Đường về.
Lý Hạo luôn nhíu mày.
Lưu Long cũng đang nhíu mày.
Vương Minh thấy hai người nhíu mày im lặng, rất nghi hoặc, chuyện này là thế nào vậy?
"Các ngươi... Còn chưa vớt đủ hả?"
Vương Minh hỏi một câu.
Lý Hạo hoàn hồn, lắc đầu, cổ quái nói: "Lão sư đi rồi, ta nhớ! Mấu chốt là... Có phải ta còn để quên những vật khác không?"
Cái gì?
Hai người nghi hoặc.
Lưu Long cũng thở dài: "Đại khái là, Liễu Diễm... Có phải trở về không hay đã đi Bạch Nguyệt Thành, ta quên hỏi!"
Ông quên Liễu Diễm!
Lý Hạo cũng không lo lắng Liễu Diễm, nhất định không có vấn đề, Hầu Tiêu Trần ở đó.
Mấu chốt là... Quên mất con chó!
"Hắc Báo đâu?"
Lý Hạo nhớ tới Hắc Báo, cau mày nói: "Từ đi Hoành Đoạn hạp cốc đã không thấy tăm hơi nó đâu, lúc ta đi vào cũng không thấy được nó, đi ra cũng không thấy được... Mất rồi?"
Lưu Long cũng nhớ tới Hắc Báo, đây chính là con chó học được Cửu Đoán Kình của ông.
Giờ phút này, ông cũng thật sự thấy đáng tiếc: "Đại khái... Bị người làm thịt ăn lẩu rồi? Lần này cường giả tới nhiều, thấy con chó này da sáng dầu dày, có thể nó đã bị người để mắt tới làm thịt rồi."
Lý Hạo liếc qua Lưu Long, lão đại nói không phải không đạo lý.
Thế nhưng... Hắc Báo là của ta nuôi!
Ăn rất nhiều kiếm năng của ta đó!
Nếu như nó bị người giết ăn... Vậy cũng quá thua lỗ, hắn cũng chưa muốn ăn.
Thế nhưng Hắc Báo quả thực chưa từng xuất hiện, Lý Hạo không biết rốt cuộc nó chạy hay là thế nào, giờ phút này hắn chỉ có thể thở dài một tiếng. Được rồi, lão sư cũng đi mất, còn quan tâm một con chó bị mất sao?
Xe chậm rãi mở ra.
Đây là lần trước cướp tới, không nghĩ tới ngược lại không ai trộm đi... Cũng đúng, người tới không phải cường giả thì cũng người mạnh hơn, ai sẽ muốn một chiếc xe?
Đang mở ra, bỗng nhiên trước mặt lập tức có một người tung ra!
Ánh mắt Lý Hạo khẽ động, Vương Minh cấp tốc dừng xe.
Võ sư!
Nếu là siêu năng thì Lý Hạo đã sớm phát hiện, duy chỉ có võ sư mới có thể lập tức xuất hiện ngay lúc bọn họ không phát hiện.
Quan sát tiếp… gương mặt nhanh áp vào trên cửa sổ xe, râu ria xồm xoàm, vừa nhìn đã biết là ai.
Nam Quyền!
Năm đó, một trong hai đại Quyền Vương ở Ngân Nguyệt - Nam Quyền Chi Vương.
Hạ Dũng!
Trước đó Hầu Tiêu Trần ra tay, tên này bị hù co cẳng bỏ chạy, không nghĩ tới bây giờ xuất hiện.
Lưu Long và Vương Minh tức khắc nhảy xuống xe, đều đặc biệt cảnh giác, cũng kinh ngạc không gì sánh được. Lá gan của tên này thật lớn, Hầu Tiêu Trần vừa đi thì hắn đã xuất hiện, đây là muốn tập kích bọn họ?
Tại Ngân Nguyệt, không sợ Hầu Tiêu Trần nổi giận?
Giọng Lưu Long cũng ngưng trọng: "Nam Quyền tiền bối có gì muốn làm hả?"
Hạ Dũng liếc mắt nhìn ông, ánh mắt hơi động: "Đấu Thiên? Cũng là võ sư! Tiểu tử, ngươi tên gì?"
"Lưu Long!"
"Lưu Long?"
Hạ Dũng nghĩ một lát, cười: "Con trai Ngân Thương, không sai? Không nghĩ tới cha ngươi đã chết rồi mà ngươi ngược lại tấn cấp Đấu Thiên. Xem ra ngươi đã thỉnh giáo không ít từ Viên lão ma."
Không có Viên Thạc chỉ điểm, hắn không cảm thấy những người khác ở Ngân Nguyệt có thể tuỳ tiện bước vào Đấu Thiên.
Nhất là Lưu Long, thế hệ võ nhị đại này.
Đúng vậy, đây chính là võ nhị đại.
Lưu Long không có trải qua sóng to gió lớn năm đó, khi đó mới là niên đại phong vân khuấy động.
"Chẳng qua ngươi không được!"
Hạ Dũng rất ngông cuồng, không xem hắn ra gì. Về phần Vương Minh cấp Nhật Diệu, hắn chẳng muốn liếc mắt đi xem.
Chờ Lý Hạo từ trong xe đi xuống, Hạ Dũng cũng không che, nói thẳng: "Tiểu tử, dẫn ta đi tìm sư phụ ngươi!"
"Tìm không thấy."
Lý Hạo lắc đầu.
Hạ Dũng cười ha ha nói: "Vậy cũng không sao, ngươi là quan môn đệ tử của hắn, ngươi tìm không thấy hắn thì hắn sớm muộn cũng tới tìm ngươi! Ta không vội, ta chờ hắn!"
Lý Hạo khẽ nhíu mày: "Tiền bối tìm sư phụ ta..."
"Luận bàn!"
Hạ Dũng cực kì tùy tiện: "Lão tử muốn hiểu biết sự lợi hại của võ sư Uẩn Thần!"
"Tôn Nhất Phi đã chiến tử, hắn là Tam Dương hậu kỳ..."
Lý Hạo nhắc nhở một câu, thật ra hắn đã đoán được.
Những võ sư lão bối này giống như không sợ chết, bọn họ thật sự nghĩ đến việc mở mang kiến thức về sự lợi hại của Uẩn Thần.
Hạ Dũng này, trước đó ở hắn trên vách núi nói những lời kia, thật ra mơ hồ còn có ý bảo vệ Lý Hạo. Có thể là hắn không bằng lòng nhìn thấy truyền thừa của Võ Đạo bị cắt đứt.
Đương nhiên cũng không phải quá rõ.
Lý Hạo cũng không cảm thấy ác cảm với những võ sư này, chỉ là võ sư quả thực quá mức hiếu chiến, một số thời điểm lộ ra rất đáng ghét.
Hạ Dũng cười lạnh: "Thì tính sao? Tề Mi Côn của Tôn Nhất Phi đã sớm phế đi, một tên võ sư giả thôi! Lão tử là võ sư Đấu Thiên hàng thật giá thật, mà lại tấn cấp nhiều năm, thay máu ba lần, gân cốt cường tráng, ngươi cho rằng lão tử là Đấu Thiên bình thường?"
Hắn càn rỡ không gì sánh được: "Lão tử quả thực không thể tìm ra con đường trên Đấu Thiên, nhưng những năm này lão tử cũng không có phế đi! Tại hoàng thất, cái khác không có nhưng bảo bối thật sự không ít. Mạnh gân cốt, đổi khí huyết, thậm chí hấp thu cực nhiều Thần Năng Thạch, những thứ này đều không phải thứ ngươi có thể tưởng tượng!"
"Viên lão ma giết Tôn Nhất Phi là lợi hại... Nhưng nếu nói nghiền ép lão tử, lão tử cũng không tin!"
Hắn rất tự tin, coi như không địch lại Viên Thạc thì cũng sẽ không thể không có lực hoàn thủ.
Hắn không tìm được con đường Uẩn Thần nhưng hắn ở hoàng thất cũng không nhàn rỗi.
Hắn đã sử dụng không biết bao nhiêu loại bảo vật.
Gân cốt cường tráng, khí huyết cường thịnh.
Thật ra Lý Hạo cảm nhận được tên này rất lợi hại, thậm chí có khả năng còn mạnh hơn một chút so với hắn bây giờ... Chính là một loại cảm giác.
Phải biết dù Lý Hạo vừa tấn cấp Đấu Thiên nhưng đã cảm ngộ Địa Kiếm Thế, lại hấp thu rất nhiều năng lượng thần bí, cường hóa ngũ tạng.
Hắn chưa hẳn vượt qua Viên Thạc bây giờ, nhưng rất có thể khá giống lúc Viên Thạc vừa tấn cấp trước đó.
Lúc đó lão sư cũng khai chiến với Tam Dương sau khi tấn cấp, Huyết Đao Quyết bộc phát, giết một Tam Dương sơ kỳ.
Bây giờ Lý Hạo hẳn cũng có thể!
Đương nhiên, có thể hay không thì đấu qua mới biết.
Nhưng tên trước mắt này cảm giác còn mạnh hơn hắn một chút, có thể thấy được hắn quả thực có chút vốn liếng.