Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 504 - Chương 504: Sư Đệ Ngu Ngốc

Chương 504: Sư Đệ Ngu Ngốc Chương 504: Sư Đệ Ngu Ngốc

Nhưng lúc này, lầu hai, lỗ tai mấy cường giả Tam Dương hơi chấn động một cái.

Trong một gian phòng.

Sắc mặt Hồ Định Phương biến hóa, thật ngớ ngẩn!

Hắn nhìn về phía Trần Ngọc Hoa, truyền âm: "Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật có bí bản hả?"

Trần Ngọc Hoa nhìn hắn một cái, cũng truyền âm: "Trước kia có, về sau không biết. Ngươi hỏi cái này làm gì, ngươi biết rồi, còn cần bí bản chi nữa?"

"Không phải, người sư đệ kia của ngươi... Thật sự cho rằng mọi người nghe không được hắn nói cái gì hả? Hắn mang bí bản trên người..."

"Ừm?"

Trần Ngọc Hoa khẽ giật mình, mang bí bản theo làm cái gì?

Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật số lượng từ không nhiều, chủ yếu đều là một vài động tác và cách hô hấp, thứ này ngươi học xong là hết rồi, học xong thì trực tiếp tiêu hủy bí bản đi chứ, mang cái này có làm được gì đâu?

Sau một khắc, nàng hơi biến sắc: "Ngươi nghe được rồi?"

"Ừm!"

Hồ Định Phương cau mày nói: "Nói rất nhỏ giọng, nhưng Tam Dương là thực lực gì, chỉ cần chú ý lắng nghe, hẳn là có thể nghe được một hai..."

Nói xong, hai người đều nhíu mày không thôi.

Đây cũng không phải chuyện tốt!

Lý Hạo càng biểu hiện ra hiệu quả Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật thì càng khiến người động tâm.

Dù là siêu năng thì cũng rất động tâm.

Tiếp tục như thế, hắn sẽ có phiền toái rất lớn.

Đang nói, lỗ tai hắn hơi động, lại nghe thấy một vài âm thanh.

"Lý Hạo, ngươi mang theo một viên Huyết Thần Tử cấp Húc Quang... Nếu không thì phân ta một viên đi, Hầu bộ chia làm 10 viên, cho ta một viên thì cũng không tổn thất quá lớn mất, ta dùng tiền mua..."

"Im miệng, nhỏ giọng chút đi, bên ngoài không biết việc này, ngươi miệng rộng này, đừng có nói lung tung! Chớ nói chuyện, lầu hai hình như có cường giả, chớ để bị người nghe trộm được, miệng ngươi đúng là thật lớn mà."

"Thôi đi, chúng ta nói nhỏ như vậy rồi mà, ngươi đừng xem người ta làm thần, nghe được cái rắm, sợ cái gì, lại nói có Hầu bộ bảo bọc, ai dám động đến ngươi? Một thương đâm chết bọn họ."

"Ngươi cái tên này... Được rồi, không nói với ngươi."

Hai người nói chuyện rồi kết thúc như thến

Mà mặt Hồ Định Phương đã đen, thật lâu sau, hắn truyền âm: "Trên người hắn còn mang một viên Huyết Thần Tử cấp Húc Quang!"

Lời này vừa ra, Trần Ngọc Hoa cũng thay đổi sắc mặt.

Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật cộng thêm Huyết Thần Tử cấp Húc Quang, tuyệt phối!

Đổi thành nàng thì cũng muốn tâm động.

Giết chết Lý Hạo... Vậy sẽ phát tài.

Về phần bí thuật không được đầy đủ, một vài võ sư uy tín lâu năm lấy được một nửa bí thuật, chưa hẳn không thể suy luận ra nửa còn lại, không nên xem thường những võ sư lão bối kia.

Giờ khắc này, Trần Ngọc Hoa nhức đầu.

Người sư đệ của mình này... Quá ngu.

Mấu chốt là nàng không biết bây giờ có bao nhiêu người nghe được.

Hồ Định Phương là Tam Dương hậu kỳ, cho nên nghe được, những người khác thì sao?

"Ngươi chú ý phản ứng của mấy phòng khác xem..."

Nàng đang nói, Hồ Định Phương khẽ nhíu mày: "Không có phản ứng, đều rất an tĩnh... Có lẽ... Có lẽ không ai nghe được, chúng ta luôn chú ý Lý Hạo, cho nên mới quan tâm một chút, những người khác chưa hẳn chú ý tới."

Nói là nói như vậy, nhưng hắn vẫn nhíu mày.

Việc này nhất định phải nhắc nhở Lý Hạo, còn có bên Tuần Dạ Nhân nữa, họ thật sự cho rằng có Hầu Tiêu Trần ở đây thì sẽ không có người dám bí quá hoá liều?

Người trẻ tuổi... Miệng thật lớn!

Chuyện gì cũng muốn nói ra bên ngoài .

Còn có Vương Minh, bây giờ hắn ngược lại đã biết đó chính là cháu trai của phó soái Bạch Long quân. Trước đó, khi nghe ngóng người này thì hắn đã biết đây là một người nhiều chuyện, miệng này rất lớn, lời gì cũng nói ra được.

...

Mà giờ khắc này, Vương Minh giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Chỉ là trong lòng nghĩ đến, lần này Lý Hạo muốn hố ai, hố chết được thì mình có công lao không, có thể chia một ít không?

Cái danh nhiều chuyện của gã đại khái triệt để không cách nào rửa sạch.

Đương nhiên cũng không quan trọng.

Gã mới không quan tâm những thứ này đó!

Dư quang liếc qua lầu hai, lại nhìn qua những người khác trong đại sảnh, không biết mục tiêu của Lý Hạo là ai, cũng không biết có bao nhiêu người sẽ mắc câu. Tên này vừa tới Ngân Nguyệt thành ngày đầu tiên thế mà đã muốn làm chuyện xấu, thật không phải thứ tốt!

Còn Lý Hạo vẫn cẩn trọng, thành khẩn giải thích cho đám người.

Chủ yếu đang nói Huyết Thần Tử và Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, đều là hai thứ này.

Càng nghe tiếp càng cảm thấy nhất định phải cầm tới, mới có thể để cho mọi người tiến vào Uẩn Thần.

Đương nhiên, nếu có lòng tin, không cần Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, lấy thêm chút Huyết Thần Tử thì hiệu quả cũng giống vậy.

Chờ đến cuối cùng, sắp tan cuộc, Vương Minh nhiều chuyện lại thấp giọng: "Lý Hạo, có phải Hồ Định Phương tu luyện Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật không? Ta nghe Hách bộ nói hắn đã trộm bí thuật nhà các ngươi, một hai năm đã bước vào Tam Dương hậu kỳ, cho nên siêu năng cũng có thể dùng, hiệu quả đặc biệt mạnh, đúng không?"

"Im miệng, không thể nói lung tung, bịa đặt bậy bạ!"

Lý Hạo nhỏ giọng quát lớn một tiếng, hơi phẫn nộ, nói khẽ: "Lại nói lung tung thì sau này đừng đi chung với ta nữa, ngươi đó, quá ganh tỵ!"

"Được rồi, ta không nói nữa!"

Lầu hai, Hồ Định Phương hơi xấu hổ, hơi bất đắc dĩ, cũng hơi nổi nóng, Vương Minh này... Thật thích ăn đòn!

Còn nữa, hai tiểu tử ngốc này sao lại nói như vậy làm chi, xong rồi, không đơn giản chỉ là võ sư tâm động mà siêu năng cũng tâm động!

Thở dài một tiếng, Hồ Định Phương hơi ảo não, sớm biết vậy thì khi bọn họ nói xong câu đầu tiên, hắn nên trực tiếp đánh gãy bọn họ.

...

Một phòng khác.

Hách Liên Xuyên ngáp một cái, lộ ra nụ cười mỉm... Gia hỏa này cũng không sợ thật sự đưa tới cá lớn, đây là liều mình câu cá!

Đã như vậy... Vậy phải câu cho tốt.

Hắn vô thanh vô tức lui ra ngoài, chắc hẳn, tin tức rất nhanh sẽ truyền đến trong tai một số người.

Trong đại sảnh.

Lý Hạo cẩn trọng trả lời tất cả vấn đề cho mọi người, trừ việc không cách nào trả lời thì hắn đều biết gì nói nấy.

Thẳng đến một khắc cuối cùng.

Trong đại sảnh, bỗng nhiên có người hơi chần chừ, nhưng vẫn mở miệng: "Lý Hạo tiểu hữu, Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật thật sự không thể truyền ra ngoài hả?"

Đến một bước này, vẫn có người muốn hỏi, muốn xem thử thế nào.

Có thể truyền ra ngoài hay không?

Lúc Võ Đạo suy yếu, lỡ đâu... Bằng lòng truyền ra ngoài thì sao?

Lý Hạo có vẻ khó khăn, suy tư một hồi rồi vẫn mở miệng nói: "Không thể! Tối thiểu bây giờ không được, trừ khi sư phụ ta bằng lòng, nếu không ta không cách nào làm chủ, mà sư phụ ta... Cũng không nhất định hoàn toàn không thể!"

Lý Hạo suy tư một phen mới nói: "Có lẽ mọi người còn rõ sư phụ ta hơn ta, ông ấy tính cách quật cường, nhưng cũng nguyện có qua có lại, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo!"

"Có mấy lời, ta cũng phải nói thẳng, sư phụ ta bây giờ không hiện thân, cũng có ý ẩn thân tránh né nguy hiểm. Nếu chư vị thúc bá, sau khi trở về, hoặc là gặp, hoặc là thấy được, nhìn thấy sư phụ ta gặp nguy hiểm, bằng lòng phụ một tay... Vậy vì sao Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật không thể truyền?"

Lý Hạo cũng thẳng thắn: "Cũng sắp mất mạng rồi thì còn để ý mấy thứ này làm gì? Nếu ai đã cứu sư phụ ta mà sư phụ ta không bằng lòng truyền thụ Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật thì cứ đến tìm ta, ta sẽ làm sư phụ ta tức chết, ta cũng sẽ truyền thụ ra ngoài!"

Lời này vừa nói ra, lại để đám người hơi kinh động một trận.

Bình Luận (0)
Comment