Phu nhân gã cũng khuyên nhủ: "Dùng chiến sĩ hắc giáp đổi một ít năng lượng thần bí đi, chúng ta Kiếm Môn mặc dù không ít người nhưng võ sư cũng không nhiều lắm, có nhiều chiến sĩ hắc giáp như vậy tác dụng cũng không lớn ngược lại dễ bị người ta nhòm ngó."
Hồng Nhất Đường cười: "Ta ngược lại thật muốn đưa đi quách cho rồi... Nhưng đưa cũng không tốt!"
Thật ra gã cũng không quá để ý những chiến sĩ hắc giáp này, cũng nghĩ đưa đi thế nhưng... Có đôi khi có một số đồ không phải muốn tặng là tặng, gã với Tuần Dạ Nhân bên kia thật ra cũng có qua lại, Tuần Dạ Nhân bên kia cũng rất đơn giản, không có khả năng cường thủ hào đoạt!
Trừ khi là người một nhà, nếu không phải vậy thì không có khả năng nhận quà tặng của Kiếm Môn như vậy!
Đương nhiên ý tứ của Hầu Tiêu Trần cũng rất đơn giản, trở thành người một nhà vậy thì những vật này tự nhiên là của Tuần Dạ Nhân, ngay cả người mang áo giáp cũng cùng một chỗ.
Nếu không... Chính gã cầm!
Cầm, cũng không phải là chuyện tốt.
Ba tổ chức lớn cũng biết Kiếm Môn có được hơn một trăm bộ khôi giáp, làm sao có thể không rung động?
Chỉ là hai người Tam Dương tọa trấn, thì tính là gì?
Hầu Tiêu Trần đây là không đánh mà muốn thu nạp Kiếm Môn, thủ đoạn rất cao, hết lần này tới lần khác làm người khác không còn lời nào để nói, người ta không cần bảo bối của gã, gã có thể trách người ta sao?
Vậy tặng cho ba tổ chức lớn thì sao?
Được thôi, một khi gã tặng cho ba tổ chức lớn vậy gã chính là cùng cấu kết với tà năng tổ chức, gã chính là tà năng tổ chức.
Cho nên cho dù Hồng Nhất Đường cũng đang lo lắng.
Hầu Tiêu Trần giết người không thấy máu đó!
Trên mặt nổi giết người thì lại không có gì.
Loại này đứng ở trên cao quan sát người khác không cần tự mình động thủ, ngươi phải chủ động tới cửa gia nhập vào đó mới là thủ đoạn.
Có được hai người Tam Dương, hơn mười người Nhật Diệu, còn có hơn mười người võ sư Phá Bách, Trảm Thập, Kiếm Môn trên trăm người ở Ngân Nguyệt cũng được coi là một cỗ lực lượng cường đại, một khi thu nạp thực lực Tuần Dạ Nhân sẽ tăng nhiều.
Mấu chốt là Kiếm Môn cũng có một chút nội tình, thậm chí có thể tự cung tự cấp, đều không cần bắt đầu bồi dưỡng lại từ đầu.
Vừa ra khỏi di tích Chiến Thiên thành diệt Quang Minh đảo, làm bị thương ba tổ chức lớn, dọn dẹp những tán tu gan to bằng trời kia... Đến lúc này Hồng Nhất Đường đã sớm tỉnh ngộ, có lẽ Chiến Thiên thành di tích kia chính là cố ý tiết lộ, cố ý mở ra.
Vì để quét sạch lĩnh vực siêu phàm ở Ngân Nguyệt!
Mỗi một bước đều được tính toán kỹ càng, thủ đoạn cực kỳ cao minh, hết lần này tới lần khác mọi người đều phải ngoan ngoãn lọt hố.
Đang nghĩ ngợi những chuyện phiền lòng này thì đột nhiên gã hơi nhíu lông mày lại.
Một lát sau, phu nhân gã giống như cũng mới cảm ứng được cái gì, cau mày nói: "Có người đến?"
Cảm nhận không phải quá rõ ràng, không giống với siêu năng.
Võ sư?
Mà một lát sau, ngoài cửa truyền đến một tiếng cười vang: "Ngũ Cầm môn Lý Hạo đến bái phỏng Hồng sư thúc!"
Trong phòng, ba người đều bồn chồn.
Lý Hạo?
Hồng Nhất Đường cũng là có chút kỳ lạ, gia hỏa này tại sao tới nơi này của gã?
"Vào đi, quá khách khí!"
Hồng Nhất Đường đứng dậy, vừa muốn ra ngoài nghênh đón một chút, thì chớp mắt một cái giống như là một trận gió thổi vào, phòng cửa mở ra, Lý Hạo xuất hiện ở ngay cửa ra vào.
Sau lưng Lý Hạo là mấy người đệ tử của Kiếm Môn, trong mắt đều là sự sợ hãi.
Thật nhanh!
"Sư phụ!"
"Môn chủ!"
"..."
Những người này nhao nhao mở miệng, có chút sợ hãi, thế mà để cho người ta trong nháy mắt trực tiếp xông vào.
"Không có việc gì!"
Hồng Nhất Đường khoát khoát tay, nhìn về phía Lý Hạo, cười nói: "Lý Hạo tới, ăn chưa?"
Hiện tại vừa đúng là thời gian ăn cơm.
"Vẫn chưa ăn."
Lý Hạo không khách khí, hướng phu nhân gã ôm quyền: "Chào Hồng phu nhân!"
Lại liếc mắt nhìn Hồng Thanh, mỉm cười gật đầu: "Kiếm lần trước, cám ơn!"
Hồng Thanh cũng không nói chuyện, chỉ tò mò nhìn Lý Hạo.
Sao hắn lại tới đây?
Hồng phu nhân cũng bày ra dáng vẻ tươi cười nhưng trong lòng thì rung động, Lý Hạo này tốc độ thật nhanh!
"Hồng sư thúc, vậy cùng ăn được không?"
Lý Hạo cười một tiếng, giống như rất là tùy ý trực tiếp ngồi xuống, nhìn xem thức ăn đầy bàn, sờ lên bụng cười nói: "Thật là có chút đói bụng..."
Ánh mắt Hồng Nhất Đường hơi động một chút, nở nụ cười, mở miệng nói: "Vậy thì cùng ăn đi, nhưng mà chúng ta đã ăn rồi, để ta cho người đến làm lại một chút món ăn nóng..."
"Không cần phiền toái như vậy!"
Lý Hạo cầm lấy một cái bát chưa dùng với đũa, trực tiếp bắt đầu ăn, nhìn Hồng Thanh với Hồng phu nhân đều có chút sợ run.
Cái này bình thường là đồ đệ hoặc sư huynh đệ cực kỳ thân cận mới có thể làm chuyện này.
Có nghĩa là thân cận!
Nhưng nếu như là người ngoài thật ra có nghĩa là không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Các nàng nhìn về phía Hồng Nhất Đường, mà Hồng Nhất Đường lại không để ý, cũng cười cười ngồi xuống nhìn Lý Hạo ăn cơm, chủ động mở miệng nói: "Ngươi giữa trưa không đi nhà ăn để ăn cơm? Nghĩ như thế nào lại chạy đến cơ quan Kiếm Môn vậy?"
"Nghĩ tới sư thúc!"
"..."
Hồng Nhất Đường không phản bác được, hai ta... Quan hệ tốt đến vậy sao?
"Cũng có chút xin lỗi, ta làm hư Địa Phúc Kiếm của sư thúc, thật sự có lỗi, là ta không có trân quý nó."
Hồng Nhất Đường bật cười: "Việc nhỏ, huống chi đưa ngươi thì đã là của ngươi."
Giờ phút này, Hồng Thanh vẻ mặt ngạc nhiên: "Làm hư? Địa Phúc Kiếm rất kiên cố, rất lợi hại, làm sao có thể làm hư?"
Lý Hạo cười nói: "Lúc chém người chém nát, hai ngày trước có người muốn giết ta, ta chém bọn hắn, kết quả không cẩn thận làm vỡ vụn."
Hồng Thanh vẫn không dám tin: "Thế nhưng mà... Thanh kiếm kia rất mạnh, ngươi có phải bị người đổi kiếm rồi không?"
Nàng vẫn không thể nào kịp phản ứng được.
Ngược lại ánh mắt Hồng phu nhân hơi động một chút, nhìn về phía Hồng Nhất Đường, Hồng Nhất Đường gật đầu rất nhỏ đến mức gần như không thể nhìn thấy.
Ánh mắt Hồng phu nhân chấn động!
Nàng hiểu rồi!
Chính là ngày đó... Lý Hạo là hung thủ giết chết bọn Vu Khiếu.
Không dám tin!
Nàng biết rõ Địa Phúc Kiếm, không bộc phát ra lực lượng cực kỳ mạnh thì tuyệt đối không có khả năng vỡ nát.
Lý Hạo này... Đã tới bước này rồi sao?
Mà Lý Hạo đang rất đói, vừa ăn đồ vừa muốn nói chuyện, đột nhiên Hồng Thanh nói: "Ngươi lại bị người tập kích sao? Tại sao khắp người đều là máu me, còn có lỗ tai... Làm sao..."
"Không có gì, luyện võ thôi."
Hồng Thanh không phản bác được, ngươi luyện võ tại sao lại đem chính mình luyện thành bộ dạng này?