Bốn phía, một vài võ sư khác cũng có vẻ mặt nghiền ngẫm.
Có tiếng người rất khẽ, mang theo ý cười: "Người này... Có phách lực! Võ Vệ quân chính ta thành lập nhiều năm rồi, đến bây giờ còn chưa tiếp cận một nửa Trảm Thập đâu."
Người ta vừa thành lập đã muốn toàn viên Phá Bách.
Còn hôm nay Phá Bách, ngày mai Đấu Thiên.
Đấu Thiên dễ dàng thế, vậy sao hiện tại toàn bộ Võ Vệ quân mới chỉ có một vài Đấu Thiên?
Phá Bách viên mãn thật ra không ít, nhưng Phá Bách viên mãn bước vào Đấu Thiên thật ra cũng là khảm, thế ngược lại là cảm ngộ, nhưng rất nhiều người đều thông qua cảm ngộ cổ binh. Cảm ngộ cổ binh cũng có khuyết điểm là không dễ dàng tăng lên!
Khuyết thiếu một ít cảm ngộ khắc sâu với thế, cho nên mới có gần trăm Phá Bách viên mãn chậm chạp không cách nào bước vào Đấu Thiên.
...
Lý Hạo không quan tâm mọi người tin hay không.
Hắn chỉ nói ra mục tiêu của mình, làm được thì mọi người tự nhiên sẽ tin.
Làm không được, vậy hắn cũng uổng công đôi mắt này.
Nếu ngay cả 29 Trảm Thập bước vào Phá Bách cũng khó khăn, vậy Võ Vệ quân này còn có tác dụng gì?
Trông trẻ?
Chờ hắn làm được, khi đó tất cả mọi người tự nhiên sẽ biết có phải hắn khoác lác không.
"Hiện tại, ta tuyên bố, Liệp Ma đoàn chính thức thành lập! Thiên phu trưởng Kim Thương và thiên phu phó Mộc Lâm cùng chứng kiến, sau này ta chính là quan chỉ huy của chư vị!"
Phía sau, Kim Thương và Mộc Lâm khẽ gật đầu.
Thật ra Kim Thương muốn nói vài câu...
Kết quả Lý Hạo không cho ông ta cơ hội.
Hắn cảm thấy không cần nhiều lời làm gì.
Cũng cảm thấy Kim Thương làm lão tiền bối, có lẽ không cần thao thao bất tuyệt, cho nên hắn nói thẳng: "Cảm tạ hai vị đại nhân hôm nay chứng kiến Liệp Ma đoàn thành lập, vui vẻ đưa tiễn hai vị đại nhân!"
Bốp bốp bốp!
Hắn bắt đầu vỗ tay!
Bốn phía, một đám võ sư đều bắt đầu trợn trắng mắt.
Ngươi đúng là dám qua loa nghi thức lập đoàn.
Mà Kim Thương và Mộc Lâm cũng không phản bác được.
Tên này...
Bọn hắn cũng không còn lời nào để nói. Được rồi, Liệp Ma đoàn là do Lý Hạo tự mời chào, đến bây giờ cũng không có cầm một phân tiền nào của Võ Vệ quân, cũng chưa tới lúc phát tiền lương, chính hắn tự xử đi thôi!
Chỉ cần Lý Hạo không sợ phiền phức, dù là làm tất cả chết rồi thì tự nhiên sẽ có Vương Hằng Cương và Hồng Nhất Đường tìm hắn để gây sự.
Nếu Lý Hạo điều nhân thủ từ bên bọn hắn, vậy hai người tự nhiên không thể để cho hắn tùy ý.
Kim Thương và Mộc Lâm trực tiếp rời đi, không ở lại với Lý Hạo nữa. Theo bọn hắn nghĩ, Lý Hạo quả thực khá có ý vui đùa, gì mà dẫn đội đi huấn luyện dã ngoại, chẳng phải đi du sơn ngoạn thủy còn gì?
...
Mà Lý Hạo cũng mặc kệ bọn hắn.
Hắn nhìn thoáng qua thành viên Liệp Ma đoàn trước mặt, tiếp tục nói: "Mặt khác, chúng ta muốn chọn ra năm tiểu đội trưởng! 10 người một đội, đội trưởng đã xác định thì 9 người khác đều phải nghe lệnh, không được tự tiện hành động!"
"Về sau ta có nhiệm vụ cũng chỉ sẽ giao cho 5 đội trưởng!"
Lý Hạo nhìn về phía đám người: "Tự ta tuyển thì các ngươi đại khái không vui! Chúng ta cũng không có nhiều người, Phá Bách cũng chỉ có 20 người, tuyển trong số các Phá Bách đi... Đương nhiên nếu có người cảm thấy bản thân mình là Trảm Thập mà có thể vượt cấp giết địch thì cũng có thể tham dự!"
"Các ngươi có 20 người, ai bằng lòng làm tiểu đội trưởng thì luận bàn mấy chiêu đi."
Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lúc nhất thời hơi do dự.
Lý Hạo cười: "Không ý tưởng gì hả? Vậy ta lại nói một điều nữa, dựa theo quy củ của Võ Vệ quân, hiện tại chúng ta ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, tất cả thu hoạch đều là của chính chúng ta, mà ta là đoàn trưởng của Liệp Ma đoàn, cá nhân ta có được toàn bộ quyền phân phối. Đương nhiên ta cũng không cần nhiều, ta chỉ lấy ba phần! Lưu đoàn phó Đấu Thiên phân một phần. Còn lại 6 phần thì có thể cho mọi người."
"Mà 6 thành này phân cho 49 cá nhân các ngươi, mỗi tiểu đội trưởng đều trông coi 9 người. Sau khi phân phối theo công, đội trưởng còn có thể thu hoạch ngoài định mức 1 phần của 9 người khác, tương đương với việc có chiến lợi phẩm gấp bội!"
"..."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người cũng hơi biến đổi.
Không nói có thu hoạch hay không, thế nhưng nếu như sau này có thì sao?
Vậy đội trưởng còn có thể lấy một phần thu hoạch của những người khác trong đội ngũ, những người khác chỉ thiếu một phần nên cảm giác cũng không nhiều, nhưng đội trưởng lập tức sẽ có thêm thu hoạch gấp đôi!
Chênh lệch này cũng quá lớn!
Hồng Thanh nhịn không được vội vàng nói: "Đoàn trưởng, nói vậy những người không lên làm đội trưởng, chẳng phải sẽ có chênh lệch rất lớn với đội trưởng à?"
"Đương nhiên!"
Lý Hạo gật đầu: "Lấy thực lực ra nói chuyện! Có lòng tin thì ngươi cứ tranh! Tranh thủ được thì tự nhiên có cơ hội. Mà lại, không phải cố định, chỉ là tiểu đội 10 người, dù mỗi ngày đổi đội trưởng cũng được, sẽ không ảnh hưởng quá lớn. Cho nên, một tháng sẽ tuyển lại một lần, các ngươi cảm thấy thực lực đủ thì lại khiêu chiến... Người người đều có cơ hội."
"Nhưng Trảm Thập vốn là hơi kém hơn Phá Bách, đây không phải sẽ thiếu một phần thu hoạch ư?"
Có võ sư cấp Trảm Thập cũng gấp.
Việc quan hệ lợi ích, không ai sẽ im lặng.
Lý Hạo cười: "Trảm Thập lại càng dễ tiến bộ, chỉ cần không phải võ sư Phá Bách viên mãn, không có thế, thì đuổi theo không khó! Tin tưởng bản thân hơn, huống chi thực lực yếu... Còn muốn phân nhiều, việc này có gọi là công bằng không? Công bằng là xây dựng trên cơ sở thực lực tương đương!"
"Mà xem như đội trưởng, tự nhiên cũng cần bỏ ra càng nhiều, giết địch ngươi phải đi đầu, cũng không phải chỉ có ngồi chia tiền. Liệp Ma đoàn chỉ có ngần ấy người, ai xuất lực, ai không xuất lực, ta đâu có mù, lẽ nào không nhìn ra được?"
Lúc này những võ sư Phá Bách, đều rục rịch.
Mặc dù bây giờ còn chưa có thu hoạch, thế nhưng lấy trước chức đội cũng không lỗ.
20 Phá Bách, trong đó có không ít Phá Bách, khoảng chừng 8 người, chiếm tỉ lệ 40%, thật ra tỉ lệ này đã rất cao. Còn nếu chỉ có Phá Bách hậu kỳ tham dự thì đại biểu tối thiểu ba người không có cơ hội.
Mà một vài Phá Bách trung kỳ cũng không phải không có ý nghĩ nào.