Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 488 - Chương 488: Ta Chỉ Là Đứa Nhà Quê!!

Chương 488: Ta Chỉ Là Đứa Nhà Quê!! Chương 488: Ta Chỉ Là Đứa Nhà Quê!!

Ba chiếc xe cấp tốc chạy.

Lý Hạo lái ô tô không được, lái thứ này ngược lại như cá gặp nước.

Vương Minh còn đang đắm chìm trong thế giới Hạ Dũng phác hoạ, không cách nào tự kiềm chế, hơi hối hận.

Mà Lý Hạo đã sớm ngừng suy nghĩ.

Trung Bộ thế nào?

Thật ra Hạ Dũng vẫn luôn quan sát bọn họ. Thấy Lý Hạo mặt không đổi sắc, tiếp tục lái xe, giống như không bị đến ảnh hưởng và đả kích gì, hắn không khỏi cười, lần nữa mở miệng nói: "Lý Hạo, muốn đi Trung Bộ nhìn xem không? Nếu muốn, ngươi không đi Bạch Nguyệt Thành, trực tiếp cùng ta đi Thiên Tinh Thành cũng được."

"Ngươi phải biết Thiên Tinh Thành là trung tâm của toàn bộ thế giới! Ở nơi đó có vô số thứ tốt ngươi chưa từng thấy qua. Vật hôm nay ngươi cảm thấy trân quý vô cùng, ở đó có thể chỉ là đồ chơi của một số người..."

"Nơi đó có không ít võ sư, Siêu Năng Giả càng nhiều, vô số cường giả hội tụ tại Thiên Tinh Thành."

"Nơi đó có học viên siêu năng hoàng gia nổi tiếng, có học viện cửu ti mở, có vô số Thiên Quyến Thần Sư, thậm chí các tổ chức lớn cũng sẽ phái người đến giao lưu luận bàn, cùng nhau thôi động siêu năng phát triển..."

Lý Hạo bình tĩnh cực kì: "Được rồi, ta chỉ là người địa phương nhỏ, chưa thấy qua sự kiện lớn. Có lẽ về sau ta sẽ đi, nhưng hôm nay ta cũng chỉ là đồ nhà quê chưa từng thấy việc đời tại Ngân Nguyệt. Bạch Nguyệt Thành ta cũng chưa từng đi qua, đi Bạch Nguyệt Thành đã đủ để ta tăng thêm chút kiến thức."

Hắn là đồ nhà quê!

Nhà quê chân chất, đời này hắn cũng chỉ đi qua một hai thành thị, khá giống Ngân Thành.

Bạch Nguyệt Thành là thành lớn với 30 triệu nhân khẩu, hắn cũng chưa bao giờ đi qua.

Nơi đó phồn hoa không?

Hắn không biết.

Thành phố lớn có 30 triệu người nhìn ra sao?

Hắn cũng không biết.

Vương Minh là dân chúng Bạch Nguyệt Thành, nhắc đến Bạch Nguyệt Thành, có đôi khi Lý Hạo cũng không thể tưởng tượng phồn hoa trong đó.

Thiên Tinh Thành, quá xa vời.

Từ đây đi Thiên Tinh Thành, băng ngang nhiều hành tỉnh, dù Húc Quang thì cũng cần ba ngày mới có thể đến. Trong đó, dựa theo Hạ Dũng thuyết pháp thì còn cần đi máy bay, ngồi xe tốc hành, trung chuyển nhiều lần, sau đó mới là bay tới.

Không phải là bay thẳng tới.

Bay thẳng đến sẽ chết người đấy.

Khoảng cách vạn dặm, Húc Quang bay vạn dặm cũng không chịu nổi, cực kỳ xa xôi.

Hạ Dũng thấy thế cũng không còn nói thêm nữa.

Chỉ là tùy tiện nói thôi, Lý Hạo thật đi mới gặp quỷ.

Lý Hạo không hứng thú hỏi lại cái gì.

Lúc này Vương Minh lại hoàn hồn, nhịn không được lòng hiếu kỳ, cũng không sợ lại gặp đả kích, hỏi lần nữa: "Nam tiền bối, nghe nói Trung Bộ đại chiến không ngừng, hỗn loạn không gì sánh được, bách tính trôi dạt khắp nơi... Nhưng tại sao trong miệng ngươi Trung Bộ lại vẫn phồn hoa vẫn như cũ?"

"Trung Bộ quá lớn!"

Hạ Dũng cười nói: "Nơi ngươi nói hỗn loạn chỉ là một số khu vực, mà bây giờ chiến đấu còn đang giảm bớt, thật ra không quá ảnh hưởng người bình thường. Coi như bạo phát đại chiến một thành thì cũng không đáng giá nhắc tới đối với toàn bộ Trung Bộ!"

"Một Ngân Nguyệt hành tỉnh có hơn 30 thành thị, toàn bộ Trung Bộ, thành thị gần ngàn… Chiến đấu một thành có thể cực kì oanh động tại Ngân Nguyệt, nhưng ở Trung Bộ có hơn ngàn thành thị, một thành xuất hiện hỗn loạn thì có bao nhiêu người sẽ để ý đâu?"

Vương Minh gật đầu, suýt chút lái bay xe máy, nhưng gã lại không nhịn được nói: "Cái kia... Nhật Diệu 20 tuổi, ở Trung Bộ cũng không có quá nhiều nhỉ?"

Ta mới 20 tuổi!

Hạ Dũng cười, cười ha ha: "Cái kia... Thật sự không ít! Đương nhiên chủ yếu là Thiên Quyến Thần Sư nhiều. Bây giờ một vài đứa trẻ 17~18 tuổi ở mấy học viện siêu năng, cất bước đều là Nhật Diệu... Đương nhiên, thật ra cũng không tính quá nhiều, ngươi đi Trung Bộ thì miễn cưỡng cũng coi như một tiểu thiên tài."

Tiểu thiên tài?

Vương Minh không nói gì.

Mà Lý Hạo lại bình tĩnh như trước, thấy Vương Minh giống như bị đả kích, Lý Hạo bình tĩnh nói: "Tiền bối nói có lẽ đều là lời thật, nhưng những Siêu Năng Giả, Thiên Quyến Thần Sư trong những học viện trong miệng tiền bối, chỉ sợ cũng đều là sống dưới sự che chở của cường giả... Chân chính tự đi tới không có mấy ai đúng không?"

Hạ Dũng không nói.

Lý Hạo tiếp tục nói: "Ngân Nguyệt võ lâm năm đó danh khí cực lớn, đều nói muốn chiến đấu thì đi Ngân Nguyệt! Có lẽ khu vực Man Hoang trong mắt bọn họ chỉ có điểm ấy tốt, tối thiểu chúng ta đều từng thấy máu!"

Man Hoang ăn lông ở lỗ, không phải chỉ có thế sao?

Võ sư hay Siêu Năng Giả Ngân Nguyệt cũng thế, giết người cũng không có quá nhiều cảm giác, giết chóc là thứ đã tồn tại trong lòng Lý Hạo hay Vương Minh cũng thế, thật ra lần đầu bọn họ giết người cũng không có cảm giác quá lớn.

Không có gì khác nhau. Người Ngân Nguyệt, võ sư, siêu năng, không phải đều tiến tới như vậy đó sao?

Tuy Trung Bộ đại chiến nhiều, nhưng những thiên tài kia đại khái đều đang từ từ trưởng thành dưới sự bảo vệ?

Hạ Dũng cười nói: "Cũng đúng, Ngân Nguyệt đương nhiên cũng có ưu điểm."

Lý Hạo lại nói: "Tiền bối nói võ sư ra khỏi Ngân Nguyệt, còn nói Đấu Thiên ở Trung Bộ không ít, thậm chí hoàng thất cũng có rất nhiều. Tiền bối có thể tại sống ở hoàng thất như cá gặp nước, ta nghĩ không thể không có liên quan với đoạn thời gian ở Ngân Nguyệt. Đúng không?"

"Không tệ!"

Hạ Dũng đồng ý nói: "Điểm ấy ngươi nói đúng, Đấu Thiên ở Trung Bộ không ít, nhưng muốn nói Đấu Thiên ở Trung Bộ có thể so sánh được chúng ta... Vậy thật sự đã đánh giá cao bọn họ! Đương nhiên hậu sinh đại chưa hẳn có thể. Tỉ như lão đại Lưu Long của các ngươi, mặc dù hắn cũng có kinh nghiệm, nhưng tại Trung Bộ chưa hẳn chính là hàng đầu, nhưng sư phụ ngươi, ta, năm đó là võ sư dương danh Ngân Nguyệt, tùy tiện một người đi Trung Bộ thì cũng đều là đời ông nội bên trên giời võ sư."

Điều này đã đủ.

Có lẽ hắn hơi khoe khoang, nhưng hắn sinh sống ở hoàng thất không tệ là sự thật, nếu không sao hoàng thất lại tùy tiện để hắn đi khắp nơi?

Thậm chí còn có thể giao phó cho hắn một vài nhiệm vụ?

Lý Hạo không còn nói gì, cũng không cần thiết nhiều lời.

Trung Bộ... Quá xa.

...

Từ Ngân Thành đến Hoành Đoạn hạp cốc là lộ trình hơn nghìn dặm.

Vượt qua Hoành Đoạn hạp cốc được ngàn dặm thì mới có thể đến Bạch Nguyệt Thành, cộng lại là hơn hai ngàn dặm đường.

Moto mới lưu hành chạy rất nhanh.

Một giờ chạy chừng trăm dặm không khó, nhưng mãi cho đến khi hừng đông ngày 4, bọn Lý Hạo cũng chỉ mới vừa vượt qua Hoành Đoạn hạp cốc, muốn đến Bạch Nguyệt Thành đại khái phải buổi tối mới đến được.

Một bên khác của Hoành Đoạn hạp cốc.

Ba người Lý Hạo cũng xem như cường giả, bọn họ chạy xe gắn máy, trực tiếp chạy xuống hạp cốc, chạy trong đại hạp cốc, sau đó lại lái đến một bên khác đi lên, người bình thường không có cách nào làm được điều này.

Giờ phút này, ba người đều mệt mỏi.

Bôn ba cả đêm, thân thể không mệt thì tinh thần cũng hơi mỏi mệt.

Bình Luận (0)
Comment