Lý Hạo lảo đảo trở lại lầu dừng chân, chưa kịp đi gặp bọn Lưu Long là đã trực tiếp ngã xuống đất ngủ luôn.
Một giấc ngủ này rất say sưa.
Thậm chí còn có giấc mộng, mộng đẹp.
Mơ tới trước kia, cùng Trương Viễn vụng trộm thiêu nướng ở hậu viện nhà hắn, nướng rất thơm, hương thơm khiến nước bọt của Lý Hạo cũng sắp nhỏ xuống.
Trong mộng cảnh, Lý Hạo nhìn kỹ, khá lắm, thứ được nướng rõ ràng đều là huyết ảnh.
Nổ giòn!
Mở miệng một tiếng huyết ảnh, ăn đặc biệt thơm ngọt, ăn xong toàn thân bốc hỏa ánh sáng, làm hại Lý Hạo còn tưởng rằng cháy rồi.
Kết quả xem lại là do huyết khí quá nồng nặc, đều bốc lên huyết quang.
...
Lý Hạo tỉnh.
No tỉnh.
Trong mơ, hắn và Trương Viễn cùng ăn vô số huyết ảnh, nướng ăn, hầm ăn, nổ ăn...
Tốt như vậy ăn làm sao hết.
Ăn đến cuối cùng, Lý Hạo thực sự không chịu nổi nữa, cho nên hắn tỉnh.
Mở mắt, Lý Hạo cảm nhận được no.
Hắn hơi sững sờ, chẳng lẽ mình ăn huyết ảnh trong mơ cũng hữu dụng?
Trong cảm giác kình hơi tăng lên.
Nhìn kỹ lại... Không nói.
Tiểu kiếm ảm đạm nằm ở bên người.
Kiếm năng lại tiêu hao sạch sẽ.
Lý Hạo ngẩng đầu nhìn lên trời, thật lâu không nói gì. Hiểu rồi, trong lúc ngủ mơ hắn đại khái đã vận chuyển Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, không phải ăn quá no mà là hút kiếm năng no.
Chút kiếm năng trong tiểu kiếm đều bị hắn hút.
Bởi vì thân thể thụ thương, cần năng lượng bổ sung.
Cho nên hắn hấp thu kiếm năng.
Lý Hạo im lặng, ta còn tưởng rằng ta thật sự có thể giết người trong mộng, ăn huyết ảnh trong mộng nữa chứ, thì ra thứ ta ăn là đồ vật của mình, kiếm năng hết sạch.
Chẳng qua trước đó vết thương trên cánh tay ngược lại đã khôi phục.
Sau khi phát ra một kiếm kia, một vài nội thương trong thân thể cũng đều khôi phục.
"Số rủi ro!"
Lý Hạo lắc đầu, thở dài một tiếng, được rồi, coi như ta mời khách trong mộng, Tiểu Viễn cũng ăn một nửa của ta. Trước kia không có tiền, không có cách nào mời khách, hôm nay ngược lại đã mời một bữa tiệc lớn, Tiểu Viễn hẳn cũng rất hài lòng.
Quả nhiên ta vẫn là rất hào phóng.
Nghĩ thông suốt những thứ này, Lý Hạo lộ ra nụ cười.
Cảm thụ thân thể một cái, nội kình quả thực mạnh hơn trước đó một ít, khí huyết cũng cường thịnh hơn trước đó một ít, kinh mạch tráng kiện, xương cốt kiên cố, tích tụ trong lòng được tiêu trừ không ít.
Hắn lấy ra 3 khối Thần Năng Thạch, bóp nát, Hỏa Phượng Thương giống như rục rịch, muốn hấp thu.
Lý Hạo lại cầm tiểu kiếm lên, vận chuyển Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật. Tiểu kiếm bất đắc dĩ hấp thu lên, lần này, Hỏa Phượng Thương bên cạnh ngoan ngoãn.
Nếu không ngoan, tiểu kiếm đói bụng, vậy có thể sẽ ăn chân Phượng Hoàng.
3 khối Thần Năng Thạch, cũng để cho tiểu kiếm khôi phục chút kiếm năng. Lý Hạo quan sát 5 khối Thần Năng Thạch trong chiếc nhẫn, hơi sầu mi khổ kiểm, hắn xài tiền quá nhanh. Trước đó có nhiều Thần Năng Thạch lắm, lúc này mới bao lâu.
Nếu không phải thu được thêm một vài khối thì đã sớm xài hết rồi.
Những binh khí thời kỳ cổ văn minh đều là ăn hàng sao?
Lần nữa cảm ứng nhục thân của mình, một lát sau, ánh mắt Lý Hạo tập trung tại phổi.
Khu vực phổi giống như có nhiều thêm một vài vật kỳ quái.
Lý Hạo cẩn thận cảm ứng một phen, nói là thế thì giống như không hoàn toàn, nếu không phải thế thì đó lại là cái gì?
Lúc trước hắn chém ra một kiếm, cực hạn bộc phát, Lý Hạo cảm thấy một kiếm kia chém ra, hắn nên tính là lĩnh ngộ thế, thế thứ ba, Kim Kiếm Thế.
Nhưng lúc này thứ ở khu vực phổi hình như không hoàn toàn là thế.
Thần ý hiện ra, Lý Hạo yên lặng cảm nhận.
Một lát sau, ánh mắt hắn hơi có vẻ dị dạng, nên tính là thế.
Thế nhưng địa thế của hắn là núi, hỏa thế là hổ, hắn nghĩ Kim Kiếm Thế có thể là Phượng Hoàng, có thể là chim, dù sao cũng là Phi Điểu Thuật chuyển đổi tới, xuất hiện một con chim thật ra cũng rất bình thường.
Nhưng trên thực tế cũng không phải như vậy.
Lý Hạo nhìn kỹ một chút, chính là một điểm.
Đúng vậy, chính là một điểm có kích thước như viên cầu.
Giống y như viên bi.
"Là cái bóng? Hay là cái điểm?"
Lý Hạo mờ mịt, sao Kim Kiếm Thế là loại hình thái này?
Điều này không nên.
Thế và bí thuật, cảm ngộ đều có quan hệ. Mặc kệ là bí thuật hay là cảm ngộ, Kim Kiếm Thế đều không nên là một điểm mới đúng.
Lý Hạo nhíu mày, chẳng lẽ là không thành công ngưng tụ?
Hay là nói chỉ là cảm ngộ sơ bộ, thế quá yếu ớt nên sinh ra loại tình huống này?
Hắn suy tư một phen, một lát sau quyết định thử một lần, điểm nhỏ kia bị hắn chuyển một ít vào phổi, khóa thế!
Lý Hạo chuẩn bị khóa thế thứ ba.
Kim Kiếm Thế vừa tiến vào phổi, ngược lại rất an tĩnh, lộ ra rất nhỏ yếu. Lý Hạo cũng hơi cổ quái, cảm giác Kim Kiếm Thế không yếu, nhưng hiện thực vô luận là núi lớn hay là mãnh hổ, tiến vào ngũ tạng khóa thế đều giãy giụa lợi hại.
Kim Kiếm Thế lại không có giãy dụa.
Được rồi, thử nhìn một hồi xem.
Một xiềng xích thô to hiện ra trong phổi Lý Hạo, khóa siêu năng.
Khóa siêu năng khóa thẳng về phía viên cầu nhỏ kia.
Trước kia, mãnh hổ và núi lớn đều sẽ giãy dụa, lần này viên cầu lại an tĩnh để Lý Hạo cũng có cảm giác hơi bất an, mặc cho xiềng xích tới gần.
Lúc Lý Hạo hơi thấp thỏm.
Bỗng nhiên, trong nháy mắt, một điểm trong phổi bộc phát sáng lên.
Tốc độ nhanh đến mức bản thân Lý Hạo cũng không thể kịp phản ứng.
Sau một khắc, nơi đó có một tiếng vang giòn, vang lên trong đầu Lý Hạo.
"Phụt!"
Vừa vặn thân thể lập tức bị lần va chạm này làm cảnh hoàng tàn khắp nơi, Lý Hạo không ngừng thổ huyết, sắc mặt tái nhợt.
Giờ phút này, điểm sáng biến mất.
Lý Hạo lại có sắc mặt kịch biến!
Trong thần ý, phổi xuất hiện biến hóa cực lớn, điểm sáng nhỏ màu vàng lại biến thành nguyên dạng, vô cùng an tĩnh, không nhúc nhích.
Thế nhưng trên dây xích của khoái siêu năng to lớn kia lại xuất hiện một vết nứt rõ ràng.
Mặt Lý Hạo cũng tái rồi!
Giờ khắc này, hắn cấp tốc khống chế khóa siêu năng, cấp tốc ẩn tàng khóa siêu năng, cấp tốc dời điểm sáng nhỏ ra khỏi phổi, trên mặt chỉ có nghĩ mà sợ và rung động.
Má ơi!
Cực hạn bộc phát!
Thứ này thế mà giở trò, trong nháy mắt bộc phát, suýt chút cắt đứt khóa siêu năng của hắn.