Kim Thương yên lặng nhìn xem, lúc này ông giống như thấy được Viên Thạc nhiều năm trước, hổ khiếu sơn lâm quét sạch tứ phương... Ngươi đồ đệ này có thể vượt qua Hỏa Phượng Thương không?
Mộc Lâm ở một bên khẩn trương nói: "Lão đại, không phải Viên Thạc sao?"
"Buồn cười, dĩ nhiên không phải!"
Âm thanh Kim Thương như sắt, lạnh lùng nói: "Là Hỏa Phượng, Lý Hạo này lá gan rất lớn, dùng Hỏa Phượng Thương rèn luyện, không biết là vì cảm ngộ Ngũ Cầm Thuật hay là vì điều tra thần ý của Hầu bộ... Nhìn hắn ứng đối ra sao, đây mới là bắt đầu, thần ý của Hỏa Phượng chỉ là cửa ải thứ nhất!"
Dám dùng binh khí Hầu bộ làm đá mài đao... Lý Hạo này không phải ngu xuẩn thì là điên cuồng, hoặc là tự tin đến khùng.
Khi ngươi đánh tan Hỏa Phượng, ngươi sẽ phát hiện... Đây mới thực sự là bắt đầu!
Thần ý của Hầu bộ ở tầng thứ hai, ngươi có thể nhìn thấy hay không cũng phải xem bản lĩnh của ngươi.
Võ Vệ quân lớn như vậy, trừ ông với Mộc Lâm có chút hi vọng thì điều kiện đầu tiên là, Mộc Lâm sẽ không bị Hỏa Phượng thiêu chết.
...
Trong phòng.
Lý Hạo cũng không nghĩ đến giết chết Hỏa Phượng... Lúc này hắn lấy hổ thế đấu tranh một đoạn thời gian, bỗng nhiên tỉnh ngộ, khẽ nhíu mày.
Hắn không phải là vì giết Hỏa Phượng!
Hắn là vì học tập!
Hỏa Phượng... Phi Điểu Thuật!
Hao phí một viên Đá Thần Năng cũng không phải vì đánh chết Hỏa Phượng Hoàng này.
Tâm tính biến đổi, mãnh hổ về núi.
Đột nhiên trên người Lý Hạo giống như hiện ra một bộ ngọn núi, một giây sau đột nhiên Lý Hạo bắt chước Hỏa Phượng này, lắc lư theo gió giương cánh bay lượn, trong không trung một đầu Hỏa Phượng đang tấn công một chim nhỏ như ẩn như hiện.
Chênh lệch!
Chim nhỏ không biết bay, ít nhất cảm giác không biết bay, không biết bay quá cao... Có chút... Có chút giống như diều hâu vồ gà con!
Đúng, chính là cảm giác này.
Cảm giác của Lý Hạo chính là như vậy, hắn chính là một con gà trên đồng cỏ, mà cái này Hỏa Phượng chính là chim ưng trên trời.
Hắn không tiếp tục mạnh mẽ đụng nhau, mà là tránh chết!
Lấy Phi Điểu Thuật tránh thoát Lý Hạo phát hiện, bắt chước có lẽ cũng có thể có giúp Phi Điểu Thuật của hắn tăng lên, Phi Điểu Thuật cần kiến thức về chim bay bay lượn bầu trời chân chính là như thế nào, đi săn trong nháy mắt... Có loài chim nào mạnh hơn Hỏa Phượng Hoàng không?
Đây là sự tồn lại còn mạnh hơn chim ưng!
Thân hình Lý Hạo uốn éo, hai tay duỗi thẳng, liên tục tránh đi móng vuốt của Hỏa Phượng, tránh đi mỏ chim bén nhọn.
Động tác rất xấu.
Bịch một tiếng, mỏ chim mổ xuống, trực tiếp mổ ngọn núi bên ngoài Lý Hạo làm nó rạn nứt, thế nhưng trong nháy mắt áo giáp khôi phục lần nữa, lực lượng trái đất!
Hắn cũng không dám thật sự bị mổ bên trong, cái kia tương đương với bị Hỏa Phượng Thương đâm xuyên qua, không chết cũng bị trọng thương.
Trong phòng nhỏ, Hỏa Phượng liên tục truy kích, Lý Hạo lại là liên tục né tránh...
Một lát sau Lý Hạo cắn răng một cái, đột nhiên xông ra khỏi phòng, địa phương này quá nhỏ bất lợi cho hắn tránh né.
Xông lên ra khỏi phòng Lý Hạo giống như hóa thành một con chim bay lượn trên bầu trời.
Sau lưng có một Hỏa Phượng truy kích đuổi tới.
Rất nhanh Mộc Lâm cũng nhìn thấy một màn này, miệng ông ta mở lớn, giờ này trong mắt ông ta, ông thấy được một Hỏa Phượng đang đuổi giết một con chim... Con chim rất nhỏ.
Kim Thương đương nhiên cũng nhìn thấy.
Nhưng những người bình thường ở gần đó nhìn thấy lại hoàn toàn khác biệt.
Bọn hắn nhìn thấy chính là một người đạp không nhảy lên, xiêu xiêu vẹo vẹo, sau lưng có một cây trường thương màu lửa đỏ đang truy kích.
Lúc này ở phía xa cũng có người nhìn thấy.
Phàm là đối với người có cảm ngộ sâu sắc với tiềm thế đều nhìn thấy chính là tiềm thế, không có lĩnh ngộ tiềm thế thì đều nhìn thấy trường thương truy kích, thấy sự khác biệt đó là có thể đem toàn bộ Võ Vệ quân chia làm hai cấp.
...
Giữa không trung.
Lý Hạo lượn vòng, Hỏa Phượng tiếp tục truy kích, bỗng nhiên Lý Hạo học Hỏa Phượng, hai tay duỗi thẳng, hướng phía trước mở rộng ra như là mũi tên bay thẳng lên không trung.
Hóa thành mũi tên!
Dưới mặt đất Kim Thương ngẩng đầu lên xem, ánh mắt hơi động một chút.
Tiểu tử này năng lực học tập rất mạnh.
Hắn đang bắt chước!
Thế mà không liều mạng với Hỏa Phượng, hắn muốn học Hỏa Phượng đi cảm ngộ Phi Điểu Thuật của chính hắn.
Người của Ngũ Cầm môn quả nhiên ngoài dự đoán.
Thế nhưng mà... Bắt chước thì có thể đi ra con đường của bản thân sao?
Năm đó Viên Thạc cũng bắt chước, bắt chước Ngũ Cầm, nhưng cuối cùng vẫn là cảm ngộ con đường của mình, ngươi một mực bắt chước chưa chắc có thể lĩnh ngộ tiềm thế chim bay.
Phi Điểu Thế quan trọng là cái gì?
Thật ra Kim Thương cũng hiểu rõ một chút, không phải nhanh, không phải bay trên trời, mà là tự do!
Ít nhất, Phi Điểu Thế của Viên Thạc là loại cảm giác này.
Không phải công kích, không phải phòng thủ mà là tự do tự tại, giống như chim nhỏ muốn bay đi đâu thì bay, không bị gò bó.
Lý Hạo giống như chỉ theo đuổi sự nhanh chóng, tốc độ.
Ông yên lặng nhìn xem, ánh mắt liên tục thay đổi.
Mà Lý Hạo trong không trung không muốn nhiều như vậy, hắn lúc này chỉ có một cái suy nghĩ, nhanh hơn chút nữa, càng nhanh hơn một chút nữa!
Nhanh hơn Hỏa Phượng này!
Xuất kiếm nếu như nhanh, nhanh đến cực hạn cũng là một loại tiềm thế.
Hắn như là mũi tên phá vỡ trời không, bay thẳng lên trời.
Sau lưng có trường thương truy kích.
Một người một thương, lúc này trong nháy mắt biến mất trong khu vườn, Kim Thương thấy thế dậm chân bắn lên, như là đạn pháo biến mất ngay tại chỗ trong nháy mắt, đuổi theo hai bóng dáng phía xa.
Mà ánh mắt Mộc Lâm cũng lấp lóe một chút, một giây sau cũng mạnh mẽ đâm tới, tốc độ cực nhanh, nhanh như sấm chớp cũng đuổi theo bên kia!
Ông ta muốn nhìn một chút, kết quả cuối cùng là như thế nào.
Mấy người bách phu trưởng ở xa cũng là nhanh chóng xé không lao đến, từng người từng người mặt đầy nghi ngờ với chờ mong, muốn nhìn kết quả.
Đó là thứ đồ chơi gì?
Lý Hạo thế mà lại bị một cây thương đuổi chạy, giống như là... Hỏa Phượng Thương!
...
Phía bên rừng cây.
Lý Hạo rẽ ngoặt, trường thương rẽ ngoặt.
Lý Hạo bay thẳng, trường thương bay thẳng, thỉnh thoảng lại còn có một cỗ sóng lửa đột kích.
Mỏ chim mổ kích!
Gót chân Lý Hạo đau xót, đó là do trường thương truy kích đã thương tổn tới hắn.
Giờ khắc này ánh mắt Lý Hạo thay đổi, giống như hóa thành một con khỉ lập tức chui vào rừng cây, nhảy từ cây này sang cây khác.
Ầm!
Một tiếng thật lớn vang lên, một cây đại thụ trực tiếp bị trường thương xuyên qua, Lý Hạo lại vẫn luôn suy nghĩ, Phi Điểu Thuật... Quan trọng là cái gì?
Theo đuổi là cái gì?
Nhanh sao?
Tốc độ cực hạn?