Cùng lúc đó.
Ngay lúc bọn Lý Hạo trở về Ngân Thành.
Gần Ngân Nguyệt còn có một hành tỉnh, tên là Lâm Giang Hành Tỉnh, ở giữa bị một dòng sông lớn xuyên qua, vượt ngang hành tỉnh. Con sông này thậm chí xuyên qua hơn mười hành tỉnh, khoảng cách cực lớn.
Mà khởi nguồn của con sông này ở ngay bên trong Lâm Giang Hành Tỉnh.
Sông tên Vân Giang, sông trên mây, đầu nguồn ở trên một ngọn núi cao, giống như ở trong đám mây.
Ngọn núi lớn đầu nguồn tên là Vân Sơn.
Vân Sơn quanh năm bị mây mù bao phủ, rất hiếm có người đến.
Hôm nay lại có một lão nhân đến, thân thể nhẹ nhàng, cất bước một cái, trong nháy mắt đã vượt qua mấy chục mét. Vân Sơn cao lớn ngăn không được bước tiến của ông, không bao lâu, lão nhân đã vượt qua đến một bình đài trên sườn núi Vân Sơn.
Trên bình đài tràn đầy lá rụng, cũng có một vài tảng đá không quá sạch sẽ.
"Lão bằng hữu, còn ở lại chỗ này hả?"
Lão nhân cất bước đi đến, hô một tiếng, cực kì trung hậu.
Một lát sau, một đạo kiếm mang lấp lóe bắn tới.
Một kiếm từ trên trời xuống!
Lão nhân đánh một quyền ra như mãnh hổ gào thét, sau một khắc, Tâm Hỏa Viên hiện ra, lại một quyền đánh tới, một tiếng ầm vang lên, kiếm mang tiêu tán, một bóng người hiện ra.
"Ha ha ha, Bích Quang Kiếm vẫn hung tàn như thế!"
Viên Thạc cười lớn một tiếng, nhìn về phía người tới, cười nói: "Gặp lão bằng hữu, khách sao vậy hả?"
Trước mặt là một phụ nhân nhìn không đến 40 tuổi.
Ánh mắt băng hàn!
Nàng nhìn về phía Viên Thạc, lạnh lùng nói: "Viên lão ma, ngươi còn chưa chết!"
"Nào có nhanh vậy được!"
Viên Thạc cười nói: "Có nghe nói tin tức không?"
"Cái gì?"
"Ta bước vào bên trên Đấu Thiên, Uẩn Thần!"
Phụ nhân lạnh lùng nói: "Thì tính sao?"
Nói thì nói vậy nhưng trong mắt lại lộ ra một vẻ kinh hãi. Khó trách vừa rồi tên này cực kỳ cường hãn, một quyền phá vỡ Bích Quang Kiếm.
Viên Thạc cười lạnh một tiếng: "Thì tính sao? Đương nhiên không giống với lúc trước! Bích Quang Kiếm không muốn bước vào Uẩn Thần, tái hiện uy nghiêm của Ngân Nguyệt võ lâm hả? Trốn ở Vân Sơn nhiều năm, ở nơi này dưỡng lão chờ chết?"
"Ta thấy ngươi vẫn không từ bỏ Võ Đạo, vậy thì ra giang hồ lại, giết cái long trời lở đất!"
Bây giờ Viên Thạc cực kì ma tính, cười ha ha, dáng vẻ hoàn toàn khác biệt ngày xưa, không có mặt mũi hiền lành như khi đối đãi Lý Hạo. Vẻ mặt ông lạnh lùng: "Ngươi bước vào Đấu Thiên, ta thấy kiếm thế ngươi như vậy, xem ra cũng không phế bỏ..."
Phụ nhân nhíu mày: "Nói đi, muốn giết ai, làm gì?"
"Săn giết cường giả Hồng Nguyệt!"
Viên Thạc cười ha ha: "Giết, làm bản thân mạnh lên! Tên oắt con Ánh Hồng Nguyệt này càn rỡ không ai bì nổi! Năm đó bức bách ta co đầu rút cổ ở Ngân Thành, thực sự đáng giận! Gã nuôi dưỡng một loại huyết ảnh, nuốt xong sẽ cường hóa khí huyết và nội kình. Ngươi chỉ cần ăn ba mươi năm mươi viên Nhật Diệu hoặc là ba năm viên Tam Dương của hắn thì ngũ tạng ngươi sẽ cường hóa, ta dạy cho ngươi Uẩn Thần!"
"Vì sao tìm ta?"
Phụ nhân lạnh nhạt cực kì, nhìn ông, hơi bất thiện.
"Vì sao tìm ngươi?"
Viên Thạc suy nghĩ, mở miệng nói: "Người trong Ngân Nguyệt võ lâm có thù với ta nhiều lắm, khó tìm người khác. Nếu không phải thực lực quá yếu thì là chết rồi, nếu không phải đã bước vào siêu năng... Bích Quang Kiếm ngươi nhiều năm vẫn còn đang kiên trì, Võ Đạo chi tâm không gãy, mấu chốt là... Năm đó ta và ngươi luận bàn, lần kia ta có thể đánh chết ngươi, nhưng nhìn ngươi có dáng dấp đẹp mắt, ta không đánh chết ngươi, ngươi thiếu ta một mạng!"
"..."
Không phản bác được!
Không đánh chết thì thiếu ông một mạng, lời này chính xác không?
Miễn cưỡng... Cũng chính xác!
Bích Quang Kiếm hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Chờ một lát, ta thu thập chút đồ vật, còn nữa, nói mục đích..."
"Người biết hành tung của Hồng Nguyệt bên Lâm Giang không?"
"Biết một chút."
"Trước hết giết bên này, một đường giết qua, một mực giết tới Trung Bộ. Nếu thuận lợi thì khi đến Trung Bộ, ngươi chính là Uẩn Thần! Nếu không thuận lợi thì hai ta đều phải chết."
"Biết."
Bích Quang Kiếm lập tức biến mất, nhảy lên trời một cái, biến mất trên bình đài.
Viên Thạc cười ha ha không ngừng, đã bao nhiêu năm, dáng người của nữ nhân vẫn tốt như vậy... Khụ khụ, võ sư nghĩ những thứ này làm gì, thực lực vẫn còn là được, chỉ sợ không có thực lực.
Bích Quang Kiếm Ngô Hồng Sam.
Một trong Thất Kiếm!
Bây giờ trong Thất Kiếm, xác định có tam kiếm tử vong, chỉ còn Thiên Kiếm, Địa Phúc Kiếm, Bích Quang Kiếm còn sống. Về phần Quang Minh Kiếm có còn sống hay không thì Viên Thạc cũng không rõ.
Nam Bắc Nhị Quyền, Ngân Nguyệt Tam Thương...
Bây giờ còn sống không nhiều lắm.
Còn cả Tề Mi Côn cũng đã chết, Thiên Tàn Cước không biết có còn sống không...
Nghĩ đi nghĩ lại, ông lại nghĩ tới một người, tên Bá Đao kia còn sống không?
Kiếm khách ở Ngân Nguyệt nhiều, đao khách cũng không ít.
Năm đó Bá Đao rời khỏi Ngân Nguyệt thì lại không có tin tức. Nếu tên kia còn sống thì cũng có thể hợp tác một chút, tên kia giết người cũng cuồng bạo không gì sánh được, gan to bằng trời. Thế mà những năm nay không có tin tức truyền đến... Thật mẹ nó tà môn. Nếu không phải chết rồi thì chính là người từng gặp ông đều bị ông giết!
Đang nghĩ ngợi, Ngô Hồng Sam đã nhảy xuống, đeo một bao quần áo nhỏ, trong tay cầm theo kiếm, xem bộ dạng là chuẩn bị cùng lúc rời núi với Viên Thạc.
Chỉ là đơn giản thế thôi!
Khi Viên Thạc nói giết người, tấn cấp Uẩn Thần... Nàng không có quá nhiều chần chờ. Kiếm khách và võ sư đều thế.
Vậy thì giết người đi!
Võ sư sống sót nổi danh ở Ngân Nguyệt, ai không phải vấy máu đầy tay?
Nàng cũng không ngoại lệ!
"Đi thôi!"
Ngô Hồng Sam mở miệng, Viên Thạc cười ha ha, nói: "Tốc độ thật nhanh, võ sư chính là dứt khoát, nếu đổi một nữ nhân khác thì có khi phải thu thập mấy giờ..."
"Ngươi nói nhảm nhiều quá!"
Sắc mặt Ngô Hồng Sam băng hàn: "Bây giờ ta không phải đối thủ của ngươi, nếu ta bước vào Uẩn Thần, dưới Bích Quang Kiếm tất có đầu Viên Thạc ngươi rơi xuống đất!"
"Lời nói này..."
Viên Thạc cười ha ha, hơi phách lối: "Ta sợ ngươi không chém nổi! Nói thật, lực sát thương của Bích Quang Kiếm bình thường lắm, còn chưa mạnh bằng La Sinh Kiếm đã mất. Nếu không phải hình như tên Thiên Kiếm kia đã đi Trung Bộ thì ta cũng chẳng muốn tìm ngươi."
Ngô Hồng Sam không nói gì, Thiên Kiếm... Người mạnh nhất trong Thất Kiếm, nàng đích xác không thể so sánh.
Thế nhưng nàng nghĩ tới điều gì, Ngô Hồng Sam lạnh lùng nói: "Chờ coi, kiếm pháp Bích Quang của ta những năm này tiến bộ không nhỏ, mà lại... Ta phát hiện một vài bí mật, kiếm pháp gia truyền của ta chỉ sợ bây giờ cũng chỉ mới bắt đầu!"
"Kiếm pháp gia truyền?"
Viên Thạc hứng thú: "Kiếm pháp của ngươi, hay là tổ truyền? Không nghe nói, nhà ngươi cũng không phải Võ Đạo thế gia."
"Chính ta đào ra!"
Ngô Hồng Sam liếc mắt nhìn ông, lạnh lùng nói: "Khi ta còn bé, cha mẹ qua đời, không có tiền nhập táng, chính ta đào mở mộ tổ, chôn cha mẹ xuống... Sau đó phát hiện bản kiếm phổ này!"
Viên Thạc không phản bác được.
Thật sao?
Cái này ông thật sự không biết, thì ra là đào được thật.
Lợi hại!
Nữ nhân này quả nhiên không phải loại lương thiện, khi còn bé đã đào mộ tổ, thật không giống người.
Ông cũng không nói cái gì, hai người một trước một sau, cấp tốc bay đi xuống.
Lúc này Viên Thạc chỉ cảm thấy trời sáng khí trong, chính là một ngày tốt để giết người. Từ hôm nay, tên của Viên Thạc ông không đơn giản chỉ vang lên ở Ngân Nguyệt, mà còn muốn để người ở ngoài Ngân Nguyệt đều biết Viên Thạc ông... Lại trở về!
Sau lưng ông, sắc mặt Ngô Hồng Sam vẫn như cũ thanh lãnh, nghĩ đến vài ghi chép trong kiếm phổ thì cũng có ánh mắt sáng tỏ.
Bích Quang Kiếm cũng không phải kiếm pháp bình thường.
Trên kiếm phổ có vài ghi chép lẻ tẻ, đây cũng một loại kiếm pháp cực mạnh trong thời cổ văn minh. Năm đó chủ nhân kiếm pháp thậm chí từng đi theo Nhân Vương trong truyền thuyết... Đương nhiên, Nhân Vương là ai, thực lực gì, cường đại thế nào... Những điều này đều không quan trọng.
Quan trọng là nghe nói bên trên Bích Quang Kiếm còn có kiếm pháp càng mạnh!
Nghe nói chủ nhân Bích Quang Kiếm có lẽ là tiên tổ của nàng, còn có một sư đệ, danh xưng Trường Sinh Kiếm Tôn, giết chóc vô song, không biết có phải Trường Sinh Kiếm đã thất truyền rồi không?
Đương nhiên, những thứ này cũng chỉ là một vài ghi chép lẻ tẻ trên cổ tich sớm đã không được đầy đủ, chẳng qua cũngm cho Ngô Hồng Sam nhiệt huyết sôi trào.
Bích Quang Kiếm, bây giờ chỉ là bắt đầu thôi!
Nàng nhất định sẽ tái hiện uy danh của Bích Quang Kiếm!