Lưu Long tiếp tục nói: "Mấy huynh đệ một đường đi theo ta từ khi tiểu đội Liệp Ma bắt đầu thành lập cho tới bây giờ, cũng sắp bốn năm rồi. Ta không thể mang đến cho mọi người gì cả, trừ đầy người đau xót, trước khi Lý Hạo đến, tiểu đội cũng chỉ có mình ta là Phá Bách."
"Nếu mọi người bằng lòng thì hãy sớm đến Bạch Nguyệt Thành, không nói Phá Bách viên mãn, tại thời đại siêu năng quật khởi, đầu nhập vào một nhà, bất kỳ nhà nào hay tổ chức, cơ cấu nào cũng được, dù không phải siêu năng thì cũng là Phá Bách hậu kỳ... Mấy năm trước kia, thứ ta mang tới cho mọi người cũng chỉ có một hai chục viên năng lượng thần bí không có ý nghĩa gì."
Ngân Thành quá nhỏ, cũng quá yếu.
Thời gian mấy năm, trộm đạo săn giết vài Siêu Năng Giả Nguyệt Minh thì cũng chỉ có thể thu hoạch được chút ít năng lượng thần bí.
Nếu đến Bạch Nguyệt Thành, chắc chắn những võ sư Trảm Thập đỉnh phong bọn hắn vẫn sẽ được người bằng lòng thu nhận, dù sao một khi Trảm Thập tấn cấp Nguyệt Minh sẽ rất nhẹ nhàng, tốt hơn so với việc giãy giụa ở Ngân Thành.
"Lão đại!"
Trần Kiên rầu rĩ nói: "Lão đại, đó cũng là nếu chính chúng ta bằng lòng! Lại nói, ta cảm thấy rất tốt, nếu lão đại cảm thấy sống ở đây không thư thái thì chúng ta về Ngân Thành thôi!"
Lưu Long cười: "Không, không trở về! Tối thiểu hiện tại không cần trở về, Ngân Thành quá nhỏ, cho dù đó là gốc rễ của chúng ta, nhưng bây giờ có Hoàng Vân ở đó, Ngân Thành rất tốt. Chỉ có tới nơi này thì mọi người mới có kiến thức nhiều hơn, lấy được lợi ích nhiều hơn, vậy mới có cơ hội vượt qua người khác."
"Những người phía ngoài nhất định mạnh hơn chúng ta? Chưa chắc! Bọn hắn kiến thức rộng hơn, thu hoạch càng nhiều, địa phương nhỏ có chỗ tốt của địa phương nhỏ, đó chính là tiềm lực của mọi người còn chưa được khai phát ra... Chỉ cần có cơ hội phù hợp, sớm muộn gì cũng có thể lấy tới!"
Đám người vội vàng gật đầu.
Lưu Long nhẹ nhàng thở hắt ra: "Ta quyết định, đợi ở Võ Vệ quân! Mặt mũi đều do chính mình tìm, không phải người khác bố thí, tiểu đội Liệp Ma đi đến đâu cũng là hàng đầu... Trước kia là thế, sau này cũng vậy! Chỉ là đến đây rồi thì phải nhớ kỹ, Lý Hạo mới là hạch tâm của chúng ta... Miễn để cho người ta chê cười."
Mấy người gật đầu lần nữa.
Bọn hắn cũng hiểu ý của Lưu Long, điều duy nhất họ cảm thấy đau lòng chính là cảm thụ của Lưu Long. Lúc trước ông vẫn luôn là hạch tâm của tiểu đội, Lý Hạo còn được ông mang theo đi từng bước một.
Bây giờ Lý Hạo lại thành cấp trên của lão đại.
Người cần phải làm quen việc này nhất thật ra lại là Lưu Long.
Trần Kiên vò đầu nói: "Lý Hạo..."
"Sau này không cần gọi tên hắn."
Lưu Long nhắc nhở: "Đây coi như là ở trong quân, gọi dựa theo chức cấp đi, miễn cho người ngoài chê cười, cảm thấy người Ngân Thành chúng ta không có quy củ."
"Được!"
Trần Kiên hơi bất đắc dĩ nhưng vẫn sửa lời: "Bách phu trưởng... Là vậy đúng không? Bách phu trưởng không đến, chúng ta có đi gặp người Kiếm Môn không?"
"Đi!"
Lưu Long cười nói: "Tạo mối quan hệ, sau này ăn cơm chung trong một cái nồi. Bách phu trưởng bảo ta tới cũng bởi vì hắn ở Bạch Nguyệt Thành không có căn cơ, hi vọng chúng ta có thể giúp hắn một chút, đứng vững gót chân. Chúng ta nhớ kỹ một điểm là được, chúng ta có thể chịu chút ấm ức, thế nhưng không thể để cho những người khác bị ấm ức... Chúng ta đóng cửa lại thì đều là người một nhà, cho nên cũng phải lôi kéo những người khác thành người một nhà."
Ông rất rõ mục đích và ý nghĩa vì sao Lý Hạo để cho ông tới.
Cho nên, ông nhắc nhở lần nữa: "Bách phu trưởng không ở trong đội ngũ, chúng ta chính là ánh mắt và tiếng nói của của hắn, rõ chưa?"
"Rõ rồi!"
Mọi người đều gật đầu ra hiệu.
Lưu Long thở hắt ra, không nói gì, ông tin người tiểu đội đều có thể làm được, chỉ là cũng khó tránh khỏi chút tâm thần bất định và bất an. Lần này tới Bạch Nguyệt Thành... Cũng không biết cuối cùng có thể đứng vững gót chân hay là chật vật trốn về Ngân Thành đây.
Năm đó, ông đã rất chật vật trốn về Ngân Thành.
Còn nữa, Lý Hạo ở Bạch Nguyệt Thành là muốn trở nên nổi bật hay chỉ tự vệ đã đủ rồi?
Giờ phút này, ông cũng không quá rõ mục đích của Lý Hạo.
...
Trong rừng.
Lý Hạo một kiếm tiếp một kiếm, kiếm đã nhanh đến cực hạn, thậm chí chế trụ Hỏa Phượng Thương, mỗi một kiếm đều nhanh không gì sánh được, nhưng Lý Hạo càng xuất kiếm, càng vội vàng xao động.
Kiếm thế vẫn không thể nào hiện ra.
Kim kiếm, giống như không dễ dàng hiện ra.
Vầng sáng của Hỏa Phượng Thương mờ đi, hiển nhiên lần này một khối Thần Năng Thạch lại sắp rỗng ruột lần nữa. Suốt ba ngày nay, Lý Hạo cho Hỏa Phượng Thương ăn trọn vẹn 9 lần!
9 khối Thần Năng Thạch.
Nếu không phải trước đó thu được một ít thì vài khối chính hắn còn lại cũng không đủ.
9 khối Thần Năng Thạch đổi thành năng lượng thần bí thì sẽ được mấy ngàn viên.
Nhưng lúc này cứ lãng phí như thế, đều bị Hỏa Phượng Thương ăn, nếu Kim Kiếm Thế triệt để hiện ra, vậy thì không có lời nào để nói, nhưng nó một mực không cách nào hiện ra, khiến cho Lý Hạo có một cảm giác thua thiệt.
Mấy ngày nay hắn xuất kiếm càng lúc càng nhanh, thậm chí nhanh đến mức một khắc cuối cùng xuất kiếm, kiếm ra hồi lâu mới có thể sinh ra tiếng nổ.
Vô Ảnh Kiếm cũng đã tu luyện đến mức cực hạn.
Thế nhưng... Vẫn như cũ không được.
"Vẫn chưa được!"
Lý Hạo ra một kiếm, nơi đó một tiếng, đập bay Hỏa Phượng Thương. Hỏa Phượng Thương phai nhạt xuống, khối Thần Năng Thạch thứ 9 hao hết.
Lý Hạo thở hắt ra, ngồi bệt trên mặt đất.
Hắn nhìn Hỏa Phượng Thương ảm đạm, nhíu mày.
Ăn nhiều Thần Năng Thạch thế mà cũng chỉ là sung làm bồi luyện thôi. Ngay từ đầu, mấy lần đầu hiệu quả còn được, mấy lần sau... Lại càng ngày càng nhàm chán, cảm giác Hỏa Phượng cũng không quá mạnh.
Đến cuối cùng, thậm chí không thể tạo thành uy hiếp quá lớn cho Lý Hạo.
Thời khắc này, Lý Hạo nhìn Thần Năng Thạch còn sót lại của mình, còn 11 khối.
Nhìn lại Hỏa Phượng Thương, chần chờ nghĩ có muốn lại lấy một khối ra nuôi nấng nó không.
Ngày mai, chỉ sợ Ngọc tổng quản cũng sẽ lấy đi Hỏa Phượng Thương.
"Kiếm của ta đã rất nhanh nhưng lại chậm chạp không có kiếm thế hiện ra, là áp lực không đủ? Hay là thứ khác?"
Ba ngày thật ra cũng không lâu lắm.
Nhưng Địa Kiếm Thế, Hỏa Kiếm Thế hay kiếm thế tổng cương cũng vậy, mỗi lần Lý Hạo bắt lấy hạch tâm thì cảm ngộ thế cũng đều rất nhanh, đã có đầu mối, hắn sẽ nhanh chóng cảm ngộ thành công.
Cho nên vốn Lý Hạo cảm thấy lần này cũng giống vậy.
Ba ngày còn chưa đủ à?
Nhưng mà chính là không đủ.