Một đường xuôi nam chính là Bắc Hải, qua khỏi Bắc Hải chính là Trung Bộ.
Viên Thạc khả năng là đang ở Bắc Hải, thậm chí là ở Trung Bộ?
Những người Ánh Hồng Nguyệt kia, đều ở đó.
Bá Đao, Thiên Kiếm...
Người Ngân Nguyệt, đi thật rộng.
Võ sư Ngân Nguyệt đến chỗ nào cũng đều là người tài.
Đáng tiếc, thế gian sớm không còn tên Địa Phúc Kiếm của gã.
Uống xong một ly trà cuối cùng, gã đứng lên: "Cứ như vậy đi, Hồng Tụ, ngươi trước tiên cứ ở lại , chờ bọn Thanh nhi tiến nhập Võ Vệ quân ngươi mang theo đệ tử khác trở về, ta về trước bàn bạc việc nhỏ, sau đó bế quan, chờ ta xuất quan rồi đến thăm Thanh nhi."
"Cha..."
"Cứ như vậy đi, ta còn có việc, đi trước!"
Dứt lời Hồng Nhất Đường trực tiếp rời đi, Hồng Thanh thật sự cạn lời, có chút oán trách, Lý Hạo chạy tới một lúc kết quả nàng lập tức trở thành Võ Vệ quân, phụ thân cũng vội vàng rời đi, đến bây giờ nàng còn đang là lơ ngơ đây!
...
Hồng Nhất Đường lái xe nhanh chóng rời đi.
Đúng vậy, gã lái xe.
Lái xe rất nhanh rất nhanh, không bao lâu liền chạy tới thành nam.
Một đường chạy về phía trước!
Chờ đến khi hoàn toàn ra khỏi Bạch Nguyệt thành, xe cộ rẽ trái rẽ phải cũng không phải là chạy về hướng Kiếm Môn phương.
Mãi đến khi đến một trang viên lớn xe của gã mới dừng lại.
Gã đứng ở ngoài cửa, nhìn vào phía bên trong, chỉ thấy bên trong trống rỗng hình như không người.
Hồng Nhất Đường khẽ nhíu mày, cảm ứng một lượt, nửa ngày, đột nhiên phun ra một câu: "Mẹ nó!"
Mắng một tiếng!
Không biết là đang mắng ai.
Lại qua một lúc gã lại lên xe, lái xe rời đi, lần này là đi về phía Kiếm Môn.
Trên xe gã lại mắng một lần nữa, một chuyến đi tay không, đi rất nhanh.
Lam Nguyệt đời thứ hai, thế nào lại chạy rồi?
Người trong môn của gã rõ ràng có người thấy bọn hắn ở nơi này.
Thật tức chết mà!
Hiệu quả của Huyết Thần Tử thật tốt như vậy sao?
Gã còn thực sự không biết cấp độ Húc Quang đến cùng là dùng tốt như thế nào... Thật đáng tiếc!
Chủ yếu là trước đó không có quá để ý, đợi đến khi để ý thì khắp nơi đều đang tìm người Hồng Nguyệt, gã cũng không có cơ hội đi tìm.
Trong lòng Hồng Nhất Đường hùng hùng hổ hổ, đã chậm một bước.
Nếu không thì đã có thể lấy một viên Huyết Thần Tử cấp độ Húc Quang, thử xem hiệu quả, nếu như hiệu quả tốt... Được rồi, phải là rất khá, Lý Hạo cường hóa ngũ tạng, bây giờ đều đã thành hình ba kiếm, nhất định là có hiệu quả rất tốt.
Viên Thạc ngũ thế dung thần cũng có quan hệ với Huyết Thần Tử.
Ừ, Ánh Hồng Nguyệt cũng vậy...
Tất cả mọi người đang dùng, đều nói tốt, vậy thì nhất định là rất tốt.
"Đáng tiếc, thật là đáng tiếc, Lam Nguyệt đời thứ hai tại sao lại đi nhanh như vậy?"
Vẫn còn có chút tiếc nuối, gã không suy nghĩ thêm nữa, đi về trước đi!
Gắng sức đuổi theo nhưng vẫn là chậm một bước.
Hồng Nhất Đường thở dài một tiếng, vậy chỉ có thể bế quan, bế quan bế đến khi có một vài Huyết Thần Tử lại nói tiếp, cũng không biết có chậm không.
Về phần tiểu gia hỏa Lý Hạo kia nói thử kia... Không thèm để ý.
Sư phụ hắn khiêu chiến gã còn không để ý, huống chi là hắn?
Hắn rất nhanh sẽ hoàn thành ngũ kiếm, gã cũng lười phản ứng với hắn.
...
Cùng thời gian đó.
Một chỗ khác trang viên.
Một người mặt quỷ thận trọng nói: "Lam Nguyệt đại nhân, vừa mới có người đi tới căn cứ trước đó của chúng ta."
Lam Nguyệt cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, chỉ là tùy ý hỏi: "Tuần Dạ Nhân?"
"Không phải, hình như là môn chủ Kiếm Môn."
"Địa Phúc Kiếm?"
Lam Nguyệt nao nao, cười: "Chẳng lẽ... Muốn đầu quân vào chúng ta? Kiếm Môn kẹp ở giữa Tuần Dạ Nhân với ba tổ chức lớn chúng ta khó mà gắn bó, đây là muốn đầu nhập vào sao? Đáng tiếc, hắn đã không phải là cường đại Địa Phúc Kiếm năm đó, Tam Dương sơ kỳ... Ở đây cũng chỉ là một nhân vật đáng kể, ở Trung Bộ thật sự đúng là không tính là gì."
Lắc đầu, không có quá nhiều hứng thú để ý đến.
Trừ khi đối phương mang theo những chiến sĩ hắc giáp kia đến, lúc đó mới sẽ xem xét cân nhắc.
Hắn ta cũng chẳng muốn đi gặp, nếu đối phương là Húc Quang, hoặc là Tam Dương đỉnh phong kiểu đó mới đáng giá để hắn ta đi gặp một lần, cho tới thời khắc này... Thì phải cẩn thận một chút tránh cho Hầu Tiêu Trần phát hiện.
Thầm nghĩ không cần đi gặp Địa Phúc Kiếm, đột nhiên cảm giác sáng tỏ thông suốt, những sương mù đè ép trước đó đều biến mất.
Lam Nguyệt cười, quả nhiên thuận theo bản tâm, đây mới là tự nhiên.
Nếu như đi gặp Địa Phúc Kiếm, có lẽ sẽ không được thoải mái.
Nghĩ đến cái này thì hắn ta không nghĩ nhiều nữa, về phần Địa Phúc Kiếm phát hiện nơi ẩn thân lúc trước của hắn ta cũng không có gì, mấy ngày kia lại không có cách nào che giấu được hành tung, thậm chí còn dẫn dụ Hầu Tiêu Trần tới, chỉ là về sau Hồ Thanh Phong lật lọng hắn ta mới từ bỏ dự định, nhanh chóng rút lui khỏi nơi đó.
Rời khỏi cơ quan Kiếm Môn, Lý Hạo không có trở về Võ Vệ quân mà đi thẳng đến tổng bộ Tuần Dạ Nhân.
Trong lòng còn đang nhớ đến lời nói của Hồng Nhất Đường.
Địa Phúc Kiếm thật sự phế sao?
Hắn không tin.
Mấy lần thăm dò Hồng Nhất Đường, lão hồ ly Hồng Nhất Đường này mặc dù một giọt nước cũng không lọt, nhưng hỏi một chút vấn đề Võ Đạo, người này cũng trả lời không keo kiệt, trong lúc nhất thời Lý Hạo cũng không hiểu rõ tình huống của gã là như thế nào.
Nếu như muốn giấu sao không dứt khoát không nói, giả câm giả điếc?
Suy nghĩ một chút biểu hiện của gã trong di tích nhìn có vô vàng nguy hiểm, mấy lần suýt chút thì tử vong, nhưng tình huống thực tế là... Cái gì cũng không có, cuối cùng an toàn đi ra, mặc dù có chút chật vật.
"Cường giả Ngân Nguyệt ẩn giấu thật không ít, thế nhưng mà... Vì cái gì lại như vậy?"
Lúc này Lý Hạo rơi vào trong suy nghĩ.
Ngân Nguyệt nhiều nhân vật lợi hại như vậy vì sao đều lựa chọn ẩn giấu?
Chẳng lẽ nói cường giả Trung Bộ quá nhiều, sợ bọn hắn?
Khẳng định là có nguyên nhân, nếu không từng người vô duyên vô cớ ẩn giấu thực lực, chỉ vì giả heo ăn thịt hổ thôi sao?
Là một võ sư Lý Hạo biết rõ cứ mãi giấu kín thực lực, thời gian dài không cùng người ta giao thủ thì dù là cảnh giới ngươi có cao, thực lực có mạnh cũng có khả năng thật sự thành heo.
Hắn còn hiểu đạo lý này, chẳng lẽ những cường giả đầy kinh nghiệm từng rung chuyển Ngân Nguyệt lại không hiểu sao?
Về phần vì tạo phản... Tạo phản càng cần thực lực hơn!
Cả đám đều che giấu, mọi người trong thiên hạ ai sẽ coi trọng ngươi?
Người dân sẽ coi trọng ngươi sao?
Siêu năng sẽ coi trọng ngươi sao?
Coi như vì tạo phản cũng không phải như vậy, nhiều cường giả như vậy ít nhất phải có mấy người nên xuất thủ từ sớm dương danh thiên hạ mới đúng.
Nghĩ đi nghĩ lại Lý Hạo lại khẽ lắc đầu.
Được rồi, không có quan hệ gì với hắn.
Trên mặt ngược lại bày ra dáng vẻ tươi cười.
Ít nhất không có phí công đi một chuyến.
Xác định được một vài ý nghĩ của bản thân không nói, còn thu được 30 võ sư, 100 cỗ chiến sĩ hắc giáp ở Kiếm Môn.
Phải biết là toàn bộ Võ Vệ quân hiện tại cũng chỉ có khoảng 500 cỗ chiến sĩ hắc giáp.
Cái này cũng có nghĩa là gần một nửa Võ Vệ quân không có chiến sĩ hắc giáp.
Bản thân hắn lại lập tức đủ quân số!
Đương nhiên, Kiếm Môn giao cho Võ Vệ quân, Võ Vệ quân có thể sẽ không đưa toàn bộ cho hắn... Nhưng Lý Hạo đương nhiên sẽ không để loại chuyện này xảy ra.