Phòng họp lớn như vậy không ngừng vang lên tiếng ho khan.
Không phải ngươi ho khan một cái thì chính là ta ho một cái, nghe mấy người này, Hồ Thanh Phong liền có chút buồn phiền.
Nhân vật cấp cao Ngân Nguyệt đều là ma bệnh.
Không phải ngươi bệnh thì chính là ta bệnh.
Lúc này đột nhiên Chu phó thự trưởng chen vào một câu, đánh gãy tiếng ho khan những người này, nói khẽ: "Các người ta hơi cắt ngang một chút, hôm nay ngoài thảo luận những đề tài này, còn muốn thêm một yêu cầu."
"Tiếp viện!"
Âm thanh Chu thự trưởng không lớn, nhưng rất nghiêm túc: "Ba tỉnh phương bắc gặp chuyện, Khấu tướng quân chết ba tỉnh tất sẽ loạn, không có bất kỳ những khả năng nào khác. Ba tổ chức lớn trong ba tỉnh chắc chắn sẽ có tham vọng, ngoài cái đó ra còn có rất nhiều kẻ sinh ra dã tâm, mặt khác còn có Bắc Hải thuỷ quân ở biển vẫn luôn không dập tắt tham vọng, khi tiến đánh Bắc Hải hành tỉnh..."
"Trung Bộ khoảng cách xa xôi, phát binh cũng chậm, bây giờ còn là siêu năng khởi quật, bên trong giặc cũng có cường giả không ít, thu nạp lượng lớn siêu năng không có tổ chức... Năm đó Vũ soái dẫn đầu ở Ngân Nguyệt tiêu diệt giặc cướp nhưng cũng bị ghi hận, năm đó không thể tiêu diệt triệt để bọn hắn, bọn hắn sớm muộn cũng sẽ trả thù!"
"Cho nên dù là Trung Bộ còn chưa có mệnh lệnh nhưng bây giờ cũng phải làm tốt công tác chuẩn bị tiếp viện, quân đội với siêu năng đều phải chuẩn bị!"
Lời này vừa nói ra tất cả mọi người gật đầu.
Vũ soái nghiêm túc kia bây giờ cũng hiện rõ uy nghiêm, trầm giọng nói: "Thiên Tinh thành không có mệnh lệnh thì ta không có cách nào tự tiện xuất binh, nhưng mà bên Hổ Dực quân, Định Phương có thể xuất 50.000 quân trợ giúp ba tỉnh phía bắc, Hổ Dực quân vốn là cơ chế cơ động, chỉ cần không vượt qua Bắc Hải thì vấn đề không lớn."
Hồ Định Phương nhanh chóng nói nói: "Vũ soái có lệnh, nhất định sẽ cố gắng!"
Ông không nói gì.
Tiếp theo ba tỉnh phương bắc là lạc trong chiến tranh, bây giờ tiến đến ba tỉnh phía bắc thật ra là chuyện tốt, một chuyện rất tốt.
Nơi đó rất hỗn loạn, nhưng cũng có cơ hội.
Khống chế được thế cục loạn lạc ở ba tỉnh phương bắc, tiếp theo nơi đó sẽ trở thành chiến trường chính của khu vực phía bắc.
Sau đó sẽ có lượng lớn cường giả bên kia khởi quật.
Trung Bộ nhiều cường giả nguyên nhân cũng có quan hệ rất lớn với chiến loạn, loạn thế mới có thể nhanh chóng sinh ra cường giả.
Ba tỉnh phía bắc hỗn loạn nhất định sẽ thu hút cường giả bốn phương tám hướng tới, không chỉ 19 tỉnh phương bắc mà còn có cường giả các khu vực khác, một vài người không lăn lộn nổi ở Trung Bộ, ngoài ra ba bên cũng không dám tham dự hỗn chiến ở Trung Bộ... Những người này đều sẽ tập trung ở phương bắc!
"Bên ta chờ sau khi tiêu diệt ba tổ chức lớn sẽ để cho Hách Liên Xuyên dẫn đội đi trợ giúp."
Vẻ mặt Hách Liên Xuyên càng thêm đau khổ, vì sao lại là hắn nữa?
Hầu Tiêu Trần lại là một mặt bình tĩnh, đương nhiên là hắn rồi.
Cho hắn cơ hội, đừng có không biết trân trọng.
Nói xong, lại nói: "Có thể nói Võ Vệ quân Ngân Nguyệt cũng có thể tiến vào chiến trường phương bắc."
Lời này vừa nói ra, Hồ Thanh Phong giống như bắt được nhược điểm gì đó, vội vàng nói: "Võ Vệ quân Ngân Nguyệt? Hầu bộ trưởng, đây là quân đội gì? Vì sao không có trên danh sách?"
Gã có chút hưng phấn.
Tới đây mấy ngày cuối cùng là tìm tới một chút chứng cớ, đây chính là tự Hầu Tiêu Trần nói.
Đương nhiên bây giờ gã cũng không muốn vạch mặt với Hầu Tiêu Trần... Nhưng mà chắc là Hầu Tiêu Trần cũng sẽ không trở mặt với gã lúc này, gã cần chính là thuận theo lời nói của Hầu Tiêu Trần tiếp tục vạch ra nhiều thứ hơn nữa!
Ba tỉnh phía bắc loạn, lúc này gã rất muốn lập tức trở về Trung Bộ, nhưng mà trở về như thế, gã sẽ bị phiền phức không nhỏ.
Vu Khiếu với Hoàng Kiệt chết rồi, gã nhất định phải có chút công lao mới có thể trở về.
Vẻ mặt Hầu Tiêu Trần bình tĩnh, ho nhẹ một tiếng nói: "Ai nói không có trên danh sách? Võ Vệ quân Ngân Nguyệt là Võ Vệ quân Thiên Tinh năm đó, giải tán còn lại một vài người gây dựng lên! Nhóm quân đội này không thuộc về hệ thống Tuần Kiểm ti, cho nên đương nhiên Tuần Dạ Nhân cũng không có đăng ký, nhưng là nhóm quân đội này thuộc về danh nghĩa hoàng thất, vẫn luôn có đăng ký, ngươi trở về điều tra thêm là biết, mặc dù hoàng thất đã không còn đưa phát tài nguyên gì nhưng danh hiệu vẫn có."
Hồ Thanh Phong bồn chồn.
Dưới danh nghĩa hoàng thất?
Hiện nay hoàng thất đã rất ít lộ diện.
Gã nghi ngờ nhìn thoáng qua Hầu Tiêu Trần, Vũ soái ở bên cạnh thản nhiên nói: "Việc này đúng là như thế, hoàng thất từng có đăng ký, tên vẫn còn, nhân số Võ Vệ quân không nhiều, ta biết một chút, khoảng ngàn người mà thôi."
Hồ Thanh Phong có chút thất vọng.
Là như vậy sao?
Mặc dù nói cứ như vậy nhưng Hầu Tiêu Trần cũng có chút phiền toái nhỏ, dù sao hoàng thất không hợp với chín ti, ông ta lấy hoàng thất danh nghĩa nuôi một nhóm Võ Vệ quân, có lẽ sẽ dẫn tới một số người trong chín ti bất mãn.
Thế nhưng... Không ảnh hưởng đến toàn cục!
Việc nhỏ thôi!
Trông cậy vào chút chuyện nhỏ như vậy lật đổ Hầu Tiêu Trần, đó là chuyện không thể nào.
"Khụ khụ khụ..."
Hầu Tiêu Trần ho khan một cái lần nữa, đánh gãy mạch suy nghĩ của Hồ Thanh Phong, ông ta nói khẽ: "Ngoài ra Hồ đặc phái viên giúp bên này xong, tốt nhất chuẩn bị sẵn sàng đi ba tỉnh phương bắc một chuyến, hiện nay Tuần Dạ Nhân vừa nhận được tin tức, chưa chắc có thời gian phái người tới."
Hồ Thanh Phong nhíu mày không nói.
Gã mới không đi!
Không sợ cái gì khác chỉ sợ cường giả giết Khấu tướng quân vẫn còn ở đó.
Nguy hiểm cỡ nào chứ!
Gã không có nhận lời mà chuyển đề tài, nói: "Hầu bộ trưởng việc này không vội, dự định hiện tại của ta là ở bên Ngân Nguyệt này một khi khai chiến ba tổ chức lớn, còn có lực lượng đầu quân cho bên kia sao? Ngoài ra di tích Chiến Thiên thành kia nguy hiểm không nhỏ, bây giờ trở mặt với ba tổ chức lớn có phải là chuyện tốt không? Vốn dĩ nói xong cùng nhau thăm dò, nguy hiểm thì cùng nhau gánh chịu, nhưng bây giờ một khi trở mặt với ba tổ chức lớn, toàn bộ nguy hiểm đều là Ngân Nguyệt bên này gánh chịu..."
Có lý không?
Cũng có một chút.
Trước đó thăm dò nếu không phải ba tổ chức lớn liên thủ với Tuần Dạ Nhân, chắc là Tuần Dạ Nhân ngay cả trong thành cũng không thể vào được, tổn thất nhất định rất nghiêm trọng.
Cho nên dù là đối địch, lúc thăm dò di tích cùng đi thì nguy hiểm cùng gánh chịu.