưng bọn hắn cũng không phải không có, thu hoạch được cũng không nhỏ, cũng không cần nói chuyện với những người này.
Làm xong tất cả những chuyện này, Hách Liên Xuyên đứng dậy nói: "Chúng ta cũng nhìn ngoại thành một chút... Tuy rằng đã nhìn thấy rất nhiều lần trước đây, không có nhà cổ nào có cửa mở, nhưng bây giờ không có hắc khải, có thể là có một số khám phá, nếu chúng ta có thể thu hoạch được nhiều Thần Năng Thạch hơn một chút thì toàn bộ Tuần Dạ Nhân sẽ có một lần kéo thực lực lên."
Lần này bọn hắn tổn thất rất ít lại thêm thu hoạch không nhỏ, nên Hách Liên Xuyên vẫn có tâm trạng tốt.
Mà Lý Hạo cứ nhìn chằm chằm vào hắn cho đến khi nhìn thấy cái bao thực sự biến mất...
Lý Hạo nắm chắc, vị này là bảo vật có cất chứa!
Có lẽ… Mình có thể tự đổi một cái này.
Tinh Không Kiếm lúc này không thể chứa trong thể nội, tuy rằng nó không quá lớn, Lý Hạo cũng đã cất giấu ở trên thân nhưng thật sự là ném đi... Lý Hạo có thể khóc đến chết đi sống lại.
...
Cùng lúc đó.
Bên ngoài Hoành Đoạn hạp cốc.
Lần lượt từng khí thế mạnh mẽ đi qua hẻm núi.
Nhưng đúng lúc này, rất nhiều Tuần Dạ Nhân túc trực xung quanh, thậm chí còn có quân đội phong tỏa để không cho những người này ngăn cản ở bên ngoài.
Bên trong tuyến phong toả.
Hầu Tiêu Trần ho vài tiếng, nhìn những cường giả đang giận dữ bên ngoài mà mở miệng nói: "Sẽ sớm ra ngoài... Gấp cái gì. Không để cho các ngươi đi vào chỉ là không hy vọng sau khi các ngươi đi vào sẽ phát sinh hỗn loạn…"
Sau đó, hắn cười nói: "Lẽ ra là của ngươi, không phải đều giao cho ngươi sao? Nhìn bảo vật do Hồng Nguyệt, Phi Thiên, Diêm La mang ra, tại sao ta lại không đưa cho ngươi?"
Vào lúc này, trên bầu trời cao có một người nam nhân vạm vỡ với mái tóc đỏ như máu lạnh lùng nói: "Hầu Tiêu Trần, đừng nói nhảm nữa! Chúng ta muốn di tích, ngoài ra, giao Viên Thạc ra, nếu không thì giao Lý Hạo ra!"
Hầu Tiêu Trần cười khổ một tiếng: "Ngươi… Ngươi thực sự lo lắng! Viên Thạc đi rồi, ta tìm ở đâu đây? Về phần Lý Hạo thì vẫn chưa có ra mặt, sao ngươi lại rống lên gấp gáp như vậy? Có lẽ người đều đã chết bên trong. Ngươi không nghe thấy những người bước ra từ bọn hắn sao? Bên trong rất nguy hiểm, nhìn này, lần này đi rất nhiều người như vậy, nghe nói rằng bây giờ có 30 người sống bên trong, lại tăng thêm thì chỉ có hơn 50 người ra ngoài... Ngươi chắc chắn Lý Hạo có thể sống sót trở ra? Lúc này lại vội vàng muốn tìm lỗi... Thật sự không đem Tuần Dạ Nhân để vào mắt sao?"
Nam nhân tóc đỏ như máu hừ lạnh một tiếng: "Viên Thạc có thể chạy thoát, e rằng Hầu Tiêu Trần ngươi có thể tốn nhiều sức!"
"Tùy ngươi nói gì cũng được!"
Hầu Tiêu Trần bất lực lắc đầu: "Một người tinh thần sa sút chỉ có thể chịu đựng thế này thôi! Rốt cuộc thương thế nhiều năm, thực lực đã lâu mười không còn một, hay là tóc đỏ ngươi thật may mắn, thế mà đã tiến vào Húc Quang... Ngươi cũng là đại nhân, ta làm sao dám khiêu khích."
Sắc mặt của cường giả tóc đỏ đã thay đổi trong một thời gian.
Mẹ nó!
Tên này càng nói như vậy, hắn càng không dám manh động.
Trước khi đến, Ánh Hồng Nguyệt đích thân triệu tập hắn đã nói rằng, đừng trở mặt với Hầu Tiêu Trần nếu như không phải vạn bất đắc dĩ.
Đúng vậy, chỉ câu này!
Cho dù hắn Húc Quang thì Hầu Tiêu Trần cũng chỉ là một Tam Dương ốm yếu... Nhưng hắn biết rằng thủ lĩnh sẽ không nói điều này một cách tùy tiện.
Rõ ràng, Hầu Tiêu Trần không dễ trêu chọc.
Đừng nhìn tên này ốm yếu, cứ hơi một tí lại ho vài tiếng... Mà những người có mặt đều có thể im lặng, mà mấy vị Húc Quang ở đây thế nhưng không di chuyển, có phải vì e sợ Tuần Dạ Nhân?
Không, là sợ Hầu Tiêu Trần!
Hầu Tiêu Trần nhìn thời gian mà nói: "Vẫn còn 10 giờ, mọi người đã đợi ba ngày rồi, một chút nữa cũng không vội, nếu Lý Hạo thật sự xuất hiện, vậy thì phải nói... Một thiếu niên bình thường, biết cái gì? Ngoại trừ Hồng Nguyệt của bọn ngươi ra, những người khác hẳn là không có nhiều chuyện như vậy... Thật sự là không kiên nhẫn."
Nói đến đây, hắn lại nói: "Mọi người bay thẳng đến đây đã quá mệt mỏi, nếu không thì đáp xuống, vậy thì đi vào trong doanh trướng nghỉ ngơi một chút không?"
Không ai quan tâm.
Hầu Tiêu Trần cũng không thèm quan tâm, cười nói: "Vậy thì ta đi nghỉ ngơi một lúc, không thể so sánh với thân thể khoẻ mạnh của các ngươi, thân thể này của ta… Haizz, ngày càng lụn bại đi!"
Lắc đầu, với sự hỗ trợ của Ngọc tổng quản, hắn trực tiếp đi vào một khu doanh trướng.
Mọi người chỉ im lặng quan sát, một số cường giả thế hệ mới có chút kỳ quái.
Lần này, mọi người đều đến từ Trung Bộ.
Một số thế hệ mới thật ra không biết Hầu Tiêu Trần, nhưng bọn hắn nhìn thấy một số cường giả Húc Quang tung hoành ở Trung Bộ cũng không nói gì, bọn hắn đều rất thấp thỏm.
Tên yếu đuối trước mắt này xem ra không dễ chọc!
Đồng thời, quy mô lần này cũng chấn động, thật sự có rất nhiều Húc Quang đến từ Trung Bộ, chuyện Viên Thạc tấn cấp có thực sự quan trọng như vậy không?
Húc Quang ở Trung Bộ cũng là cấp cao nhất tung hoành.
Các đại tổ chức, ngay cả khi có Húc Quang thì số lượng sẽ không nhiều.
Đối với tam đại tổ chức thì hầu như tất cả đều đến cấp Húc Quang.
Tuy nhiên, hết lần này tới lần khác không ai dám nhúc nhích, đây là nơi còn khiến người ta kinh ngạc hơn.
...
Bên trong lều.
Ngọc tổng quản cau mày, khẽ nói: "Bộ trưởng… nhiều vị Húc Quang ép buộc... Lý Hạo..."
Rắc rối cũng không hề nhỏ!
Hầu Tiêu Trần cười: "Vội vàng làm gì, không có ai từ Quân Pháp ti đến, mà Húc Quang bên ta đã đến, trừ khi thực sự chắc chắn sẽ từ bỏ Ngân Nguyệt cùng không cai trị Ngân Nguyệt nữa, sớm muộn gì người cũng sẽ đến! Chúng ta chỉ là Tuần Dạ Nhân ở biên cảnh chi địa... Sự tình ở Trung Bộ, tất nhiên Trung Bộ sẽ giải quyết được! "
Ngọc tổng quản đang chìm trong suy nghĩ, liệu có thể?
Những người đó có lẽ ước gì muốn cho bọn họ tới thăm dò bộ trưởng một chút.
"Khụ khụ khụ..."
Hầu Tiêu Trần ho khan một tiếng, rồi nói: "Không sao, những người đó không quan tâm... Ta sẽ tuyên bố Ngân Nguyệt bước vào trạng thái không vương triều... Chỉ hỗn loạn một lúc, một khi Ngân Nguyệt tuyên bố thoát ly... Vương triều sẽ lo lắng, bọn hắn sợ hãi, sợ sẽ gây ra phản ứng dây chuyền! "
Một khi Ngân Nguyệt ly khai, mà nguyên nhân lại là Húc Quang đột kích, mà Trung Bộ mặc kệ không hỏi... Kết quả, rất nhiều kẻ có dã tâm sẽ nhanh chóng công khai ra ngoài, sau Ngân Nguyệt cũng nhanh chóng rời khỏi vương triều.
Một khi ở loại trạng thái này, Vương triều Thiên Tinh có thể sớm sụp đổ.
Cho nên, Hầu Tiêu Trần kết luận rằng chỉ cần hắn không ra tay, bất kể là không hỏi... Những kẻ này nhất định sẽ ra tay để ngăn lại.
Hầu Tiêu Trần không nói thêm gì nữa, mà im lặng tự hỏi
Không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong, những người đó vào nội thành... Nội thành... Tiến vào thật khó!