Bên bờ, Lý Hạo còn đang vật lộn với sóng biển.
Nhìn thấy Lưu Long nhanh chóng chạy tới, lập tức cười nói: "Lão đại, cũng không tệ lắm, thế nhưng... Cảm giác không khác nước sông bao nhiêu, trừ nước biển là mặn..."
Lưu Long vốn chỉ muốn nhắc nhở hắn một hai, thấy một thái độ này của hắn... Lập tức không nói nữa.
Dù sao sóng biển lại lớn thì cũng không giết chết Lý Hạo được.
"Ừm, tạm được... Ngươi chờ một chút, đợi chút nữa có một cơn sóng nhỏ sẽ đến, ngươi chú ý một chút."
"Được!"
Lý Hạo cười ha hả, nhưng dần dần, một làn gió thổi tới, càng lúc càng lớn, càng lúc càng mạnh, cơn gió lớn kia thổi đến hắn hơi khó chịu.
Đang lúc hắn nhìn lên trời, khi nhìn thấy một đám mây đen...
Nơi xa, một bức tường trắng cao cao hiện ra, đây không phải là tường mà là sóng biển quét đến.
Ánh mắt Lý Hạo khẽ biến, đây mới thật sự là sóng biển sao?
Rất lợi hại đúng không?
Muốn xem thử một chút!
"Rầm rầm..."
Tiếng nước dập dờn. Nơi xa, Lưu Long đã chạy đến bên bờ, nhìn thấy Lý Hạo còn đang ở đó chờ, ông cười một tiếng, ngươi cái tên này, để cho ngươi nếm thử lợi hại, miễn cho là mình thật sự mạnh cỡ nào.
Ngay lúc ông đang cười trên nỗi đau của người khác, một tiếng sấm vang vọng mây xanh!
Ầm!
Sấm sét như sóng biển, trong nháy mắt đập xuống!
Trong chớp nhoáng này, Lý Hạo hơi có cảm giác bấp bênh. Hắn cấp tốc giẫm đạp nước biển, đằng không nhảy lên, một quyền đánh ra, bạo hống một tiếng như mãnh hổ gào thét nhưng cũng bị tiếng sóng biển áp chế, nghe không được.
Lý Hạo muốn thử xem sóng biển này đến cùng có thể đè xuống quyền của hắn không!
Ầm!
Lý Hạo phóng lên tận trời, một quyền đánh xuyên sóng biển, hắn cười một tiếng, không gì hơn cái này...
Sau một khắc, hắn ngẩng đầu một cái, hơi rung động... Còn nữa hả?
Đợt sóng lớn thứ hai!
Lý Hạo lại rống một tiếng, ầm!
Lại một đợt sóng biển bị nện phá.
Hắn chưa kịp đi xem thì đợt sóng biển thứ ba đập ầm ầm lên, bịch một tiếng, Lý Hạo bị nện đầy bụi đất, ướt sũng.
Lý Hạo nổi giận gầm lên một tiếng, lần nữa huy quyền!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Từng đợt liên tiếp, liên miên không dứt như Cửu Đoán Kình, từng lần nối tiếp, sóng lớn không dứt. Thực lực Lý Hạo cũng cực mạnh, mỗi lần ra quyền đều có thể đánh tan sóng biển.
Thế nhưng, một lần, hai lần, ba lần...
Tiếp tục mấy trăm lần, Lý Hạo hơi gánh không nổi.
Trong lòng thầm mắng một tiếng!
Không xong đúng không?
Mà mỗi một lần hắn ra quyền đánh tan sóng biển thì cũng dẫn đến sóng biển phía sau phản kích mạnh hơn, làn sóng sau cao hơn làn sóng trước. Lần này Lý Hạo mới hiểu được, thì ra… sức mạnh thiên địa tự nhiên thật vô cùng vô tận!
Cái này nếu là người thì đã sớm bị đánh chết.
Nhưng đối diện không phải người, mà là sóng biển, dường như vô cùng vô tận!
Không biết rã rời, ngươi càng đánh, sóng càng lớn.
Lý Hạo gào thét một tiếng, Hổ Quyền xuất kích, ầm ầm!
Một luồng sóng biển cao hơn áp chế đánh về phía hắn, đập ầm ầm, đập mãnh hổ cũng tắt tiếng.
Lại ra quyền, lại nện!
Lý Hạo như là kẻ ngu, điên cuồng tác chiến với sóng biển.
Bên bờ, Lưu Long nhìn sóng biển càng ngày càng mạnh, cũng hơi nhíu mày. Tên Lý Hạo này thật là, bọt nước lúc đầu không tính quá lớn, bây giờ bị hắn đập nên càng lúc càng lớn.
Đánh như vậy mãi, Lý Hạo giống như chó dại không biết mệt mỏi. Lực hắn đánh ra toàn bộ đều bị biển cả hấp thu, cho hắn chế tạo sóng càng mạnh.
Nếu Lý Hạo tiếp tục đánh quá lâu, chắc sẽ không đánh ra biển rít gào nhỉ?
"Chắc không đến mức đó!"
...
"Hộc!"
Lý Hạo thở dốc, tâm trạng lại khá tốt, bọt nước, điệt kình...
Đây là lần thứ nhất hắn cảm nhận được, điệt kình sóng biển, một làn sóng liên tiếp một làn sóng, cảm giác liên miên bất tuyệt. Hắn rất hưng phấn, thậm chí muốn rống to vài tiếng, nơi này thật ra thích hợp luyện Cửu Đoán Kình.
Kẻ thù tự nhiên, không cần bất luận kẻ nào bồi luyện.
Chỉ cần đần độn đả kích bọt nước, ngươi sẽ có bồi luyện.
Một quyền, một quyền, một quyền...
Điệt gia Cửu Đoán Kình, năng lực bắt chước của Lý Hạo rất mạnh, cảm thụ được miên kình giữa bọt nước, loại cảm giác liên miên bất tuyệt kia để hắn có lĩnh ngộ sâu hơn với Cửu Đoán Kình.
Hắn không muốn lĩnh ngộ thế, chỉ muốn để Cửu Đoán Kình cấp tốc tiến vào bát điệt.
Chờ ngày nào hoàn thành cửu điệt, có lẽ thể tự nhiên sinh ra Thủy Lãng Thế.
Bọt nước đối diện càng ngày càng mạnh, giống như đang nổi giận, có người dám lấy nhân lực ngăn cản thiên lực!
Ầm!
Bọt nước đánh ra, Lý Hạo hơi láo đảo một cái, hơi rung động, thế mà có thể rung chuyển bản thân, bọt nước này càng ngày càng lợi hại.
"Lý Hạo, trở về!"
"Chờ chút!"
Lý Hạo rống lên một tiếng, trở về làm gì?
Nơi này thích hợp tu luyện Cửu Đoán Kình biết bao nhiêu!
Lại đánh một quyền ra, ầm!
Bọt nước lại tập kích...
Liên miên không ngừng, bọt nước không ngừng, quyền của Lý Hạo cũng không ngừng. Hắn vẫn rất mạnh, mặc dù đánh không chết bọt nước, nhưng hắn cảm thấy đứng đây đánh mấy giờ cũng không sao.
Đang nghĩ lần này không còn đợt sóng lớn nào thì ầm ầm... Từng đợt liên tiếp, thậm chí cũng không có khoảng cách, không ngừng đánh Lý Hạo ra. Ầm ầm, cuối cùng ngoài thân Lý Hạo, nội kình hiện ra, bắt đầu chống cự, nếu không như vậy thì nhục thân cảm giác hơi gánh không được.
Hắn cảm thấy bát điệt kình sắp thành.
Luyện võ ở đây thật thoải mái!
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, Lý Hạo bị một cơn sóng lớn cao đến đáng sợ trực tiếp đánh ra tiến vào trong bãi cát, hãm sâu xuống dưới.
Lý Hạo cấp tốc leo ra, vừa leo ra, ầm!
Lại một làn sóng, khuôn mặt hắn bị nện cực đau.
...
Bên bờ.
Lưu Long thở dài một tiếng, tên ngớ ngẩn này... Lần thứ nhất nhìn thấy biển cả, chính là ngây thơ như vậy. Đây là biển, không phải hồ, hồ có biên giới cho nên sóng lớn hơn nữa thật ra cũng sẽ ngừng, khuyết thiếu hậu kình.
Nhưng biển vô biên vô hạn, ngươi càng phản kháng thì biển cả cũng càng hăng hái, sóng sau đè sóng trước. Dưới sự chắn động của dao động, thậm chí sẽ để cho một vài cơn sóng lớn vốn sẽ không xuất hiện ở bên này cuốn tới đây.
Tiểu tử ngươi chờ chút nữa khóc đi về đi.
Ông ngồi xuống, yên lặng thưởng thức.
Lý Hạo ở trong biển không ngừng vật lộn với sóng lớn, bạo rống không ngừng nhưng lại rất khó truyền ra, chỉ có tiếng sóng biển ập vào.
Rầm rầm rầm!