Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 579 - Chương 579: Lý Hạo Quá Nghèo

Chương 579: Lý Hạo Quá Nghèo Chương 579: Lý Hạo Quá Nghèo

Nhưng mà... Được rồi, bộ trưởng đã đáp ứng thì nàng không muốn nhiều lời nữa mà đem Hỏa Phượng Thương giao cho Lý Hạo, nói: "Thể nội có thể thu nhập Nguyên Thần Binh, cho dù là không phải ngươi cũng có thể! Hỏa Phượng Thương đã được mở khóa qua, cho nên ngươi thì ngay lập tức có thể thu nhập vào trong cơ thể, giọt máu này cũng không phải để nhận chủ mà là để cho Hỏa Phượng Thương cảm nhận khí tức của ngươi, để có thể dung nhập vào trong cơ thể của ngươi thôi."

Lý Hạo có chút khó khăn, rỉ máu?

Ta rỉ máu, thanh thương này sẽ không xảy ra chuyện, phải không?

Không phải hắn đánh giá bản thân quá cao, mà là trước đây rỉ máu lên hai chữ kia ở Chiến Thiên thành đều có ảnh hưởng...

Sau khi nghĩ lại, đó chỉ là máu huyết bình thường nên hẳn là cũng không có vấn đề gì.

Huống chi, không thể cầm những thứ này đi ra ngoài rêu rao, phải không?

Lý Hạo siết chặt ngón tay đầu, một giọt máu nhỏ về phía Hỏa Phượng Thương.

Một khắc khi Hỏa Phượng Thương dính phải máu huyết có vẻ hơi rung động lên, giờ phút này trên thân thương giống như hiện ra một con Hỏa Phượng Hoàng.

Lý Hạo tò mò liếc nhìn qua thì thấy Hỏa Phượng Hoàng giống như cũng mở mắt.

Khi cảm nhận được khí tức của Lý Hạo thì Hỏa Phượng Hoàng lập tức biến mất.

Toàn bộ ánh lửa trên Hỏa Phượng Thương đều lập tức đồng loạt biến mất.

Đã lộ ra chân dung!

Một thanh trường thương nhìn không có gì khác biệt với thiết thương, không có hỏa diễm, vẻ ngoài của nó đã giảm đi chín mươi phần trăm, trước đây nhìn nó lập tức biết ngay là Thần Binh cường đại… Lúc này xem xét thì… Quá bình thường!

Ngọc tổng quản lại có chút ngoài ý muốn lần nữa, liếc nhìn qua Lý Hạo mà khẽ cau mày: "Hỏa Phượng Thương nội liễm, kỳ lạ... Chẳng lẽ máu của ngươi có vấn đề sao? Huyết mạch của Bát đại gia có khác biệt gì sao?"

Nàng suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: "Hỏa Phượng hoàn toàn nội liễm, đại biểu hiện tại bản thân nó phủi bụi, ý tứ là… Ngươi đừng nghĩ kích phát nó, hiện tại coi như ngươi dùng thì cũng chỉ có thể dùng nó như một binh khí bình thường, nó ngay cả kích phát quyền lực thì đều cho ngươi hủy bỏ!"

"..."

Lý Hạo có chút không nói nên lời, có cần thiết hay không?

Ý gì đây?

"Có thể giải phong không?"

"Có thể, chỉ cần Bộ trưởng tới là được!"

Tốt, coi như ta không nói.

Lý Hạo không nói nên lời, buồn bực không được.

Tình huống gì?

Đây là cảm thấy ta sẽ bất lợi với nó, cho nên vừa cảm nhện máu của chính mình thì ngay lập tức phủ bụi rồi?

Lý Hạo trong lòng khẽ động, Hỏa Phượng Thương lập tức chui vào trong thể nội của hắn, ban đầu nó rất lớn nhưng sau khi vào trong thể nội lại rất nhỏ, giống như một cây châm, trong nháy mắt chui vào trong nội phủ của Lý Hạo mà không nhúc nhích.

Thật là thuận tiện!

Lý Hạo có chút đố kỵ, đáng tiếc tiểu kiếm của hắn không tốt.

Nhưng mà cũng không nghe nói thứ này nội liễm chính mình, vậy tiếp theo hắn dùng như thế nào?

"Ba ngày sau, giao cho ta!"

Ngọc tổng quản dặn dò lần nữa: "Đừng nghĩ tới chuyện mang theo bảo vật bỏ trốn, không thể nào để bộ trưởng đi quá xa, hắn có thể cảm nhận được, cho nên đừng làm ra chủ ý này!"

Lý Hạo sửng sốt một chút, lúc này mới hiểu được cái gì, chính mình vô cùng vô cùng oan ức không gì sánh được: "Tổng quản, thì ra ngươi không cho ta mượn, ngươi cho rằng ta sẽ mang theo tiền bỏ trốn sao?"

Tại sao phải có một ý nghĩ như vậy?

Ta chưa bao giờ nghĩ tới!

Ngọc tổng quản xua tay ra hiệu cho hắn đi ra ngoài, không có hứng thú giải thích.

Ngươi có thể chắc trong lòng ngươi nắm chắc hay không?

Đây cũng không phải là lần đầu tiên nhất mạch Ngũ Cầm môn gan lớn phá thiên.

Lý Hạo cầm lấy Hỏa Phượng Thương chạy đi tìm Viên Thạc… Khả năng cũng không phải không có, hoặc là khả năng rất lớn, đây mới là nguyên nhân lúc trước nàng không nguyện ý cho Lý Hạo mượn, giống như Hách Liên Xuyên, thậm chí còn giao cho hắn quyền sử dụng mà Hầu Tiêu Trần không lo lắng về việc hắn chạy trốn.

Rõ ràng, ngay cả Hầu Tiêu Trần cũng đang suy nghĩ về vấn đề này... Cho nên, dứt khoát không cho Lý Hạo quyền sử dụng nó!

Nếu là cho, tên gia hỏa này thực sự cầm lấy mà chạy trốn thì không dễ gì lấy lại được.

Lý Hạo một phần phiền muộn, hắn thật sự không nghĩ tới... Oan uổng người ta làm cái gì!

Các ngươi oan uổng ta, tin hay không ta thật sự cầm lấy mà chạy trốn?

Ngọc tổng quản không để ý tới hắn, hắn không còn cách nào khác, đành phải chủ động nói: "Vậy bây giờ ta sẽ đi Võ Vệ quân..."

"Tự mình xuống lầu lên xe, hơn nữa sau này có thể tự mình sắp xếp xe, xe bình thường cũng không thể vào đó được, đi vào sẽ bị phá hủy, ngươi tự mình mua xe rồi sau đó đăng ký... "

"Không phải, chúng ta không có xe sao?"

Lý Hạo ngạc nhiên, thế nhưng ta lại là ăn cơm nhà nước!

Hơn nữa, cũng không có tiền mua xe.

Ngọc tổng quản đau đầu, hiện tại nàng không muốn nghe Lý Hạo nói, tên gia hỏa này đôi khi thật đáng ghét, suốt ngày chỉ biết chiếm món lời nhỏ...

"Tự mình mua đi!"

"Ta không có tiền!"

"Ngươi…"

Ngọc tổng quản tưởng hắn đang nói đùa nhưng cẩn thận xem xét lại, vẻ mặt Lý Hạo thành thật nói: "Ta thực sự hết tiền! Hôm qua ta kiểm tra thẻ của mình thì còn có hơn một vạn tệ, nhưng tháng trước vậy mà không phát tiền lương cho ta, mua một chiếc xe hơi là không đủ!"

Trời!

Ngọc tổng quản lúc này có suy nghĩ, tên gia hỏa này... Làm sao có thể nghèo thành cái dạng như vậy?

Đường đường là Đấu Thiên… Không, thậm chí là Uẩn Thần võ sư, sao có thể nghèo đến mức này mà vẫn coi đó là chuyện đương nhiên?

Thật lâu sau, Ngọc tổng quản thở dài: "Được rồi, ta lấy xe cho ngươi về!"

Lý Hạo vui vẻ ra mặt!

Lúc này mới vui sướng hài lòng rời đi.

Chờ hắn đi rồi, Ngọc tổng quản có chút không nói nên lời, thật lâu sau mới cầm lấy thông tin rồi bấm một số điện thoại.

Chờ bên kia tiếp nhận điện thoại, nàng im lặng một lúc mới nói: "Hách Liên Xuyên, tiền lương của Lý Hạo... Từ nay về sau mỗi tháng đưa cho hắn… Đưa một triệu!"

Hách Liên Xuyên sửng sốt một chút: "Cái gì? Tiền lương của hắn không phải năng lượng thần bí sao?"

"Đưa tiền cho hắn!"

Ngọc tổng quản muốn trợn mắt lên, ta đã lớn như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy võ sư nghèo như vậy, nói ra thật là mất mặt.

Lý Hạo có thể không để ý đến một phương năng lượng bí ẩn kia.

Có lẽ 1 triệu, tên gia hỏa này còn vui hơn.

Thảo nào mỗi ngày đều hẹp hòi thì ra thật sự hết tiền.

Hách Liên Xuyên dường như cũng phản ứng lại, lẩm bẩm nói: "Hắn nghèo như vậy sao? Ta nói sao, ngày nào hắn cũng mua mấy cái bánh bao hấp trong căng tin đồ ăn... Ta còn tưởng rằng hắn chỉ là có thói quen này."

Nói xong, cả hai người đột nhiên đều muốn cười một chút.

Khi đang cười lại có cảm giác đáng sợ.

Ở độ tuổi này của Lý Hạo lại có thực lực này, có thể nói thời người trẻ tuổi tung bay mới là chuyện bình thường, chưa nói đến biệt thự xe sang, thay đổi nữ nhân mỗi ngày, đó cũng là chuyện bình thường.

Ăn uống, thì càng đừng nói đùa nữa.

Lý Hạo đâu?

Hắn dường như chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy trước đây, hắn là cường giả trẻ tuổi tự hạn chế đến cực hạn của bản thân, đây mới là nơi đáng sợ.

Lúc này, Ngọc tổng quản lại nghĩ, tên kia muốn thăng chức, không phải chỉ muốn tăng lương thôi sao?

Nếu là như vậy...

Nàng chỉ có thể nói rằng tên Lý Hạo này điên rồi!

Ai lại vì mức lương ít ỏi như vậy mà thăng chức chứ?

...

Mà lúc này, tâm tình Lý Hạo không tệ đi xuống lầu.

Lại một chiếc xe khác!

Quả nhiên ăn cơm nhà nước đúng là dễ chịu, không biết bao giờ mới có thể ở nhà rộng hơn, đến bây giờ mình vẫn không có bất động sản nào đứng tên mình ở Bạch Nguyệt.

Bình Luận (0)
Comment