Bạch Nguyệt Thành.
Hách Liên Xuyên mệt mỏi đi ra khỏi Hành Chính Tổng Thự, đầu rất đau.
Vừa đi ra không lâu, thì đụng phải một người đang đi tới. Người kia tuổi không lớn lắm, dáng vẻ hơn 20 tuổi, cũng mặc đồng phục tuần kiểm, chẳng qua càng tươi đẹp hơn đám người Hách Liên Xuyên một chút, còn khảm một vài viền vàng.
Người trẻ tuổi kia tóc rất dài, mang theo chút màu xanh lá.
Vừa nhìn thấy người này đi tới chỗ mình... Hách Liên Xuyên rất đau đầu.
Tổng bộ Tuần Dạ Nhân tới!
Lần này, có 5 người tổng bộ tới. Trừ người dẫn đầu không thường hiện thân thì hai ngày nay, mấy tên khác đã chạy loạn không ít.
Người trước mắt này cũng không đơn giản.
Vu Khiếu, 26 tuổi, nam, Tam Dương sơ kỳ!
Đúng vậy, Tam Dương 26 tuổi, ở Ngân Nguyệt gần như không có, nhưng ở Trung Bộ cũng không hề ít, có cả Tam Dương 20 tuổi chứ huống chi là người lớn hơn 6 tuổi. Ở thời đại này, cách 6 năm cũng không thể tính là người cùng một thời đại!
Tổng bộ Tuần Dạ Nhân tới, cố ý xử lý việc biên cảnh nên đương nhiên không yếu.
Trên thực tế, tên này chính là người yếu nhất trong số những người tiếng đến lần này!
Có thể thấy được lần này tổng bộ cũng không quá mức chủ quan, một Húc Quang, bốn Tam Dương, trong đó, trong ba Tam Dương có hai người là đỉnh phong.
"Hách bộ trưởng!"
Vu Khiếu cất bước đi đến, nở ra nụ cười dối trá. Lý Hạo cười lên, thật ra không ai cảm thấy giả tạo, nhưng người này cười lên lại khiến Hách Liên Xuyên lập tức cảm thấy đặc biệt dối trá.
"Vu đặc phái viên!"
Hách Liên Xuyên cũng lộ ra nụ cười: "Đặc phái viên muốn đi tổng thự làm việc hả?"
"Không phải."
Vu Khiếu cười hơi giả: "Ta cố ý tìm đến Hách bộ trưởng. Trước đó Hầu bộ trưởng nói bế quan, đây đã là ngày thứ ba, còn chưa xong sao? Nếu không thì để cho chúng ta đi xem chút đi, lần này tổng bộ cũng để chúng ta mang đến một vài bảo dược trị thương, hiệu quả không tệ..."
"Cái này... Vậy ta quay về hỏi Ngọc tổng quản."
Hách Liên Xuyên không quá muốn phản ứng gã, thế nhưng không thể không hùa theo.
Vu Khiếu gật đầu, giống như cũng không quá để ý, lại nói: Còn nữa, tổng bộ cũng rất quan tâm đến việc liên quan tới Viên Thạc! Nghe nói đồ đệ của Viên Thạc sắp đến Bạch Nguyệt Thành, theo lý thì cũng sẽ ở đó một hai ngày, cộng thêm việc người này còn có huyết mạch của bát đại gia trong truyền thuyết..."
Hách Liên Xuyên khẽ gật đầu: "Ừm, đúng thế."
"Ý cử tổng bộ là, nếu như có thể lấy được Uẩn Thần chi pháp... Đương nhiên điều này có thể thương lượng. thật ra chúng ta chỉ muốn đơn thuần nhìn Lý... Lý Hạo, hỏi một vài tin tức, hắn cũng là Tuần Dạ Nhân, không thành vấn đề chứ hả?"
Hách Liên Xuyên nhíu mày: "Điều này... Cũng được! Nhưng đặc phái viên cũng biết đó, võ lâm có vài quy củ, dính đến cơ mật thì không thể truyền ra ngoài..."
"Hắn là Tuần Dạ Nhân, không phải người võ lâm!"
Vu Khiếu khẽ cười nói: "Huống chi... Nơi nào còn có võ lâm? Giang hồ võ lâm... Đã sớm chấm dứt rồi! Hách bộ trưởng, không cần một mực nói về giang hồ võ lâm, bây giờ đã là thời đại rồi? Thật sự muốn nói đến võ lâm, thì sao giang hồ bụi như Lý Hạo còn có thể gia nhập Tuần Dạ Nhân?"
Gã rất bất lực với tên mập trước mặt.
Còn giang hồ võ lâm nữa chứ!
Bây giờ đã là năm nào rồi?
Siêu năng quật khởi hơn hai mươi năm, bây giờ đã không còn giang hồ, võ lâm cũng mất. Bây giờ một vài võ sư Đấu Thiên ở Trung Bộ cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn.
Coi như Viên Thạc bước vào Uẩn Thần thì cũng chỉ ngang cấp Tam Dương.
Mà Tam Dương... Rất mạnh hả?
Rất hiếm thấy hả?
Bên Trung Bộ, Húc Quang cũng có thể chết chứ huống chi là Tam Dương.
Vu Khiếu gã chỉ 26 tuổi, là Tam Dương!
Mà còn rất nhanh sẽ là Tam Dương trung kỳ, mặc dù Viên Thạc giết Tôn Nhất Phi, thế nhưng... Vu Khiếu không cảm thấy mình không bằng Tôn Nhất Phi, mấy lão già như thế đã sớm lạc hậu!
Thật ra gã không có hứng thú quá lớn với Uẩn Thần chi pháp.
Thứ gã quan tâm hơn là thứ gọi là huyết mạch bát đại gia mà ngay cả loại người như Ánh Hồng Nguyệt cũng quan tâm. Thật ra bọn họ để ý bản thân Lý Hạo hơn, về phần việc của Viên Thạc, có lẽ những võ sư kia càng để ý, hoặc nói là một vài nhân vật cấp đại lão càng để ý, bởi vì cần cân nhắc vì toàn bộ tổ chức.
Mà gã thì không cần.
Mấy người lần này tới đều không cần.
Thứ bọn họ quan tâm hơn là huyết mạch của bát đại gia có thể cung cấp chút gì đó cho bọn họ, hoặc dứt khoát mang đến một vài kỳ ngộ và công lao cho bọn họ, tỉ như có thể lợi dụng Lý Hạo, mang về tổng bộ, dẫn dụ Hồng Nguyệt mắc câu.
Hách Liên Xuyên hơi nhíu mày: "Được! Vậy chờ Lý Hạo tới, ta sẽ bảo hắn đi gặp mấy đặc phái viên."
Hắn không từ chối.
Vu Khiếu cũng lộ ra nụ cười: "Vậy là tốt rồi, không cần lo lắng. Chúng ta đều là người trong nhà, sao có thể tổn thương hắn được? Gặp hắn thì cũng là cơ duyên của hắn, dù sao bảo vật Trung Bộ có càng nhiều hơn chút, nếu hắn nhìn vừa ý thì Thần Năng Thạch cũng không phải bảo vật quá quý giá..."
Lời này... Hách Liên Xuyên không muốn nói thêm gì.
"Đặc phái viên còn có chuyện khác không?"
Vu Khiếu khẽ nhíu mày, rất nhanh tiêu tán, tên mập này... Hình như ước gì gã lập tức xéo đi vậy, điều này khiến gã cảm thấy hơi không thoải mái.
Chẳng qua gã vẫn nhẫn nại xuống, lại nói: "Còn có một việc nhỏ, tổng bộ lần này để chúng ta tới còn có một mục đích, đó là để chúng ta làm một lần kiểm tra đối chiếu sự thật về thống, tài vụ, nhân số, phối trí của Tuần Dạ Nhân Ngân Nguyệt!"
"Việc này, Hách bộ trưởng không có vấn đề chứ?"
Hách Liên Xuyên cười: "Không có vấn đề! Đây là việc nên làm, dù sao tham nhũng vẫn luôn tồn tại, nhưng chúng ta không làm chuyện này, cứ việc tra. Có nơi nào cần phối hợp thì đặc phái viên cứ việc nói."
"Vậy ta sẽ hỏi thẳng, ta nghe nói... Có Võ Vệ quân ở Ngân Nguyệt… không tồn tại trong biên chế, phía trên không có thống kê..."
"Cái này hả?"
Hách Liên Xuyên mờ mịt nói: "Hỏi quân đội thì ta thật sự không rõ, chí có nghe chế độ quân đội. Nếu không thì đặc phái viên đi hỏi Vũ soái chút xem sao?"
Vu Khiếu nhíu mày, rất lâu sau mới nói: "Chúng ta sẽ đi tuần tra, vậy chỉ có những thứ này thôi, chờ Lý Hạo tới Bạch Nguyệt Thành thì thông báo cho chúng ta!"
"Được, nhất định!"
Hách Liên Xuyên tiễn gã rời đi, chờ gã biến mất ở trước mắt, nụ cười của hắn mới dần dần biến mất.
Hắn hơi khinh thường, hơi bất đắc dĩ, thở dài một tiếng.
Thật đáng thương!
Ta Hách Liên Xuyên bây giờ cũng chỉ là Tam Dương, đối phương là một đứa nhóc còn để chỏm mà cũng là Tam Dương, mấu chốt là người ta vênh vang đắc ý, mình còn không cách nào phản bác lại được.
Nghĩ đến đây, hắn lại cười một tiếng.
Lý Hạo...
Quả nhiên mọi người vẫn để tâm đến bát đại gia... Không biết lần này tiểu tử này tới Bạch Nguyệt Thành có thể mang đến chút kinh hỉ nào cho hắn không.
Đang suy nghĩ thì máy truyền tin vang lên.
Kết nối, có giọng người truyền đến: "Hách bộ, Vương Minh dẫn theo Lý Hạo đến đưa tin."
"Người đến rồi hả?"
"Ừm, đang ở cửa ra vào."
"Chờ ta, ta lập tức trở về, trước lúc này, bất kỳ ai cũng không thể dẫn Lý Hạo đi!"
"Đã rõ!"
Hách Liên Xuyên vội vàng lên xe, cấp tốc chạy tới hướng tổng bộ Tuần Dạ Nhân.
Cuối cùng cũng đến rồi!
Nếu tên này lại không đến nữa thì hắn cũng muốn đi Ngân Thành hối một chút.