Mộc Lâm truyền âm: "Lý Hạo, nhân thủ của ngươi chưa đầy, ngươi lại không bằng lòng điều người cũ... Hiện tại lập đoàn, có phải là quá sớm không. Ý của lão đại và bộ trưởng đều là lấy cuối năm làm hạn định..."
"Giờ cũng khá ổn rồi!"
Lý Hạo không tỏ vẻ gì: "Lập đoàn sớm, làm việc sớm, kiếm tiền sớm, ta sắp không khoái hoạt nổi đây."
Mộc Lâm im lặng.
Mà Lý Hạo cũng không còn nói gì nữa, cấp tốc đi đến phía trước. Các võ sư vốn vây xem nhìn thấy Lý Hạo tới, cấp tốc rút lui, người này cũng không phải loại lương thiện gì, không dễ chọc.
Bước chân Lý Hạo rất nhanh, hắn đi tới trước mặt mấy chục người.
Hắn nhìn về phía đám người, không khách sáo, càng không hàn huyên cái gì, trực tiếp nói ngay vào điểm chính: "Nhiều lời thừa thãi, ta không nói thêm nữa, mọi người tới đây đều có mục đích tăng lên sức mạnh! Ta Lý Hạo, chỉ là một người mới, không hiểu kinh doanh, hợp tác gì cả, cho nên Liệp Ma đoàn còn phải dựa vào mọi người cùng nhau hợp tác, hợp tác chân thành thì mới có hi vọng đánh ra danh tiếng!"
"Ta không có quá nhiều ưu điểm, cũng không có quá nhiều khuyết điểm... Muốn nói thứ để mọi người tin phục thì không có gì khác, chỉ có thực lực!"
Lý Hạo chỉ vào mấy bách phu trưởng nơi xa: "9 Đấu Thiên bên kia, mấy ngày trước đánh bại 5 người, còn lại 4 người liên thủ cũng không dám chiến ta. Nếu điểm này còn không thể chứng minh thực lực của ta có thể cho các ngươi tin phục... Các ngươi tùy tiện bao nhiêu người, cùng tiến lên cũng được, có thể đánh đổ ta, vậy thì ngươi định đoạt cho bọn họ, không thể chinh phục vậy thì ta sẽ quyết định!"
Giọng nói không nhỏ.
Nơi xa, sắc mặt mấy bách phu trưởng rất xấu, nhưng ai cũng không nói chuyện. Lần trước bị đánh bại, tất cả mọi người nhìn ở trong mắt, có thể nói cái gì?
Mặc dù Lý Hạo giẫm lên mặt bọn hắn nhưng bọn hắn cũng chỉ có thể nhận mệnh.
Bên Liệp Ma đoàn không phải ai cũng đều biết việc này, lúc này có vài người vẻ mặt hơi khác thường, lại nhìn thoáng qua bên kia, trong lòng vẫn còn hơi chấn động.
Xem ra là thật!
9 Đấu Thiên, không một ai là đối thủ của Lý Hạo.
Giờ khắc này, họ hiểu rõ Ngũ Cầm môn nhân này thêm một ít, hắn rất mạnh!
Tối thiểu, trong võ sư thì hắn rất mạnh rất mạnh!
Khó trách môn chủ (ti trưởng) cực điểm tán dương hắn, giữa võ sư vẫn phải giảng thực lực, về phần khác thì còn phải xem lại.
Chỉ cần Lý Hạo có thể làm tương đối công bằng, không gây chuyện lung tung, không khiến người ta cố ý chịu chết... Thi trong mắt võ sư, hắn chính là lãnh đạo tốt, chỉ đơn giản vậy thôi.
Những lời này, nghe đơn giản, làm lại khó.
Lý Hạo tiếp tục nói: "Bách nhân đoàn chúng ta... Hiện tại chỉ có 50 người, không tính ta, vừa vặn chỉ có một nửa nhân thủ. Ta tạm thời không chuẩn bị nhận người tiếp, nhiều quá thì ngược lại không tiện, 50 người là đủ, sau này chúng ta sẽ gọi là Liệp Ma đoàn!"
"Mọi người gọi ta đoàn trưởng là được, bách phu trưởng lộ ra chức quan quá nhỏ!"
"..."
Phía sau, Kim Thương và Mộc Lâm yên lặng nhìn, im ắng.
Quan quá nhỏ?
Cái tên này, thật khó cho hắn có thể nói ra.
"Đoàn phó chính là Lưu Long, trước kia ông là lão đại của ta tại Ngân Thành, cũng là võ sư Đấu Thiên!"
Lý Hạo cười ha hả nói: "Chúng ta đều là võ sư, cũng hào sảng một chút. Có cái gì không hài lòng thì chúng ta nói trước mặt, không cần oán than dậy đất sau lưng, ngược lại sẽ tổn thương tình cảm. Ta và Hồng sư thúc, Vương đại ca đều có quan hệ rất tốt, bọn hắn nỡ để cho các ngươi tới thì tự nhiên cũng tin được Lý Hạo ta, vậy ta cũng sẽ không để tín nhiệm của bọn hắn uổng phí!"
"Liệp Ma đoàn, hôm nay chính thức thành lập đoàn, lập đoàn thành lập, ý vị thế nào? Nó mang ý nghĩa, tiếp theo chúng ta phải chấp hành quân vụ, làm việc, mạnh lên, kiếm tiền, lại mạnh hơn... Mà không phải ở trong căn cứ này dưỡng lão!"
Lời này vừa nói ra, có một vài võ sư bên ngoài không hài lòng.
Lời này, nói xéo ai vậy?
Võ sư không phải mỗi ngày đều đi chấp hành nhiệm vụ mới tốt, phải khổ nhàn tập hợp. Dưới tình huống bình thường, một tháng đến ba tháng thì bọn hắn nhất định sẽ đi chấp hành nhiệm vụ, lần nào không phải liều sinh tử?
Sao đến trong miệng Lý Hạo thì bọn hắn lại biến thành dưỡng lão vậy?
Lý Hạo nói đến đây, bỗng nhiên chỉ vào Hồng Thanh: "Hồng Thanh, ta thấy ngươi hết nhìn đông nhìn tây, ngươi nói ra suy nghĩ của mình đi? Lần sau nói chuyện, báo cáo là được!"
"A?"
"Chính là báo cáo đó, chưa từng đi học hả?"
"..."
Hồng Thanh hơi xấu hổ, thật sự là không có. Nàng chưa từng đi học, đương nhiên Kiếm Môn cũng có tư thục, thế nhưng không giống trường học lắm.
Bị Lý Hạo quát lớn trước mặt mọi người, nàng hơi xấu hổ, lại cảm thấy bốn phương tám hướng đều có người nhìn mình, càng thêm đỏ mặt. Vốn nàng tự nhiên hào phóng nhưng lúc này lại là khẩn trương muốn chết.
Lý Hạo lớn tiếng nói: "Có lời cứ nói! Sợ cái gì? Trước kia ta cũng sợ nhiều người, nhiều người thì ta không được tự nhiên, nhưng sau này ta phát hiện nhiều người cũng không có gì, chỉ cần ngươi mạnh hơn bọn họ, nói chuyện lớn tiếng hơn thì bọn họ cũng không dám chế giễu ngươi. Sau đó mắng ngươi thì phía sau lưng đều phát lạnh, chỉ sợ ngươi nghe được!"
Hồng Thanh cười khúc khích, rất nhanh thu liễm, vội vàng nói: "Báo cáo! Đoàn... Đoàn trưởng, ngươi nói chấp hành quân vụ... Ta... Chúng ta muốn làm quân vụ gì?"
"Giết người!"
"A?"
"Giết người!"
Lý Hạo nhíu mày: "Quân nhân cũng được, võ sư cũng được, tại niên đại chiến loạn, ở thời đại này, mục tiêu duy nhất chính là giết người! Đây lầ lần đầu tiên ta làm quân nhân, không hiểu rõ lắm, nhưng tối thiểu ta biết một ít, thời kì chiến loạn, chúng ta giết những người làm xằng làm bậy, nhiễu loạn dân sinh, giết người cướp của, chế tạo rung chuyển... đạo tặc, đều nhất định phải làm! Bảo vệ quốc gia, gìn giữ đất đai khai cương gì đó... Chúng ta hiện tại cũng không phải quá hiểu, quá rõ, nhưng sau này có lẽ sẽ hiểu, việc này sau này hãy nói!"
Võ Vệ quân, đã có cái chữ Quân thì tự nhiên cũng là quân nhân.
Lý Hạo nói hắn không hiểu, thật sự là hắn không hiểu.
Gìn giữ đất đai khai cương, bảo vệ quốc gia... Những trách nhiệm, nghĩa vụ này hắn cũng đều không hiểu.
Mà bây giờ thật ra cũng không cần hắn hiểu.
Hồng Thanh giống như hiểu rõ, gật đầu, không có hỏi lại.
Hỏi chính là giết!
Đáp án Lý Hạo cho bọn hắn rất đơn giản.
Lúc này, bên Tuần Kiểm Ti có người cũng hơi khó chịu, chẳng qua vẫn mở miệng hô một tiếng: "Báo cáo, đoàn trưởng!"
"Nói!"
"Ta muốn hỏi, chúng ta chấp hành nhiệm vụ có điều lệ chế độ, tiêu chuẩn loại hình gì... Bao quát chế độ thưởng phạt, chu kỳ chấp hành nhiệm vụ, ghi chép quân công, hệ thống khảo công m..."